Danh sách chương

Chương 1.1: Bị ném vào trong biển

29/04/2025

Chương 1.2: Trọng sinh

29/04/2025

Chương 2: Tương ngộ

29/04/2025

Chương 3: Thuật Giám Định

29/04/2025

Chương 4: Thôn Hải Câu

29/04/2025

Chương 5: Hải Đản

29/04/2025

Chương 6: Đỉnh núi thạch động

29/04/2025

Chương 7: Người nghèo nên phải tự cố gắng

29/04/2025

Chương 8: Tôm tích hiến tế

29/04/2025

Chương 9: Cơm chiều

29/04/2025

Chương 10: Tụ bọt nước

29/04/2025

Chương 11: Qua đi

29/04/2025

Chương 12: Quay về Địa Cầu

29/04/2025

Chương 13: Nghi vấn

29/04/2025

Chương 14: Giải thích và công khai

29/04/2025

Chương 15: Mua nhà, trừ nợ

29/04/2025

Chương 16: Kết cục của lão Vương

29/04/2025

Chương 17: Kẻ viếng thăm

30/04/2025

Chương 18: Dược tính của bùn biển

01/05/2025

Chương 19: Thăng cấp

01/05/2025

Chương 20: Hiệu quả của bùn Hải Đậu Giá

01/05/2025

Chương 21: Không có lợi thì không dậy sớm

01/05/2025

Chương 22: Kiến tạo hoả diêu

02/05/2025

Chương 23: Thiêu vôi cùng rắn độc

03/05/2025

Chương 24.1: Phiêu dạt (1)

04/05/2025

Chương 24.2: Phiêu dạt (2)

04/05/2025

Chương 25: Sa Ngư, thạch cao và kẻ thần bí

04/05/2025

Chương 26.1: Khế ước, tìm người

04/05/2025

Chương 26.2:

04/05/2025

Chương 27.1: Đòi nợ

06/05/2025

Chương 27.2:

06/05/2025

Chương 28: Quái vật trùng hút máu

07/05/2025

Chương 29: Tên què chân

08/05/2025

Chương 30: Mẫu Trùng tám chân

08/05/2025

Chương 31.1: Con rối cùng thạch phiến

09/05/2025

Chương 31.2: Con rối cùng thạch phiến

09/05/2025

Chương 32: Chương Hội

09/05/2025

Chương 33: Màu sắc rực rỡ của trân châu

09/05/2025

Chương 34: Hành trình đến Hải Thảo thôn

09/05/2025

Chương 35: Ghé thăm và chỉ đường

11/05/2025

Tiểu Vương nhà bên cực kỳ nguy hiểm

Chương 5: Hải Đản

Chương trước

Chương sau

“Sao rồi? Vừa nãy ngươi có phải xô xát với hai huynh đệ nhà Sa Ngư không?”

Cậu bé đầu tiên phát hiện ra bọn họ lúc trước đã quay trở lại, trong tay còn cầm một cái hồ lô bằng gáo dừa.

Vương Diệp lặng lẽ giấu con dao vỏ hàu đi, đơn giản đáp:

“Một trong hai người đó định trộm thùng gỗ của ta, bị ta phát hiện nên ta cắt hắn một nhát. Sau đó, anh hắn tới, cả hai định ném ta và ca ca ta xuống biển.”

“Cho ngươi nước ngọt này.” Cậu bé đưa chiếc hồ lô gáo cho Vương Diệp, vừa bĩu môi vừa nói:

“Ngươi nhắc đến chắc chắn là Hà Tử rồi. Tên đó chẳng tử tế gì đâu! Cả thôn này ai cũng ghét hắn. Còn anh hắn, Sa Ngư, cũng ngang ngược y như vậy. Đừng để ý đến bọn họ. Các ngươi là do cả thôn cùng nhau cứu lên, muốn ném các ngươi xuống biển thì cũng phải được thôn trưởng đồng ý mới được.”

Vương Diệp nhận lấy hồ lô, trước tiên đưa lên ngửi thử, không phát hiện mùi vị gì lạ, liền chậm rãi đưa lên miệng uống.

Hắn uống rất từ tốn, không giống kiểu người khát khô họng sẽ tu ừng ực cho thỏa. Mỗi ngụm nước, hắn đều ngậm lại trong miệng một chút rồi mới nuốt xuống từng chút một.

