Chương 1.1: Bị ném vào trong biển
29/04/2025
Chương 1.2: Trọng sinh
29/04/2025
Chương 2: Tương ngộ
29/04/2025
Chương 3: Thuật Giám Định
29/04/2025
Chương 4: Thôn Hải Câu
29/04/2025
Chương 5: Hải Đản
29/04/2025
Chương 6: Đỉnh núi thạch động
29/04/2025
Chương 7: Người nghèo nên phải tự cố gắng
29/04/2025
Chương 8: Tôm tích hiến tế
29/04/2025
Chương 9: Cơm chiều
29/04/2025
Chương 10: Tụ bọt nước
29/04/2025
Chương 11: Qua đi
29/04/2025
Chương 12: Quay về Địa Cầu
29/04/2025
Chương 13: Nghi vấn
29/04/2025
Chương 14: Giải thích và công khai
29/04/2025
Chương 15: Mua nhà, trừ nợ
29/04/2025
Chương 16: Kết cục của lão Vương
29/04/2025
Chương 17: Kẻ viếng thăm
30/04/2025
Chương 18: Dược tính của bùn biển
01/05/2025
Chương 19: Thăng cấp
01/05/2025
Chương 20: Hiệu quả của bùn Hải Đậu Giá
01/05/2025
Chương 21: Không có lợi thì không dậy sớm
01/05/2025
Chương 22: Kiến tạo hoả diêu
02/05/2025
Chương 23: Thiêu vôi cùng rắn độc
03/05/2025
Chương 24.1: Phiêu dạt (1)
04/05/2025
Chương 24.2: Phiêu dạt (2)
04/05/2025
Chương 25: Sa Ngư, thạch cao và kẻ thần bí
04/05/2025
Chương 26.1: Khế ước, tìm người
04/05/2025
Chương 26.2:
04/05/2025
Chương 27.1: Đòi nợ
06/05/2025
Chương 27.2:
06/05/2025
Chương 28: Quái vật trùng hút máu
07/05/2025
Chương 29: Tên què chân
08/05/2025
Chương 30: Mẫu Trùng tám chân
08/05/2025
Chương 31.1: Con rối cùng thạch phiến
09/05/2025
Chương 31.2: Con rối cùng thạch phiến
09/05/2025
Chương 32: Chương Hội
09/05/2025
Chương 33: Màu sắc rực rỡ của trân châu
09/05/2025
Chương 34: Hành trình đến Hải Thảo thôn
09/05/2025
Chương 35: Ghé thăm và chỉ đường
11/05/2025
Vương Diệp dùng một con dao đá, tỉ mẩn gạt lớp bùn cát trên mặt nước trước mắt, tạo ra một hố nhỏ hình vuông chừng hai thước. Bên cạnh đó, cậu đào thêm một rãnh nước nhỏ, tìm những viên đá nhỏ trong hang để lát đáy hố, rồi dùng một tảng đá lớn hơn chặn miệng rãnh. Chẳng mấy chốc, hố nước bắt đầu rịn lên từng vệt nước trong veo.
Vương Diệp kéo một mảnh vải bố rách từ trên khóa gỗ xuống — đây là thứ cậu tìm được trong khoang thuyền lớn trước đó. Cậu ném mảnh vải vào vũng nước nhỏ, dùng chân giẫm đi giẫm lại. Khi nước đục ngầu, cậu liền lấy đá múc nước ra, để dòng nước bẩn theo rãnh chảy đi.
Cứ lặp lại như thế, cho đến khi mảnh vải rách đã sạch tạm chấp nhận được, Vương Diệp cầm lấy, lau toàn thân mình một lượt, chà sạch cả muối và bụi bẩn trên người.
Sau đó, cậu lại giặt sạch vải lần nữa, rồi mang đến cho Lôi Mộc lau người.
Cậu mới tám tuổi, trong khi thằng nhóc mười tuổi như Hải Đản đã có thể chăn bò chạy tung tăng khắp đảo, cậu còn gì phải xấu hổ?
Lôi Mộc gượng ngồi dậy, ý bảo có thể tự mình lau.
Nhưng chỉ vừa cử động đôi ba lần, vết thương ở ngực hắn lại rỉ máu, khiến Vương Diệp phải trừng mắt lườm cho mấy cái. Lôi Mộc đành ngoan ngoãn trở lại cạnh đống lửa, dựa người vào tảng đá, lấy mớ lá Tử Châu còn sót lại định nghiền nát để bôi tạm lên vết thương.
