Danh sách chương

Chương 1.1: Bị ném vào trong biển

29/04/2025

Chương 1.2: Trọng sinh

29/04/2025

Chương 2: Tương ngộ

29/04/2025

Chương 3: Thuật Giám Định

29/04/2025

Chương 4: Thôn Hải Câu

29/04/2025

Chương 5: Hải Đản

29/04/2025

Chương 6: Đỉnh núi thạch động

29/04/2025

Chương 7: Người nghèo nên phải tự cố gắng

29/04/2025

Chương 8: Tôm tích hiến tế

29/04/2025

Chương 9: Cơm chiều

29/04/2025

Chương 10: Tụ bọt nước

29/04/2025

Chương 11: Qua đi

29/04/2025

Chương 12: Quay về Địa Cầu

29/04/2025

Chương 13: Nghi vấn

29/04/2025

Chương 14: Giải thích và công khai

29/04/2025

Chương 15: Mua nhà, trừ nợ

29/04/2025

Chương 16: Kết cục của lão Vương

29/04/2025

Chương 17: Kẻ viếng thăm

30/04/2025

Chương 18: Dược tính của bùn biển

01/05/2025

Chương 19: Thăng cấp

01/05/2025

Chương 20: Hiệu quả của bùn Hải Đậu Giá

01/05/2025

Chương 21: Không có lợi thì không dậy sớm

01/05/2025

Chương 22: Kiến tạo hoả diêu

02/05/2025

Chương 23: Thiêu vôi cùng rắn độc

03/05/2025

Chương 24.1: Phiêu dạt (1)

04/05/2025

Chương 24.2: Phiêu dạt (2)

04/05/2025

Chương 25: Sa Ngư, thạch cao và kẻ thần bí

04/05/2025

Chương 26.1: Khế ước, tìm người

04/05/2025

Chương 26.2:

04/05/2025

Chương 27.1: Đòi nợ

06/05/2025

Chương 27.2:

06/05/2025

Chương 28: Quái vật trùng hút máu

07/05/2025

Chương 29: Tên què chân

08/05/2025

Chương 30: Mẫu Trùng tám chân

08/05/2025

Chương 31.1: Con rối cùng thạch phiến

09/05/2025

Chương 31.2: Con rối cùng thạch phiến

09/05/2025

Chương 32: Chương Hội

09/05/2025

Chương 33: Màu sắc rực rỡ của trân châu

09/05/2025

Chương 34: Hành trình đến Hải Thảo thôn

09/05/2025

Chương 35: Ghé thăm và chỉ đường

11/05/2025

Tiểu Vương nhà bên cực kỳ nguy hiểm

Chương 7: Người nghèo nên phải tự cố gắng

Chương trước

Chương sau

Hải Đản nãi nãi rời hang một chuyến, ôm về một bó củi khô rồi nhóm lửa.

Ngọn lửa bập bùng xua tan đi cái lạnh ẩm và u tối trong hang đá, khiến không khí dễ chịu hơn hẳn.

Bà không chỉ dừng lại ở đó, liên tục quay về với thêm nhiều thứ — một cuộn chiếu đan bằng lá cọ, một giỏ cá trong đó có ít thảo dược trị thương, một quả dại lớn, một ít muối gói trong lá cây, và cả một con dao đá. Bà còn mang theo kim và chỉ — tuy nhiên, “kim” thực ra là xương cá được mài nhọn, đầu có rãnh để móc chỉ gai thô sơ.

Vương Diệp định dùng kim chỉ khâu lại vết thương trước ngực cho Lôi Mộc, nhưng với loại “dụng cụ” như thế này, rõ ràng là không ổn.

Hải Đản giúp trải chiếu bên cạnh đống lửa, rồi hai người cùng bà đỡ Lôi Mộc nằm xuống nghỉ.

Dù điều kiện vô cùng tạm bợ, nhưng ít nhất, hai người họ cũng đã có một chỗ yên ổn để tạm nương náu.

Bà nội của Hải Đản cũng cẩn thận sơ cứu qua các vết thương của cả hai.

Trong khi đó, Hải Đản cầm đuốc lượn một vòng trong hang để xua bớt côn trùng và muỗi.

Vương Diệp nhanh chóng nhận ra loại thảo dược bà mang đến cầm máu chính là Tử Châu Diệp — còn được gọi là lỏa hoa Tử Châu. Loại lá này không chỉ cầm máu và hạ sốt, mà còn có thể trị ngoại thương, chấn thương, xuất huyết tử cung, viêm phổi, viêm phế quản, viêm amidan và cả phong thấp. Đối với cả hắn lẫn Lôi Mộc, đều rất hữu dụng.

