Tìm Một Con Đường Sống

Chương 23:

Chương trước

Chương sau

Thịnh Triều, kết thúc rồi.

 

Ta chưa bao giờ thấy mọi chuyện rõ ràng như lúc này.

 

Mà ta, từ nay về sau, cũng sẽ không quan tâm đến chuyện của Thịnh Triều nữa.

 

Hoàng đế đã đổi ngôi, mà trong Địch Nhung, dư luận cũng bắt đầu dậy sóng.

 

Người trên ngai vàng đã thay đổi, thân phận công chúa Thịnh Triều của ta đã trở thành hạt cát bay trong gió.

 

Những vương tộc Địch Nhung trước kia đã từng dè bỉu huyết thống của ta, nay càng quang minh chính đại nhìn ta bằng ánh mắt khinh thường.

 

Ta chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ rơi vào tình cảnh này.

 

“Những lời đàm tiếu kia, công chúa không cần bận tâm.”

 

Ta có binh quyền trong tay, dù họ có nói khó nghe đến đâu, cũng không thể ảnh hưởng đến lợi ích của ta.

 

Nhưng…

 

“Ngươi có muốn nạp thiếp không?”

 

Xích Liệt cười cợt: “Công chúa mỹ mạo, một người đã bằng mười người, ta sớm đã thê thiếp đầy nhà.”

 

Bao năm trôi qua, hắn vẫn chẳng nói câu nào nghiêm túc, khiến ta không biết nên đáp lại thế nào.

 

Ta hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm nữa.

 

Trong lòng lại thả lỏng hơn rất nhiều.

 

Thực ra, ta chưa từng bận tâm đến chuyện thê thiếp.

 

Chỉ là, khi gả cho Xích Liệt, bên cạnh hắn chưa từng có bất cứ nữ nhân nào.

 

Bấy nhiêu năm qua, Xích Liệt vẫn như thuở ban sơ, chẳng hề nạp thiếp, cũng chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt.

 

Mỗi ngày xử lý xong chính sự, tất sẽ dành chút thời gian bầu bạn cùng mẹ con ta.

 

Lâu dần, ta chẳng thể chịu nổi việc bên hắn xuất hiện thêm nữ tử khác.

 

19.

 

Năm Vân Hạc chín tuổi, Xích Liệt ban tặng một đại lễ.

 

Trải qua bao năm chiến loạn cùng hòa hợp, những bộ tộc rời rạc nơi tái ngoại rốt cuộc đã hợp thành một thể.

 

Bộ tộc Địch Nhung đổi danh thành Mạc Bắc Vương Đình, các bộ tộc khác trở thành một phần của Vương Đình.

 

Vùng lân cận hồ A Cát cắm đầy trướng bồng, vô cùng náo nhiệt.

 

Ta dẫn Vân Hạc dạo phiên chợ, chớp mắt một cái đã chẳng thấy bóng nó đâu.

 

“Công chúa chớ lo, tiểu chủ tử có thị vệ theo hầu, ắt không xảy ra chuyện gì.”

 

Đạt Ngõa lo lắng ra mặt.

 

Ta cầm xấp vải, ướm thử lên người Nguyên Lan, thản nhiên đáp: “Ta nào có lo lắng? Tiểu ma vương kia chỉ có bắt nạt kẻ khác, nào đến lượt ai ức hiếp nó. Đám tiểu nhân gặp phải nó, chỉ e là gặp họa.”

 

“Cô cô!” Tiểu cô nương ba tuổi nắm lấy tay ta, giọng non nớt gọi, sau đó chỉ về một góc: “Cái kia giống Nhị cô cô, nàng không phải đang ốm sao?”

 

Ta theo hướng tay hài tử nhìn qua, chỉ thấy Văn Âm xách theo một túi thuốc, dáng vẻ vội vã, có chút chột dạ như kẻ trộm.

 

Vừa định đuổi theo nàng ấy, thị vệ bên cạnh Vân Hạc đã vội chạy đến.

 

“Công chúa, tiểu chủ tử đánh người rồi!”

 

Ta lập tức chạy tới, chỉ thấy hai đại hán lực lưỡng bị thị vệ đè xuống đất, còn tiểu ma đầu nhà mình thì đang cầm roi quất người.

 

“Chuyện gì đây?”

 

“Mẫu thân, bọn họ muốn bắt nạt người khác, may mà con kịp thấy! Người nhìn xem, cô nương này ngốc ngốc ngây ngây, chắc hẳn đã bị khi dễ lắm rồi!”

 

Theo tay chỉ của Vân Hạc, lúc này ta mới phát hiện có một người đang co rúm trong góc.

 

Trên người nàng ấy, lại khoác y phục Thịnh Triều!

 

Nàng ấy đang lẩm bẩm điều gì đó, ta vừa đến gần, nàng ấy liền nhào tới, siết chặt lấy tà váy ta.

 

Thị vệ theo phản xạ định đuổi người ra, nhưng ta đưa tay ngăn lại.

 

Lắng tai nghe kỹ, nàng ấy cứ lặp đi lặp lại một câu: “Dẫn ta về nhà… Ta muốn về nhà…”

 

Đó là một nữ tử, tóc tai bù xù, dung nhan lấm lem.