“Để ta làm. Loại dược thảo này cần xử lý đúng cách.” – Vương Diệp cầm lấy bó lá Tử Châu, rửa sạch, rồi đặt lên một phiến đá bằng phẳng.
Cậu vẽ tay trong không khí, như thể đang mô phỏng một pháp trận. Nhưng mới được nửa chừng, dòng năng lượng đã cạn — đáng chết, lại quên mất thân thể hiện tại không phải cường giả cấp 99 nữa. Giờ không có tài liệu hỗ trợ, muốn vẽ pháp trận chỉ bằng tay không thì khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng… cậu còn gì có thể dùng làm chất dẫn?
Ánh mắt Vương Diệp chợt dừng lại ở cái thùng gỗ vỡ. Đúng rồi! Trong đó còn mấy con tôm tích sống — ban đầu định dùng cho bữa tối, nhưng giờ thì… để làm vật tế vậy.
Cậu lấy tôm tích ra, giả vờ tùy tiện bày chúng xung quanh phiến đá. Mỗi khi chúng định bò đi, cậu lại dùng đá nhỏ chặn lại.
Ngay sau đó, Vương Diệp dùng chính dòng nước để vẽ nên một pháp trận kỳ lạ.
Tâm trận là lá Tử Châu. Sáu điểm quanh trận — chính là sáu con tôm tích.
Lôi Mộc không khỏi kinh ngạc — đây là… ma trận?
Vẽ ma trận bằng nước? Mà cũng có thể thành công sao?
Và rồi… Vương Diệp thành công thật.
Với sinh mệnh của lũ tôm tích làm vật hiến tế, tinh hoa từ lá Tử Châu lập tức bị rút ra, lơ lửng lấp lánh giữa không trung ngay trên phiến đá.
Lôi Mộc sửng sốt — đây rốt cuộc là tiểu quái vật từ đâu chui ra thế này!?
Vương Diệp hoàn toàn không biết Lôi Mộc đang sợ hãi đến mức nào. Trong kiếp trước, cậu đã thấy sư phụ vẽ ma trận một cách dễ dàng, ngay cả khi không có vật liệu gì, cậu cũng có thể làm được. Nên hiện tại, khi cậu dùng những tài liệu đơn giản như vậy để thành công vẽ ra một ma trận, cậu chẳng thấy gì là quá đáng sợ cả.
Vương Diệp nhanh chóng lấy một chiếc lá, nhẹ nhàng chắt lấy tinh hoa màu xanh lục đậm từ tôm tích.
“Nằm xuống, đừng cử động.” Vương Diệp ra lệnh cho Lôi Mộc.
Lôi Mộc không mảy may phản kháng với cách nói có phần hống hách của đứa trẻ, ngoan ngoãn nằm xuống.
Vương Diệp ngồi xổm xuống bên cạnh Lôi Mộc, nâng chiếc lá lên và từ từ đổ tinh hoa từ lá Tử Châu vào miệng vết thương của Lôi Mộc.
Ngay khi tinh hoa lạnh giá ấy vào trong miệng vết thương, Lôi Mộc cảm thấy cơn đau dữ dội bỗng nhiên giảm đi một cách rõ rệt, có lẽ là do hiệu ứng tâm lý, hoặc cũng có thể do tác dụng của loại thuốc này.
Tinh hoa lá Tử Châu không còn nhiều, và Vương Diệp đã phải tiết kiệm hết mức. Nếu như ở thời kỳ đỉnh cao của mình, cậu có thể tận dụng từng giọt tinh hoa một cách hoàn hảo, nhưng giờ đây, chỉ cần cậu có thể lấy được chút ít là đã tốt lắm rồi.
Mặc dù số lượng ít ỏi, nhưng khi tinh hoa vừa thấm vào vết thương của Lôi Mộc, máu không ngừng chảy ra bỗng ngừng hẳn.
Vương Diệp nhìn thấy kết quả này khá hài lòng, khóe miệng khẽ cong lên.
Có lẽ lời sư phụ nói là đúng, cậu quả thật có thiên phú trong việc học dược lý. Xem ra, việc tinh luyện ma trận và các phương pháp dược lý này có vẻ đang mang lại hiệu quả.
Những con tôm tích đã trở thành xác vỡ vụn, giòn tan, chỉ cần một cái dẫm là vỡ tan.
Vốn dĩ cậu định bắt chúng làm bữa tối, nhưng giờ đây, cậu đã dùng chúng làm vật hiến tế. Một sợi dây nhân quả đã được kết nối, Vương Diệp nhận được một lượng rất ít ỏi lực lượng nhân quả.