“Lá này cứ dùng đá đập dập ra, chỗ nào chảy máu thì đắp lên. Dân trên đảo ai bị thương cũng dùng nó, hiệu quả rất tốt.” – Bà lão vừa bôi thuốc vừa cẩn thận dặn dò. Trong mắt bà, Tử Châu Diệp chính là loại thảo dược thần kỳ trên đảo, mặc dù ở đây họ chỉ gọi nó đơn giản là “cầm máu thảo”.

Trong đầu Vương Diệp chợt hiện lên hàng loạt phương thuốc liên quan đến Tử Châu Diệp. Dùng tươi thì đập nát đắp lên da, nếu dùng cho bệnh nội thì cần nấu thành thuốc hoặc kết hợp với dược liệu khác để tăng hiệu quả. Nếu có kỹ thuật tinh luyện, còn có thể chế thành hoàn dược.

Kiếp trước, hắn từng theo một vị sư phụ tinh thông thuật luyện dược, có thể chiết xuất tinh hoa từ dược liệu, rồi dung hợp với các thành phần khác để chế ra thuốc có hiệu quả vượt trội. Vương Diệp cũng học được bộ kỹ năng ấy. Hắn tính đợi khi Hải Đản và bà nội rời đi, sẽ trích lấy tinh hoa từ số Tử Châu Diệp này để dùng.

“Loại dược thảo này ta biết, rất hữu ích. Tốt nhất trên đảo nên bảo tồn và trồng thêm, giống này không kén đất, chỉ cần trồng là mọc được.” – Vương Diệp thuận miệng nhắc nhở. Dù hắn không còn bận tâm đến việc thiếu hụt nhân quả, nhưng nếu có thể thuận tay kết thúc ân tình, thì cũng chẳng ngại nói thêm đôi ba lời.

Hải Đản nãi nãi chẳng mấy hiểu biết về việc trồng trọt, nên Vương Diệp tỉ mỉ giảng giải lại một lượt.

“Vậy ra chỉ cần nhặt cành rơi rồi cắm xuống đất là mọc à?” – Bà ngạc nhiên hỏi.

Vương Diệp gật đầu: “Nếu trước đó có thể chôn xương cá, xương thú vào đất, rồi năm sau mới trồng thì cây sẽ mọc càng tốt.”

Cách làm quá đơn giản, bà gật đầu nhớ kỹ.

Có lẽ vì được Vương Diệp truyền dạy kiến thức, thái độ của bà với cậu và Lôi Mộc trở nên thân thiết hơn hẳn, lời nói cũng mang theo chút ân cần trìu mến.

“Xem ta kìa, nói mãi không ngớt. Các cháu chắc cũng đói rồi? Quả này chỉ cần bổ ra, lấy bột bên trong thêm chút nước nấu lên là ăn được. Cũng có thể làm bánh. Chỉ tiếc nhà ta chỉ có một cái nồi, nếu cháu cần thì để Hải Đản ra bãi biển tìm một tảng đá lõm mà dùng tạm. Còn hồ lô thì không cho được đâu, nhà ta cũng chỉ có cái đó — năm xưa còn là thủy thủ trên tàu tặng đấy. Nhưng cháu có thể dùng vỏ quả làm gáo, hoặc tìm khúc gỗ tự đục một cái.”

Bà lão vừa nói vừa chuẩn bị mọi thứ. Bà không mang đến cho Vương Diệp và Lôi Mộc nhiều đồ, nhưng lại cho họ thứ quý giá nhất: kiến thức sinh tồn.

Bà chỉ cho Vương Diệp biết chỗ nào có củi khô, chỗ nào nhóm lửa được, khu rừng nào có rau dại và quả ăn được, mảng rừng nào mọc nhiều dược thảo, khu vực nào có thú dữ cần tránh, vùng biển nào có thể lặn xuống, vùng biển nào tuyệt đối không được bén mảng tới…

Sau đó, theo lời nhờ vả, bà giúp Vương Diệp nẹp lại cánh tay trái bị gãy bằng cành cây thẳng, rồi dùng dây leo mảnh buộc chặt lại.

Trên hòn đảo này, gần như không có điều kiện chữa bệnh nào ra hồn. Dân đảo nếu bị thương hay lâm bệnh phần lớn đều phải tự xoay xở. Hải Đản nãi nãi đã quá quen với những ca gãy xương như vậy. Tuy không biết nắn xương hay định vị cốt, nhưng trói cố định bằng cành cây thì bà làm rất nhanh và gọn gàng.