Uống được nửa hồ lô, hắn để phần còn lại bên miệng thanh niên, nhẹ nhàng đỡ đầu cậu ta dậy, nghiêng hồ lô cho nước chảy ra.

Dù còn hôn mê, nhưng khi môi chạm vào dòng nước ngọt, thanh niên vẫn theo bản năng mở miệng, nuốt xuống từng ngụm.

Cậu bé thấy cả hai vẫn chưa uống đủ, liền quay người chỉ về phía rừng bên bờ:

“Bên kia có một con suối nước ngọt, bọn ta mỗi lần đến đây đều lấy nước uống từ đó.”

“Cảm ơn ngươi nhiều, tiểu đệ đệ.” Vương Diệp mỉm cười.

“Ai mà là đệ đệ? Gọi ta là ca mới đúng, rõ ràng ngươi nhỏ hơn ta mà!” Cậu bé lập tức phản bác, vẻ mặt không phục.

Vương Diệp bỗng nhiên hỏi: “Ngươi có muốn dạy dỗ hai huynh đệ đó không?”

Cậu bé ngớ người: “Ai cơ?”

“Sa Ngư và Hà Tử.” Vương Diệp đáp, ánh mắt hơi nheo lại.

Cậu bé lập tức đáp:

“Dĩ nhiên là muốn chứ!”

Trước đây Hà Tử cũng từng bắt nạt cậu, tức đến mức cậu phải kéo người nhà sang tận nơi kiện cáo. Kết quả là Sa Ngư kéo tới gây rối, chuyện rốt cuộc chẳng đến đâu, Hà Tử chẳng những không bị dạy dỗ mà vẫn cứ tiếp tục như cũ.

Từ lần đó, chỉ vì cậu dám đi méc người lớn, Hà Tử liền âm thầm gây chuyện, thường xuyên tìm cách quấy rối gia đình cậu. Tuy không dám làm gì quá đáng, nhưng vẫn cứ lén trộm vài con cá mặn hay lấy đi ít củi, đôi khi còn nhân lúc không ai chú ý mà đẩy cậu ngã lăn ra đá ngầm sau thôn.

Lần đó ngã rất nặng, tay bị bầm tím, sưng vù suốt thời gian dài. May mà không gãy xương, nếu không nhà cậu nhất định không tha cho hắn.

Gia đình cậu đã vài lần tìm cách bắt hắn, nhưng đều không thành. Mặc dù ai cũng biết là do Hà Tử làm, nhưng không có bằng chứng thì chẳng thể nhờ thôn trưởng xử lý được.

Bà nội tức quá, liền chạy khắp thôn kể lể, bảo mọi người cẩn thận đám trộm vặt với mấy tên chuyên bắt nạt trẻ con. Thế là Sa Ngư trả đũa, hễ đi đánh cá mà anh ta cầm lái, liền không cho hai anh trai của cậu bé được lên thuyền lớn cùng đi nữa.

Thế là nhà cậu và hai anh em kia thành kẻ thù không đội trời chung.

Vương Diệp nhàn nhạt nói:

“Vậy ngươi giao chuyện này cho ta. Ta có thể giúp ngươi dạy dỗ bọn họ.”

Cậu bé nhìn Vương Diệp, không giấu nổi nghi ngờ. Cậu vốn không tin tên nhóc trước mặt, thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả mình, lại có bản lĩnh gì.

Cậu còn tốt bụng cảnh báo:

“Sau này nếu thấy hai huynh đệ đó, ngươi nên tránh xa một chút. Hà Tử thì chẳng đáng sợ, nhưng Sa Ngư thì khác, hắn khỏe lắm, đánh người rất đau. Các ngươi mà đắc tội với bọn họ thì ở trong thôn sống sẽ khó lắm đấy.”

Vương Diệp liếc nhìn sợi dây nhân quả mà người thường không thể thấy, khẽ cười đầy thờ ơ:

“Chỉ cần bọn họ dám tới, cứ việc thẳng tay, ta tiếp hết.”

“Ngươi thật không muốn ủy thác ta dạy dỗ bọn họ à? Ta không lấy của ngươi bất kỳ lợi lộc gì đâu đấy.” Vương Diệp cố tình dụ dỗ.

Cậu bé tưởng Vương Diệp chỉ nói đùa, thuận miệng đáp:

“Được thôi, nếu ngươi có bản lĩnh đó.”