Lý do nó ít ỏi là vì cậu không chiếm lợi, đây giống như câu chuyện câu cá vậy. Cậu bắt cá, nhưng lại không hại được gì. Nhân quả rất phức tạp, từ những điều nhỏ bé đến những vấn đề lớn, từ nghĩa hẹp đến nghĩa rộng, nó xoay vòng qua lại, nếu cứ mãi đuổi theo, chắc chắn sẽ khiến đầu óc trở nên rối ren.
Chẳng hạn, khi cậu bắt cá, cậu thiếu cá, nhưng khi cậu kéo lưới, cậu lại cung cấp dưỡng chất cho cây cỏ. Cây cỏ lại nuôi dưỡng các sinh vật khác, những sinh vật này lại giúp các sinh vật khác, hoặc thay đổi hoàn cảnh. Trong đó có thể có những sinh vật chính là những con cá mà cậu định ăn.
Vì vậy, khi cậu bắt cá, thực ra là đang giúp các sinh vật khác. Những sinh vật ấy lại thiếu đi thứ gì đó, và thế là nhân quả cứ vòng đi vòng lại, nhiều khi các sợi nhân quả có thể triệt tiêu lẫn nhau.
Rất nhiều người tự hỏi tại sao kẻ ác không phải chịu báo ứng. Có thể là vì những hành động ác của kẻ đó lại chỉ là một phần trong dòng nhân quả lớn hơn, như một mắt xích trong vòng tuần hoàn.
Con người, để sống và ăn uống, sẽ cần phải tiêu diệt một số sinh vật khác, thậm chí làm hỏng môi trường. Những kẻ giết người, đôi khi, lại là cứu giúp những sinh vật khác và cải thiện môi trường. Vì vậy, sự phân biệt giữa thiện và ác trong nhân quả không hẳn đã rõ ràng như mọi người tưởng.
Chính vì thế, con người cần có luật pháp để tự mình cai quản, chứ không thể trông chờ vào sự báo ứng từ trời.
Các bậc cổ nhân đã hiểu đạo lý này từ lâu, họ tạo ra những khái niệm như Thiên Đình, Địa Ngục, hay Tây Phương Cực Lạc. Nhưng thực ra, đó cũng chỉ là sự quản lý giữa người với người, với một sự chú trọng vào việc hành động vì lợi ích chung.
Vương Diệp sẵn lòng theo đuổi dòng năng lượng nhân quả này, vì cậu nhận ra rằng nó là sản phẩm của một trí tuệ sinh vật nào đó, nhằm giúp con người sử dụng nó với mục đích tốt. Cậu cũng nhận thức được rằng, chỉ cần không cố ý làm hại hay phá hoại, cậu sẽ không phải chịu thiệt thòi về nhân quả.
Lôi Mộc nhìn Vương Diệp, một đứa trẻ nhỏ tuổi, mà lại hết lòng đối xử với hắn như vậy, khiến hắn cảm thấy hơi ngượng ngùng. “Cậu nên để lại một ít cho mình, vết thương ở trên đầu cậu…”
“Không sao đâu, ngày mai tôi sẽ ra ngoài thu thập nhiều hơn.” Vương Diệp bình thản đáp, không quan tâm lắm. Dù không có tinh hoa lá Tử Châu, cậu vẫn có thể hấp thu lực lượng nhân quả, giúp vết thương của mình nhanh chóng lành lại.
Lôi Mộc vẫn chưa quen với việc có người đối xử tốt với mình mà không mong cầu gì, đặc biệt là một đứa trẻ như Vương Diệp. Hắn lại nhìn về phía vết thương của mình, đôi mắt trầm tư hạ xuống, chìm vào suy nghĩ.
Vương Diệp đi ra ngoài cửa động, đứng lại quan sát xung quanh. Cậu đang đợi Hải Đản quay về, đồng thời nghĩ đến việc sẽ ra ngoài tìm chút thức ăn. Tuy nhiên, cậu không thể an tâm để Lôi Mộc ở lại một mình trong hang đá. Trong kiếp trước, Lôi Mộc từng không biết mình mất đi ý thức khi nào, và cậu cũng không rõ Lôi Mộc đã như thế nào mà lại trở thành một dược nhân và gia nhập cùng sư phụ của cậu.