Còn Vương Diệp — cậu không chỉ biết nẹp xương mà còn rất thành thạo, kỹ thuật chính xác như người từng trải. Chỉ có điều, bà cháu Hải Đản chưa từng thấy ai giỏi hơn nên cũng không nhận ra gì đặc biệt. Nhưng Lôi Mộc thì biết chứ. Hắn nhìn cách cậu nhóc xử lý dược liệu, hiểu thuốc, lại suy đoán không chừng đây là học trò của một vị dược sư nào đó.

“Khá lắm. Nhìn con còn nhỏ tuổi, mà giỏi hơn cả thằng Hải Đản nhà ta.” – Hải Đản nãi nãi xoa mái tóc ngắn của Vương Diệp đầy yêu thương.

Vương Diệp chợt nhận ra — bà Hải Đản thật sự nhiệt tình và tử tế hơn hẳn những người ở thôn Hải Câu kiếp trước cậu từng gặp. Nhưng nghĩ kỹ lại, khi đó dân làng đều từng bị bọn tội phạm từ đảo bên kia tấn công tàn bạo, nên mới dè chừng, ghét bỏ người ngoài đến vậy.

Vết thương trước ngực của Lôi Mộc khá phức tạp. Hải Đản nãi nãi lẩm bẩm rằng nếu không tìm được dược sư từ đảo bên kia, thì cũng chỉ có thể tự nấu thuốc thô mà uống, có sống được hay không thì phải xem… số mạng.

Thế nhưng bản thân Lôi Mộc lại không mấy để tâm. Hắn từng bị thương nặng hơn thế nhiều lần. Với hắn, chỉ cần có đủ cơm ăn nước uống, thì mười ngày nửa tháng là có thể gượng dậy được.

Thực ra, thương tích của Vương Diệp cũng chẳng nhẹ hơn là bao. Nhưng cậu vẫn đi lại bình thường, không hé miệng kêu đau, nên người ngoài chỉ nghĩ vết thương của cậu không đáng kể. Hải Đản nãi nãi từng giúp cậu cố định cánh tay gãy bằng cành cây, còn khen rằng đứa nhỏ này thật giỏi chịu đựng.

“Đảo bên kia là hòn đảo đối diện sao? Bên đó thật có dược sư ạ?” – Vương Diệp cố ý hỏi bằng giọng tò mò đúng chất trẻ con.

Bà thở dài: “Bên đó có dược sư thật, nhưng trừ khi bị thương hoặc bệnh rất nặng, dân bên này hiếm khi tìm đến. Một phần vì chi phí cao lắm, phần nữa là người ta không dễ nói chuyện đâu.”

“Vậy… họ có chịu qua đây không ạ?”

“Chuyện đó còn phải xem ngươi có gì để đổi.” – Hải Đản nãi nãi không nghĩ hai đứa nhỏ gặp nạn này có thể đưa ra điều kiện gì để dược sư bên kia chịu động thân.

Nhưng… thằng bé này từng rút ra một chiếc nhẫn đặc biệt, có khi còn cất giấu thứ gì giá trị khác. Nghĩ vậy, bà cũng không nói thẳng là “không thể”, chỉ giải thích rõ: “Muốn mời dược sư bên kia tới đây, đầu tiên ngươi phải nhờ được dân trong thôn bơi thuyền sang đó. Mà việc đó không dễ đâu. Đừng nhìn hai hòn đảo gần nhau, ở giữa là một rãnh biển ngầm sâu, nước chảy xiết, còn có quái vật rình rập. Muốn vượt qua phải chọn đúng thời điểm, đúng dòng thủy triều, và phải là người chèo thuyền rất lão luyện.”

Vương Diệp lặng lẽ lấy từ thùng gỗ rách ra một cái túi nhỏ, đổ toàn bộ số tiền bên trong ra trước mặt bà.

“Ngài xem… ngần này có đủ không?”

Hải Đản nãi nãi nhìn đống tiền xu trước mặt, mặt lộ vẻ khó xử: “Hai đồng bạc có thể nhờ ai đó trong thôn đi một chuyến, nhưng để mời dược sư đi theo thì… ít nhất phải hai mươi đồng.”

Vương Diệp đành nhún vai, hỏi: “Trên đảo có cách nào kiếm tiền nhanh không ạ?”

Câu hỏi khiến bà phì cười: “Dân đảo chúng ta quen tự làm mọi thứ. Nếu làm không nổi mới nhờ người khác. Mà ngươi là một đứa nhỏ, lại còn bị thương… có thể làm được gì đây?”

Ta có thể làm được rất nhiều đấy chứ… – Vương Diệp thầm nghĩ, ánh mắt lóe lên vẻ cứng cỏi.

Đáng giận thật, với bộ dạng thảm hại hiện tại, dù dân làng Hải Câu có gặp chuyện cũng sẽ chẳng tìm đến hắn giúp, càng không thể đặt lòng tin nơi hắn được nữa.