【Nhiệm vụ được tuyên bố: Thôn dân Hải Câu – Hải Đản – đã ủy thác người chơi “Cách Vách Tiểu Vương” trừng trị hai anh em Sa Ngư và Hà Tử. Sau khi hoàn thành, tùy vào mức độ, phần thưởng sẽ dao động từ 10 đến 100 điểm kinh nghiệm. Người chơi có muốn nhận nhiệm vụ không?】

Vương Diệp hài lòng gật đầu:

“Đương nhiên nhận. Hai nhiệm vụ giống nhau về nội dung, chỉ cần làm một lần, liền có thể nhận thưởng hai lần. Chuyện tốt thế này, lý gì lại bỏ qua?”

“À đúng rồi, đảo các ngươi tên là Hải Câu đảo đúng không? Gần đây còn có một đảo lớn tên là Hải Thảo đảo phải không?”

Cậu bé tròn xoe mắt kinh ngạc:

“Ngươi vậy mà biết đảo của chúng ta? Chẳng lẽ các ngươi cũng tới tham dự hội chợ hàng năm ở Hải Thảo đảo?”

Vương Diệp âm thầm thở phào nhẹ nhõm – quả nhiên đây là Hải Câu đảo! May mà mình trôi dạt đến đây, chứ nếu là đảo bên cạnh kia thì rắc rối rồi.

“Đúng vậy, bọn ta vốn định đến đây mua chút đặc sản, ai ngờ giữa đường gặp phải hải tặc. Ta với ca ta đành nhảy thuyền trốn thoát, bị sóng đánh trôi đến đây.”

Từ cuộc trò chuyện với người bản xứ, Vương Diệp cuối cùng cũng nhớ ra: thôn Hải Thảo và đảo Hải Thảo rốt cuộc cái nào là thôn, cái nào là đảo.

Kiếp trước, trước khi bước chân vào game 《Cực Độ Nguy Hiểm》, hắn từng tìm hiểu rất nhiều hướng dẫn và chiến lược, trong đó thôn Hải Thảo chính là một trong những Tân Thủ thôn nổi tiếng nhất.

Thôn Tân Thủ này vốn nổi tiếng với nhiều cơ duyên và nhiệm vụ hấp dẫn, phần thưởng cũng phong phú và hấp dẫn, vì thế nó đã sớm xây dựng được danh tiếng. Tuy nhiên, ấn tượng mà Vương Diệp để lại về thôn Tân Thủ này lại gắn liền với những sự kiện đáng tiếc xảy ra sau đó.

Khi Vương Diệp gia nhập trò chơi, Hải Thảo thôn vốn là một Tân Thủ thôn đã hoàn toàn biến mất khỏi bản đồ. Thậm chí, cả Hải Thảo đảo cũng đổi tên.

Địa điểm cũ của Hải Thảo thôn không còn là Tân Thủ thôn nữa, mà đã trở thành một phụ bản thường trú cấp 60. Khi Vương Diệp đạt đến cấp 60, hắn cũng đã đến nơi này để tham gia vượt qua các thử thách và đánh bại các boss trong phó bản. Do đã vượt qua rất nhiều thử thách, hắn tìm kiếm thêm thông tin về phó bản này, so với người bình thường, Vương Diệp hiểu biết rất rõ về Hải Thảo thôn và Hải Thảo đảo.

Lý do Hải Thảo thôn biến mất chủ yếu là do liên quan đến đảo bên cạnh Hải Câu, một hòn đảo có ảnh hưởng rất lớn.

Hòn đảo đó, vào thời điểm Vương Diệp khám phá, được gọi là Tù Phạm đảo, nơi đây chứa đầy những tội phạm bị lưu đày cùng hậu duệ của họ.

Vương Diệp đã từng điều tra về Tù Phạm đảo khi thực hiện một nhiệm vụ, và hắn cũng đã đi qua hòn đảo đó, có lúc còn vòng qua Hải Câu đảo trên đường đi.

Tù Phạm đảo hiện tại đối với hắn mà nói vô cùng nguy hiểm, nhưng nơi đây lại chứa đựng những vật phẩm cực kỳ giá trị mà hắn cần. Nghĩ đến những báu vật ẩn giấu trên Tù Phạm đảo mà hiện tại chưa ai phát hiện, Vương Diệp không khỏi thấy phấn khích.