Lần đầu tiên gặp sư phụ, cậu cũng đã gặp được Lôi Mộc trong tình trạng như vậy. Sư phụ của cậu chưa bao giờ kể về lai lịch của Lôi Mộc, thấy cậu cần, liền đưa Lôi Mộc cho cậu. Nếu như không có sự kiện trọng sinh này, không có việc cậu gia nhập trò chơi này, liệu Lôi Mộc sẽ gặp phải chuyện gì trên hòn đảo này? Liệu vết thương mà Lôi Mộc đang có có liên quan đến việc anh ta có thể trở thành một dược nhân hay không?
Vương Diệp càng nghĩ càng lo lắng.
“Ngươi nếu muốn đi ra ngoài thì cứ đi, ta không sao đâu. Đừng nhìn ta như vậy, ta vẫn tự bảo vệ mình được.” Lôi Mộc nhìn ra sự do dự của tiểu hài tử, liền nói.
Vương Diệp cắn chặt răng, cậu không thể cứ ngồi đợi. Mặt trời còn sáng, nếu có ai muốn làm chuyện xấu, chắc chắn sẽ không chọn lúc này để ra tay. Cậu đếm nhanh số kẻ thù hiện tại, chỉ có Hà Tử và Sa Ngư, hai người họ là huynh đệ. Nhưng Hà Tử đã bị cậu làm cho bị thương, Sa Ngư lại đang giúp xử lý vết thương cho hắn. Họ còn phải ăn cơm chiều, chắc tạm thời không có thời gian tìm đến cậu gây rối. Nếu muốn tìm, thì cũng phải đợi đến ngày mai.
Xác định được vậy, Vương Diệp cảm thấy yên tâm hơn nhiều: “Vậy thì ta sẽ đi tìm chút đồ vật, quá một giờ sẽ trở về. Ta sẽ ở gần đây, có chuyện gì thì cứ lớn tiếng gọi ta.”
“Đi đi, đừng lo lắng cho ta.” Lôi Mộc mỉm cười với cậu.
Vương Diệp cầm thùng gỗ đi ra khỏi hang đá, bắt đầu tìm kiếm những tảng đá có thể dùng làm nồi. Tuy nhiên, tìm mãi mà không thấy tảng đá nào phù hợp. Sau một lúc, cậu phát hiện ra một con đường nhỏ dẫn xuống phía dưới huyền nhai. Phía dưới là một vùng đá ngầm lớn, kèm theo một bãi cát nhỏ.
Con đường nhỏ khá cheo leo, dẫn xuống bãi cát nơi có một chiếc thuyền gỗ cũ bị bỏ đi. Thuyền gỗ này thực chất là một thân cây lớn đã được đào rỗng, hai đầu được chỉnh sửa qua loa. Phần đầu của chiếc thuyền đã bị va chạm mạnh, bốn góc vỡ nứt, không thể dùng nữa.
Thuyền gỗ đã bị vứt đi một thời gian dài, đáy thuyền và khoang thuyền đều bị phủ đầy rêu và mảng bám. Vương Diệp lau sạch thùng gỗ, rồi từ chiếc thuyền mộc lột đi một ít rêu và bám bẩn, rồi đi xuống đá ngầm, tìm một ít hàu.
Vì tìm mãi không ra tảng đá nào phù hợp, Vương Diệp bắt đầu lo lắng cho Lôi Mộc, đành phải quay lại. Khi đi được nửa đường, cậu cảm giác như có ai đó đang quan sát mình. Vương Diệp rất nhạy cảm với ánh mắt, đặc biệt là những ánh mắt có ác ý. Ánh mắt nhìn cậu có vẻ không hẳn là ác ý, nhưng cũng không phải là thiện ý.
Vương Diệp giả vờ đi không nổi, đặt thùng gỗ xuống nghỉ ngơi một chút, tranh thủ quan sát xung quanh. Trên vách đá gần đó có vài cái động, từ phía ánh sáng chiếu vào, chỉ có thể thấy một vùng tối đen. Nhưng Vương Diệp chắc chắn rằng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu vừa rồi chính là từ phía đó.
Cậu không có ý định can thiệp vào chuyện của người khác, chỉ cần người ta không chủ động trêu chọc mình. Vương Diệp giả vờ không phát hiện gì, tiếp tục cầm thùng gỗ và đi về phía đỉnh huyền nhai.
Tác giả có lời muốn nói:
Trong động huyền nhai có một nhân vật thần bí: Đây là một đứa trẻ mà Vương Diệp chưa từng gặp, xin chú ý.
You cannot copy content of this page
Bình luận