 

Ta dù đã gả xa đến tái ngoại, vẫn luôn khoác y phục Thịnh Triều.

 

Nàng ấy nắm lấy mũi giày thêu của ta.

 

Ta thử thăm dò: “An Khánh công chúa?”

 

Nàng ấy đột nhiên lắc đầu quầy quậy, nước mắt lã chã rơi: “Không phải, không phải… Ta không phải công chúa, không phải công chúa…”

 

Nàng ấy ôm chặt chân ta, run rẩy van nài: “Nương! Người cầu xin phụ hoàng đi, ta không muốn hòa thân… Đón ta về nhà đi, đón ta về nhà đi!”

An Khánh công chúa, người năm xưa bị bắt cóc trên đường hòa thân, nay chẳng rõ bằng cách nào mà trốn thoát.

 

Nàng ấy suýt bị hai kẻ kia ức hiếp, may sao được Vân Hạc cứu kịp thời.

 

Ta đưa người về trướng, mẫu phi vừa trông thấy liền nhận ra ngay, lập tức mắt đỏ hoe: “Sao lại thành ra thế này?”

 

Thân thể An Khánh công chúa chi chít thương tích, thần trí điên loạn, chẳng nhớ được bao nhiêu, chỉ một mực muốn về nhà.

 

“Mẫu thân, chúng ta có nên đưa nàng về không?”

 

Vân Hạc ngước đôi mắt tròn xoe nhìn ta.

 

Ta lắc đầu: “Nàng không còn nhà nữa.”

 

Những kẻ bị Khang vương thúc giết hại năm đó, trong số ấy có cả gia tộc An Khánh công chúa.

 

Người mẫu thân mà nàng ấy hằng mong nhớ, sớm đã hóa thành tro bụi.

 

Ta lắc đầu, bỗng chợt nhớ đến Văn Âm.

 

“Mẫu thân còn chút chuyện phải làm, con dẫn muội muội Nguyên Lan chơi một lát đi.”

 

Căn nhà gỗ khi xưa nay đã mở rộng thành một tòa viện, Văn Âm sống gần đó.

 

Khi ta tới nơi, nàng ấy đang sắc thuốc.

 

“Công chúa sao lại tới đây?”

 

Thần sắc nàng ấy bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy vẻ hoảng hốt trong đáy mắt.

 

Ánh mắt ta rơi xuống những gói dược liệu đã mở, đó là thuốc mua từ hiệu ngoài.

 

Y thuật nơi tái ngoại nay đã chẳng còn như trước, trong nhà rõ ràng có ngự y, vì sao lại phải đi khám bên ngoài?

 

“Ta đến thăm ngươi.”

 

Văn Âm xưa nay chưa từng giấu giếm ta điều gì. 

 

Khi ta còn đang suy nghĩ xem nên mở lời thế nào, thì cửa bỗng bị đá văng.

 

Ba Cát Nhĩ lao vào, khí thế hừng hực.

 

Ta sững người: “Tam ca, sao huynh lại…”

 

“Văn Âm, nàng là nữ nhân độc ác! Nàng muốn phá bỏ hài tử của chúng ta!”

 

Hắn ta tức giận đến mức sát khí bừng bừng, ta trợn mắt kinh ngạc.

 

Văn Âm siết chặt tay ta, giọng run rẩy, mang theo nức nở: “Công chúa, xin hãy nghe nô tỳ giải thích…”

 

Có lẽ… ban đầu là một tai nạn.

 

Nhưng rồi từ một lại thành hai, cuối cùng dẫn đến một tai họa lớn hơn.

 

“Làm gì có nhiều tai nạn như vậy, ngươi thích Ba Cát Nhĩ?”

 

“Không có.”

 

“Nàng có!”

 

Ta cảm thấy đầu óc đau nhức, liền yêu cầu Ba Cát Nhĩ ra ngoài.

 

 

Văn Âm thích Ba Cát Nhĩ, cũng không muốn bỏ đứa trẻ, nhưng nàng ấy lại không muốn kết hôn.

 

Cho đến khi đứa trẻ ra đời, nàng ấy vẫn chưa kết hôn với Ba Cát Nhĩ.

 

Ba Cát Nhĩ từ việc ngày ngày đến cửa nài nỉ, dần dần chuyển sang sống luôn trong phòng của Văn Âm.

 

“Hai người bọn họ như vậy, có khác gì vợ chồng?”

 

“Với Văn Âm mà nói, có lẽ không kết hôn, nàng sẽ mãi chỉ trung thành với công chúa mà thôi.”

 

Ta có chút bất đắc dĩ: “Nàng ấy đúng là cứng đầu quá đi.”

 

Xích Liệt cười nói: “Công chúa xứng đáng.”

 

Ngoài đình, ánh sáng trời đã rất tốt, ta nhìn về phía không xa, thấy tiểu ma vương đang dẫn Nguyên Lan trèo cây, không khỏi bật cười.

 

Thật tuyệt.

 

Cuộc sống hiện tại, thật tuyệt.

 

Hết

Chương 23:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page