Tuy nhiên, với cơ thể hiện tại của hắn, mọi kế hoạch chỉ là vô nghĩa. Điều quan trọng nhất lúc này là hồi phục vết thương, dưỡng sức thật tốt, sau đó mới nghĩ đến những chuyện khác.

Hải Câu thôn chính là Tân Thủ thôn của hắn, nơi đây là điểm khởi đầu để hắn khai phá nhiệm vụ, tranh thủ nhanh chóng thăng cấp và chữa lành vết thương, rồi mới tiếp tục mưu tính những kế hoạch lớn.

“Ngươi tên gì?” Vương Diệp đã biết tên của cậu bé, nhưng vẫn hỏi cho chắc.

“Ta tên Hải Đản, còn ngươi?” Cậu bé nhìn Vương Diệp với ánh mắt tò mò, lần đầu tiên hắn thấy một người khách từ đảo khác, lại còn nhỏ tuổi như vậy.

“Ta tên Vương Diệp, đại vương vương, lá cây diệp. Ngươi có thể gọi ta là Diệp ca.”

“Tiểu Diệp Tử.” Hải Đản liền đặt cho Vương Diệp một biệt danh, không chút do dự.

Vương Diệp không để ý đến chuyện đó: “Ngươi thích ăn đường không?”

“Đường à?” Trên khuôn mặt nhỏ đen nhẻm của Hải Đản hiện lên vẻ khao khát rõ rệt, “Ai mà không thích đường chứ? Ngươi có thật không?”

Vương Diệp hơi nheo mắt lại: “Vậy các ngươi trên đảo không tự làm đường sao?”

“Ơ?” Hải Đản ngẩn ra, rồi lắc đầu: “Đường ở đảo ta đều là mua từ Hải Thảo đảo, quý lắm. Nếu mà tụi ta biết làm thì tốt rồi. Nhưng ở đây chỉ có mật ong. Thôn trưởng gia gia nói ong mật rất quan trọng, không cho bọn ta nghịch tổ ong bậy bạ đâu.”

Vương Diệp thầm nghĩ: thôn trưởng nơi này cũng có đầu óc đấy. Có thể ông ấy không rõ nguyên lý sinh thái cụ thể, nhưng dựa vào kinh nghiệm vẫn hiểu được lũ côn trùng nhỏ bé này quan trọng thế nào.

“Ngươi có thể dẫn ta đi gặp thôn trưởng được không?” Vương Diệp hỏi.

“Ngươi muốn gặp thôn trưởng làm gì?” Một giọng nam không quá già nhưng đầy nghiêm nghị bỗng vang lên phía sau lưng Vương Diệp.

“Gia gia!” Hải Đản vui vẻ gọi.

Người được gọi là gia gia bước đến gần, vóc dáng gầy gò, gương mặt đen sạm và xương gò má nhô cao khiến ông ta trông có phần nghiêm khắc. Vừa đến nơi, ông đã quát tôn tử: “Đi chơi chỗ khác, đừng lảng vảng ở đây!”

Hải Đản không hề sợ, còn lè lưỡi làm mặt quỷ trêu chọc ông mình.

Vương Diệp cố gắng nặn ra nụ cười ngoan ngoãn, dễ thương đúng kiểu trẻ con: “Thưa đại bá, cháu muốn nhờ thôn trưởng giúp đỡ chữa trị cho cháu và ca ca, bọn cháu cần thuốc và một chỗ an toàn để dưỡng thương.”

Tiếc rằng, trong mắt lão nhân, Vương Diệp thế nào cũng không thuận mắt. Lúc cậu bé này đánh nhau với Hà Tử, ông ta đã thấy được phần lớn, dù chẳng ưa gì Hà Tử, ông cũng không thích người ngoài, nên lúc đó chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Sau này, khi thấy Sa Ngư đi qua, ông mới tính can thiệp, ai ngờ chưa tới nơi thì đã thấy thằng nhóc này một mình xử lý gọn hai tên kia.

Rồi tới khi thấy cháu trai mình hớn hở cầm hồ lô nước ngọt quý giá nhất trong nhà mang cho người lạ, ông không chịu được nữa, vội vàng bước nhanh tới, chỉ sợ cháu mình bị lợi dụng.

