Danh sách chương

Chương 1.1: Bị ném vào trong biển

29/04/2025

Chương 1.2: Trọng sinh

29/04/2025

Chương 2: Tương ngộ

29/04/2025

Chương 3: Thuật Giám Định

29/04/2025

Chương 4: Thôn Hải Câu

29/04/2025

Chương 5: Hải Đản

29/04/2025

Chương 6: Đỉnh núi thạch động

29/04/2025

Chương 7: Người nghèo nên phải tự cố gắng

29/04/2025

Chương 8: Tôm tích hiến tế

29/04/2025

Chương 9: Cơm chiều

29/04/2025

Chương 10: Tụ bọt nước

29/04/2025

Chương 11: Qua đi

29/04/2025

Chương 12: Quay về Địa Cầu

29/04/2025

Chương 13: Nghi vấn

29/04/2025

Chương 14: Giải thích và công khai

29/04/2025

Chương 15: Mua nhà, trừ nợ

29/04/2025

Chương 16: Kết cục của lão Vương

29/04/2025

Chương 17: Kẻ viếng thăm

30/04/2025

Chương 18: Dược tính của bùn biển

01/05/2025

Chương 19: Thăng cấp

01/05/2025

Chương 20: Hiệu quả của bùn Hải Đậu Giá

01/05/2025

Chương 21: Không có lợi thì không dậy sớm

01/05/2025

Chương 22: Kiến tạo hoả diêu

02/05/2025

Chương 23: Thiêu vôi cùng rắn độc

03/05/2025

Chương 24.1: Phiêu dạt (1)

04/05/2025

Chương 24.2: Phiêu dạt (2)

04/05/2025

Chương 25: Sa Ngư, thạch cao và kẻ thần bí

04/05/2025

Chương 26.1: Khế ước, tìm người

04/05/2025

Chương 26.2:

04/05/2025

Chương 27.1: Đòi nợ

06/05/2025

Chương 27.2:

06/05/2025

Chương 28: Quái vật trùng hút máu

07/05/2025

Chương 29: Tên què chân

08/05/2025

Chương 30: Mẫu Trùng tám chân

08/05/2025

Chương 31.1: Con rối cùng thạch phiến

09/05/2025

Chương 31.2: Con rối cùng thạch phiến

09/05/2025

Chương 32: Chương Hội

09/05/2025

Chương 33: Màu sắc rực rỡ của trân châu

09/05/2025

Chương 34: Hành trình đến Hải Thảo thôn

09/05/2025

Chương 35: Ghé thăm và chỉ đường

11/05/2025

Tiểu Vương nhà bên cực kỳ nguy hiểm

Chương 4: Thôn Hải Câu

Chương trước

Chương sau

Trước khi Vương Diệp và thanh niên bên cạnh bị nắng phơi thành cá khô, thủy triều cuối cùng cũng rút xuống, để lộ toàn bộ mảng đá ngầm.

Một con cua biển to bằng bàn tay cùng mấy con sinh vật trông rất giống tôm tích (bề bề) bị mắc kẹt trong cái thùng gỗ hỏng.

Vương Diệp bắt lấy con cua biển đang định chạy trốn, bỏ lại vào trong thùng, rồi thò đầu nhìn xuống bên dưới.

Lúc thủy triều lên thì không nhìn rõ, nhưng khi nước rút, hắn mới phát hiện ra tảng đá ngầm này cách mặt đất ít nhất cũng mười mét.

Với tình trạng trọng thương, tàn tạ như hiện tại, hắn làm sao có thể leo xuống? Chưa kể còn đang vác theo một người hôn mê bất tỉnh.

May mà khối đá ngầm này không phải hình dạng thẳng đứng như ống, giữa đường còn có không ít chỗ lõm có thể dùng làm điểm dừng chân, hơn nữa một bên là sườn dốc thoải.

Vương Diệp đang tìm cách làm sao từ trên đá ngầm dịch xuống, thì nghe thấy tiếng người trò chuyện.

Thì ra dân bản xứ của hòn đảo nhỏ này nhân lúc thủy triều rút đã ra bờ biển bắt hải sản.

Một cậu bé khoảng chừng lớn hơn Vương Diệp hai tuổi, mặc độc một cái khố, là người đầu tiên phát hiện ra bọn họ.

“Ông ơi, bên kia có hai người!”