Vương Diệp cũng chẳng để tâm chuyện họ có nhờ cậy hay không. Dù sao thì cậu cũng đã có kế hoạch kiếm tiền cho riêng mình, chỉ tiếc là trong thời gian ngắn thì chắc chắn không kiếm được bao nhiêu. Không có tiền, thì càng đừng mong mời được dược sư tới cứu Lôi Mộc. Xem ra, chỉ còn cách tự mình nghĩ cách chữa trị cho hắn.

Dẫu sao, sư phụ kiếp trước của cậu cũng là một danh y tiếng tăm. Dù sau này cậu không đi theo con đường y thuật, nhưng nền tảng ban đầu được học rất vững chắc. Sư phụ dạy cực kỳ nghiêm khắc — dù Vương Diệp không hứng thú, vẫn bị ép phải học rất nhiều.

Theo lời sư phụ, Vương Diệp vốn là người có thiên phú y học. Thực ra, điều đó cũng liên quan đến năng lực giám định thiên bẩm của cậu, chỉ là sư phụ không biết. Chính vì vậy, ông càng xem trọng cậu, thậm chí coi như người kế thừa y bát, hết lòng truyền dạy không giữ lại chút nào…

Bốp!

Vương Diệp tự tát mình một cái thật mạnh.

Lôi Mộc, Hải Đản và cả bà nãi nãi đều giật mình quay đầu nhìn.

Vương Diệp mặt lạnh như không, chỉ nhàn nhạt nói: “Có muỗi.”

Cả ba người đều tin — đúng là thời tiết này, muỗi nhiều đến phiền chết người. Hải Đản nãi nãi còn xuýt xoa: “Ai da, ta quên không mang thêm ít thuốc đuổi muỗi cho các cháu rồi!”

Hải Đản hào hứng nhận nhiệm vụ. Cậu ta nói mình biết chỗ mấy loại cây đuổi muỗi, rồi cắm cây đuốc gần miệng suối để xua côn trùng, sau đó chạy ra ngoài hang.

“Nhớ mang thêm vài cây gậy gỗ nhé, loại đánh người được ấy!” – Vương Diệp gọi với theo.

Hải Đản vẫy tay ra hiệu đã hiểu, rất nhanh liền khuất bóng.

Hải Đản nãi nãi nghe Vương Diệp nói vậy còn gật đầu khen ngợi, cho rằng thằng bé này nghĩ rất chu đáo. Hai huynh đệ một người thì thương nặng, một người còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ không nên có vài món vũ khí phòng thân sao?

Thấy trời cũng đã xế chiều, bà quyết định không chờ cháu trai quay lại nữa, mà dặn dò hai đứa nhỏ:

“Hải Đản bình thường nghịch lắm, nhưng nếu có chuyện gì, cứ tìm nó là được. Đừng nhìn bọn nhỏ vậy chứ, chuyện gì trên đảo bọn chúng cũng nắm rõ cả. À, chút nữa nó về, nhớ bảo nó trước khi trời tối phải về nhà. Bà còn phải về nấu cơm, sáng mai lại qua thăm các cháu.”

Hải Đản nãi nãi đến vội, đi cũng vội. Bà không nấu ăn cho hai đứa vì biết rõ Hải Đản sẽ quay lại giúp. Một đứa trẻ mười tuổi trên đảo, ngoại trừ không được phép đi thuyền lớn, thì những việc trong nhà đều có thể tự làm hết.

Thời tiết bây giờ là giữa hè, đang là những ngày dài nhất trong năm ở đảo Hải Câu. Nếu tính theo giờ Trái Đất, thì đến khoảng 9 giờ rưỡi tối mới tối hẳn.

Hiện giờ mới tầm hơn 5 giờ chiều, trời vẫn sáng rõ.

Phía cửa hang ánh sáng vẫn rực rỡ, nhưng vào sâu trong thì tối om. Chỉ có đống lửa đang cháy mới miễn cưỡng soi sáng được xung quanh.

Lôi Mộc ngồi tựa vào một tảng đá, chậm rãi quan sát bốn phía. Đôi mắt hắn như phát sáng nhẹ trong bóng tối. Trong khi đó, Vương Diệp vẫn đang tính toán cách mở rộng miệng suối, gom nước lại thành dòng. Vì quá tập trung suy nghĩ, cậu không để ý gì xung quanh.

Chính lúc ấy, ánh mắt Lôi Mộc bỗng khựng lại — hắn vừa nhìn thấy điều gì đó ở gần dòng nước.

Tác giả có lời muốn nói:

Vương Diệp: Có nhà rồi, giờ phải lo… trang trí nội thất thôi~

Hết Chương 7: Người nghèo nên phải tự cố gắng.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page