Hồi trẻ, ông từng đến Hải Thảo đảo, có học được chút thuật xem tướng. Vừa nhìn đã thấy thằng bé trước mặt không phải loại thật thà. Ngũ quan khá ưa nhìn, nhưng ánh mắt tam bạch, đuôi mắt dài hẹp, không độc cũng hiểm. Đôi lông mày dày rậm đè sát xương chân mày — loại người này thường sinh ra đã tự phụ, cứng đầu, thích thao túng.

Điều đáng sợ nhất là thằng bé này còn nhỏ tuổi, vậy mà trong ánh mắt không hề có lấy một tia ngây thơ.

Vương – trọng sinh – Diệp, dù có cố cũng không thể giả vờ như một đứa trẻ ngây thơ vô tri được, huống hồ ký ức và trải nghiệm của kiếp trước khiến cậu vốn dĩ đã đánh mất sự đơn thuần từ lâu. Những người từng trải chỉ cần liếc qua cũng sẽ cảm thấy cậu có gì đó không bình thường.

Ánh mắt của Hải Đản gia gia dừng lại nơi thanh niên đang hôn mê, sắc mặt trắng bệch, trên người còn mang một vết thương sâu hoắm do đao chém, ngay giữa ngực. Ánh mắt ông đầy nghi ngờ — những ký hiệu lạ lẫm kia trên mặt hắn, không giống thứ người thường có. Trong lòng ông mơ hồ nảy sinh một suy đoán đáng sợ: chẳng lẽ hai người này là tàn dư của bọn hải tặc trốn thoát?

Cậu thanh niên thì còn tạm xem được, nhưng đứa nhỏ kia — tuy gầy trơ xương, nhưng làn da lại trắng sạch, một cái nhìn là biết chưa từng lăn lộn trên biển cả mưu sinh. Cũng có thể… là từ đảo bên cạnh trốn sang? Việc như vậy trước kia cũng từng xảy ra.

“Thôn trưởng rất bận, không có thời gian lo cho các ngươi đâu.” Ông lão cẩn trọng từ chối, giọng dứt khoát.

“Cháu có thể báo đáp…” Vương Diệp còn định nói nếu người dân ở Hải Câu thôn không biết rằng từ cây cọ hay hoa đực của hùng thụ có thể lấy được nước đường, cậu có thể chỉ cho họ cách làm.

Dù vậy, ông của Hải Đản chẳng thể tưởng tượng nổi có người thật sự trọng sinh, chỉ cho rằng đây là một đứa nhỏ trời sinh thông minh, dạn dày sóng gió, có phong thái của kẻ từng trải.

“Chúng ta không cần ngươi báo đáp.” Hải Đản gia gia nói thẳng thừng, chẳng chút khách sáo. “Nếu không phải ở đây có quy củ rằng: bất cứ ai còn sống bị sóng đánh dạt lên bờ, chỉ cần họ không chủ động gây hại thì chúng ta cũng không giết hại, thì các ngươi đã sớm bị ném trở lại biển rồi. Bây giờ cho ở lại đảo, coi như là nể mặt Hải Thần. Ngoài ra, đừng mơ tưởng gì hơn nữa. Hải Đản, đi thôi!”

Lão nhân kia, ông có biết mình vừa từ chối thứ gì không?

Vương Diệp không hề nổi giận. Cậu đã gặp đủ loại người tệ bạc trong kiếp trước, kiểu như lão già này chẳng qua là dạng bình thường. Huống hồ, người dân Hải Câu thôn cũng từng ra tay giúp đỡ — họ đã cứu hai anh em khỏi bãi đá ngầm, thằng nhóc Hải Đản thậm chí còn mang nước ngọt đến cho họ. Nếu xét theo nhân quả, thì bản thân cậu vẫn còn nợ nơi này một món ân tình.

Hải Đản gia gia tưởng thằng nhóc này sẽ tức tối mà bật dậy mắng mỏ, ai ngờ lại thấy nó nhìn mình bằng ánh mắt kiểu “Người già vô lý, nhưng cháu rộng lượng tha thứ rồi đó”, làm ông tức mà nghẹn họng.

“Hải Đản!”

“Dạ!” — thằng nhóc lon ton chạy theo sau.

Tác giả có lời muốn nói:

Hải Đản: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ quay lại cứu các ngươi!”

Hết Chương 5: Hải Đản.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page