Vương Diệp mừng rỡ, vội vẫy tay gọi lớn: “Cứu mạng! Giúp với! Chúng tôi không xuống được!”

Khi những người dân bản xứ tiến lại gần, Vương Diệp nhanh chóng giấu chiếc nhẫn và túi tiền vào trong thùng gỗ vỡ, dùng đầu cá và nội tạng che lên, bên trên lại phủ thêm cua biển và tôm tích, còn chiếc đao làm từ vỏ hàu thì kẹp trong khe ngón tay.

Dưới sự giúp đỡ của dân bản xứ, Vương Diệp và thanh niên đầy vết thương kia được cứu xuống, rồi đưa đến bên rìa một khu rừng dừa.

Nhìn thấy cây dừa trước mặt có vẻ quen mắt, Vương Diệp theo bản năng đưa tay sờ thân cây, và lẩm nhẩm trong lòng: “Giám định xem đây là loại cây gì, có tác dụng gì.”

Bách khoa toàn thư mở ra, cho đáp án:

【 Đường cây cọ: dịch nhựa ngoài thân cây hùng thụ có thể dùng để sản xuất đường cây cọ, cũng có thể dùng để nấu rượu, làm giấm, hoặc chế biến thành đồ uống. Quả cây cọ cũng có thể ăn được. Thân cây có thể chế thành thuyền độc mộc hoặc làm vật liệu xây dựng. Lá cây có thể làm quạt, cũng có thể dùng để lợp mái nhà, hoặc đan thành chiếu, v.v. Xơ cọ có thể xe thành dây thừng để sử dụng. 】

Tốt quá! Vương Diệp ngẩng đầu nhìn nhụy hoa của cây cọ, cảm thán.

Nhìn quanh thấy có rất nhiều cây đường cọ mọc trên đảo, nghĩ tới đây chắc dân đảo không thiếu đường ăn, thậm chí còn có thể nhờ vào sản xuất đường cọ mà làm giàu.

Hơn nữa, có cây đường cọ ở đây cũng cho thấy khí hậu hòn đảo này thuộc vùng nhiệt đới, không cần lo lắng về mùa đông lạnh giá.

Đám dân trên đảo đều rất tò mò về một lớn một nhỏ như bọn họ, vây quanh chỉ trỏ bàn tán.

Vương Diệp đành phải lớn tiếng hỏi: “Nước, cho hỏi có nước ngọt không? Có thể cho chúng tôi chút nước ngọt uống không?”

Hắn không lo lắng việc người ở đây không hiểu mình nói gì.

Điểm thân thiện nhất của trò chơi này đối với người chơi chính là không cần lo ngại rào cản ngôn ngữ. Dù ở đâu trong thế giới trò chơi, chỉ cần người chơi mở miệng, lời nói sẽ tự động được chuyển thành ngôn ngữ địa phương, và ngôn ngữ địa phương khi truyền vào tai người chơi cũng sẽ tự động được dịch thành lời dễ hiểu.

Ngay cả khi người chơi giao tiếp với nhau cũng vậy.

Nhờ lợi ích tiện dụng trong việc giao tiếp này, về sau thậm chí một số cuộc hội nghị giữa các quốc gia cũng được tổ chức trong 《Cực Độ Nguy Hiểm》, vừa tránh được những sai sót vi tế khi phiên dịch, vừa không khiến lãnh đạo các nước phải mạo hiểm đi ra nước ngoài.

(Nói xa quá, quay lại hiện tại.)

“Chờ một chút.”

Cậu bé mặc khố, người đầu tiên phát hiện ra họ, liền xoay người chạy đi.

Trong lúc cậu bé đi lấy nước, đám dân bản xứ vẫn không có ý định lại gần Vương Diệp và thanh niên kia, chỉ đứng vòng ngoài trò chuyện với nhau, ánh mắt nhìn họ chẳng khác gì đang xem khỉ trong sở thú.

Khiến Vương Diệp rất muốn lấy ra cái chiêng, gõ mấy cái, rồi hô to: “Kính thưa bà con cô bác, huynh đệ chúng tôi mới đến, bêu xấu chỉ vì gom góp lộ phí, mong bà con ai có tiền thì ủng hộ tiền, không có tiền thì cổ vũ một tiếng!”

“Thương thế nặng thật đấy.”

“Bị hải tặc chém đấy, bọn hải tặc đó hung hãn lắm. May mà chỗ chúng ta nghèo quá, hải tặc cũng chẳng buồn tới.”

