Chương 1:
05/04/2025
Chương 2:
05/04/2025
Chương 3:
05/04/2025
Chương 4:
08/04/2025
Chương 5:
08/04/2025
Chương 6:
08/04/2025
Chương 7:
08/04/2025
Chương 8:
08/04/2025
Chương 9:
08/04/2025
Chương 10:
10/04/2025
Chương 11:
10/04/2025
Chương 12:
10/04/2025
Chương 13:
10/04/2025
Chương 14:
10/04/2025
Chương 15:
10/04/2025
Chương 16:
12/04/2025
Chương 17:
12/04/2025
Chương 18:
12/04/2025
Chương 19:
12/04/2025
Chương 20:
12/04/2025
Chương 21:
12/04/2025
Chương 22:
12/04/2025
Chương 23:
12/04/2025
Chương 24:
12/04/2025
Chương 25:
15/04/2025
Chương 26:
15/04/2025
Chương 27:
15/04/2025
Trong đoạn cuối của giấc mộng, là một bé gái đeo bám phụ mẫu đòi xuất cung vui chơi, là hàng vạn hoa đăng trôi khắp sông Lạc, là những bách tính chưa từng gặp mặt nhưng vẫn cầu phúc cho ta.
Năm ấy mùa màng bội thu, rất nhiều người được no đủ, họ biết ơn vì sự ra đời của ta.
Khi tỉnh giấc, ánh sáng lờ mờ đã len qua khe cửa.
Xích Liệt ngồi dưới tháp, đầu tựa vào thành giường, mắt nhắm hờ, dường như đang ngủ.
Văn Âm đứng ở không xa, có lẽ do quá mệt mỏi, thân mình lắc lư, không đứng vững.
“Cẩn thận!”
Thấy nàng ấy sắp ngã xuống đất, ta không khỏi thất thanh kêu lên.
Nàng ấy loạng choạng vài bước, may mắn kịp đứng vững, sau đó vội vã bước đến bên giường: “Công chúa, cuối cùng người cũng tỉnh rồi.”
Một bàn tay vươn đến, là Xích Liệt vừa bị đánh thức.
“Hạ sốt rồi.”
Lúc này ta mới hay, mình đã nằm liệt trên giường suốt năm ngày.
Đoàn hòa thân đành tạm ngừng hành trình, Địch Nhung Khả Hãn vì lo lắng quốc sự nên hai ngày trước đã cùng với sứ đoàn đi trước một bước.
“Giờ không cần vội lên đường, công chúa vừa khỏi bệnh, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Xích Liệt giành lấy công việc của Văn Âm, tự tay bưng bát thuốc muốn đút cho ta.
Ta không tránh được, dứt khoát nhận lấy bát, một hơi uống cạn.
Vị đắng chan chát hòa lẫn mùi tanh của bùn đất, khó diễn tả thành lời, thế nhưng lại khiến ta cảm thấy an lòng.
Từ sau khi trở thành vật dẫn, ta chưa từng được uống một bát thuốc bình thường.
Dù là bệnh nặng hay nhẹ, ta chỉ có thể dùng đan dược do đạo sĩ luyện chế.
Đạo sĩ nói, thuốc sắc từ thảo dược thông thường sẽ làm giảm đi thần tính của thần nữ.
Một lời hoang đường đến vậy, thế mà phụ hoàng lại tin tưởng không chút nghi ngờ.
Phụ hoàng của ta, vị quân vương anh minh thần vũ, người đã đưa Thịnh Triều đến cảnh thịnh thế huy hoàng, lại càng lúc càng mê tín cầu tiên khi về già, ngày càng trở nên hồ đồ.
Tương lai của Thịnh Triều sẽ ra sao?
Thần đan thật sự sẽ được luyện thành sao?
Nếu vậy, hẳn vật dẫn không còn đơn giản là máu thịt của ta như thế nữa.
Trong lịch sử, những vị hoàng đế mê muội luyện đan, kẻ dâng người sống làm tế phẩm không hề ít.
Mà ta, không nghi ngờ gì, chính là vật tế hoàn hảo nhất.
Ta không dám lấy mạng sống của mình để thử thách xem trong lòng phụ hoàng có bao nhiêu phần tình phụ tử dành cho ta.
Dẫu con đường hòa thân có gian nan thế nào, cũng là con đường duy nhất để ta thoát thân.
Sáu ngày sau khi ta tỉnh lại, đoàn hòa thân lại tiếp tục lên đường.
Càng đi về phương Bắc, càng rời xa Lạc Dương, cảnh vật dần trở nên tiêu điều.
Lạc Dương dưới chân thiên tử, phồn hoa phú quý, thế nhưng ở biên cương xa xôi cùng dưới một triều đại cai trị, bách tính nơi ấy lại chỉ có thể miễn cưỡng no bụng.
Cuối tháng Chín, trời thu cao vợi, đoàn hòa thân cuối cùng cũng đến địa phận Đồng Thành.
“Công chúa, là thân quân của Túc Vương.”
Bên ngoài xe ngựa, hơn ngàn binh sĩ xếp hàng chỉnh tề, đứng đầu là một nam nhân đã ngoài năm mươi, nhưng khí thế vẫn không hề suy giảm.
Đồng Thành chính là phong địa của Túc hoàng thúc, không ngờ người lại tự mình đến đây.
Trưởng bối tự mình nghênh đón, khiến ta vô cùng áy náy, vội vàng bước xuống xe ngựa.
“Túc hoàng thúc, sao người lại đến?”
“Hoàng thúc đến tiễn ngươi xuất giá.”
Người đàn ông vốn nghiêm nghị ít cười, lúc này khóe mắt lại hơi giãn ra, sự cảm kích trong mắt không hề che giấu.
Phía trước Đồng Thành chính là Thiên Vực quan, bước qua cửa ải này, ta sẽ thực sự rời khỏi lãnh thổ Thịnh Triều.
Tấm lòng trưởng bối khó cự tuyệt, ta ngồi trong xe ngựa, tâm tình phức tạp.
Những bước chân quân đội trầm ổn tựa như vỗ về chút bất an trong lòng.
Không biết đã đi bao lâu, bỗng nhiên có tiếng kèn sô na vang lên.
Xích Liệt nhấc một góc rèm xe, khóe môi nở nụ cười: “Công chúa quả nhiên là người được dân chúng yêu mến.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
kratos01
Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3
3 ngày