“Haiz, mỗi lần Hải Thảo đảo tổ chức đại hội hàng năm, vùng chúng ta lại đầy rẫy hải tặc. Bọn họ chắc là dân đất liền mới đến, nhìn làn da của họ là biết không phải dân biển rồi.”

“Trên mặt người kia vẽ cái gì thế? Nhìn thật đáng sợ.”

“Giống như một loại ký tự cổ, cũng có thể là bùa chú gì đó, ai mà biết.”

“Đáng tiếc một thân thể cường tráng như vậy, nhưng thương tích nặng thế này thì chắc chắn không cứu nổi. Nếu không thì cho nhà ta mượn đẻ đứa con cũng không tồi.”

“Đừng có mơ mộng nữa, cứu không sống đâu. Với loại thương tích này, phải đưa sang đảo bên kia tìm dược sư mới mong sống được, nhà ai có tiền làm thế? Ngươi ra tiền à? Mà trên người bọn họ cũng chẳng có thứ gì giá trị cả.”
“Có bỏ tiền ra cũng chưa chắc chữa được.”

Vừa nghe nói đến chuyện phải tốn tiền, một đám dân bản xứ mặc quần áo vải thô, quần cộc, da dẻ rám nắng đen nhẻm liền lập tức giải tán, ai nấy đều vội vàng rời đi — cơm tối hôm nay của họ còn chưa lo xong mà.

Tuy nhiên, cũng không phải ai cũng hoàn toàn không có hứng thú với hai người bọn họ.

Vương Diệp cảm giác được vẫn có vài ánh mắt đang đánh giá bọn họ, ánh nhìn đó mang theo ý đồ không tốt.

Vương Diệp nắm chặt lưỡi dao làm từ vỏ hàu, giữ im lặng, thấy đám thôn dân đã rời đi thì cũng không gọi họ lại. Cậu vốn không phải kiểu dễ được yêu thích, ngược lại còn tự mang theo hiệu ứng “vừa nhìn đã thấy là loại phiền toái”, nên cũng không có ý định lợi dụng vẻ ngoài trẻ con để lấy lòng thương hại của người khác.

Lúc này, có người lén lút quay lại, đưa tay với về phía thùng gỗ mà Vương Diệp vẫn đặt trong tầm tay.

Tên này là Hà Tử, vẻ mặt đắc ý. Người khác có thể không nhìn ra, nhưng hắn thì thấy rõ: biết đâu hôm nay hắn lại có thể kiếm được một món hời.

Cái thùng gỗ kia trông quá khả nghi — một lớn một nhỏ trên người hoàn toàn không có chỗ nào giấu được đồ vật, nếu thật sự có gì quý giá, vậy thì chỉ có thể giấu trong thùng này.

Hơn nữa, lúc trước khi được đưa xuống từ đá ngầm, đứa nhỏ kia còn đặc biệt nhắc mang theo thùng gỗ. Nếu nói trong đó không có thứ gì, ai mà tin cho được?

Cho dù trong thùng chỉ có hải sản, hắn sờ thử một chút cũng chẳng sao cả.

“A!” Hà Tử đột nhiên hét thảm một tiếng. Hắn đã thấy trong thùng có cua biển, không ngu đến mức thò tay vào trực tiếp, chỉ định nghiêng thùng gỗ để làm đổ đồ ra.

Nhưng tay hắn vừa mới chạm vào thùng, chưa kịp dùng sức, đã cảm thấy cổ tay đau nhói.

Hà Tử đau đến hét lên, rụt tay lại, nhìn xuống cổ tay của mình.

Chỉ thấy chỗ cổ tay và mu bàn tay của hắn bị rạch ra một vết dài rất lớn, máu tươi không ngừng tuôn trào từ miệng vết thương.

Hà Tử sợ hãi đến mức vội vàng lấy tay bịt lại vết thương, cố gắng ép để cầm máu.

Nhưng máu thế nào cũng không cầm được, cứ liên tục nhỏ giọt xuống.

Có người nghe thấy tiếng hét thảm của Hà Tử, nhìn sang phía bên này, còn có người lớn tiếng hỏi: “Hà Tử, sao thế?”

Trong mắt Hà Tử tràn đầy hoảng loạn và giận dữ, trừng trừng nhìn về phía đứa bé đang giữ lấy thùng gỗ.

Vương Diệp chỉ dùng hai tay kẹp con dao làm từ vỏ hàu, khẽ quơ quơ về phía hắn.

“Thằng nhãi con này!” Hà Tử tức đến mắng to, phủi tay định xông tới đánh Vương Diệp.

Nhưng tay phải Vương Diệp lại lướt nhanh một lần nữa.

Hà Tử lại thét lên thảm thiết, cánh tay còn lại cũng bị một vết cắt xé qua.

“Lần sau, ta sẽ cắt đứt luôn động mạch của ngươi.” Vương Diệp nhếch mép cười lạnh.

Lúc này có người chạy tới: “Hà Tử, sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?”

“Ngươi bị thương à?” Người đến là anh ruột của Hà Tử. Tuy bình thường không quá ưa cậu em này, nhưng cũng từng nhiều lần chiếu cố.

Hà Tử vừa thấy anh mình tới, lập tức hung hăng chỉ vào Vương Diệp, mắng to: “Thằng nhãi trộm cắp này dám dùng dao làm ta bị thương! Bọn chúng chắc chắn không phải người tốt! Đại ca, quăng bọn chúng xuống biển đi!”

Anh của Hà Tử là một người cao lớn, ước chừng trên 1m85, làn da đen sạm vì nắng, hai cánh tay cơ bắp rắn chắc, anh ta nhíu mày nhìn về phía Vương Diệp, vốn dĩ đã có ác cảm với cậu bé này từ lúc đầu: “Ngươi…”

“Hắn ăn trộm thùng gỗ của ta.” Vương Diệp cắt ngang lời anh Hà Tử, lớn tiếng nói.

“Ngươi nói vớ vẩn! Chỉ là một cái thùng gỗ cũ, có gì đáng để trộm chứ!” Hà Tử lập tức chối bay.

Anh Hà Tử cũng biết rõ em mình không phải loại người tử tế gì, bình thường ở trong thôn cũng hay làm mấy chuyện mờ ám, người trong thôn chẳng ai thích. Nếu không phải nghe thấy hét lên thảm thiết, chắc cũng chẳng ai quan tâm.

Nhưng dù sao Hà Tử cũng là em ruột mình, còn Vương Diệp thì lại là người lạ trôi dạt tới, nên anh ta cũng trở nên lạnh lùng, giọng nói không còn khách khí: “Ngươi là đứa nhỏ thế nào đây? Bọn ta có lòng tốt cứu các ngươi, ngươi lại lấy oán báo ân sao?”

Vương Diệp cười nhạt: “Trong số những người cứu ta và ca ta, không có tên hắn trong đó. Hắn là trộm, định lấy cắp đồ của ta. Nếu hắn không có ác ý, ta việc gì phải đâm hắn?”

“Đại ca, đừng nghe nó nói nhảm! Thằng nhóc này toàn nói bậy, nhìn đã biết không phải loại tử tế. Còn cái tên lớn kia, mặt mày xăm vẽ chẳng ra làm sao, trông quái dị. Cứu hai đứa nó lên, ai biết sau này thôn mình có gặp xui xẻo gì không. Đại ca quên chuyện trước kia bên đảo kế có người trôi dạt đến rồi xảy ra chuyện à?” Hà Tử căm hận nhìn Vương Diệp, trong lòng chỉ muốn giết cậu ta cho hả giận. Lần này hắn thật sự đã bị thiệt nặng.

Anh của Hà Tử đang định mở miệng nói gì đó

Vương Diệp đột nhiên lên tiếng: “Ngươi không đi cầm máu cho hắn à?”

Lúc này Hà Tử mới ý thức được vết thương trên hai tay mình vẫn chưa được cầm máu, vội vàng hét thảm gọi anh trai.

Anh trai hắn cũng không còn tâm trạng thu thập Vương Diệp, vội vàng đưa Hà Tử rời đi.

Trước khi đi, Hà Tử còn quay đầu trừng Vương Diệp đầy căm hận, ra hiệu: đợi đấy.

Vương Diệp: Ừ, ta đợi, tới lần nữa ta sẽ lột da ngươi.

Đám dân làng đang tìm hải sản gần đó chỉ liếc mắt nhìn qua đây một chút, rồi nửa lời cũng không hỏi han.

Hà Tử là tên lưu manh trong thôn, còn anh trai hắn – Sa Ngư – cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Cả nhà bọn họ đều thuộc dạng không nói lý. Chỉ tiếc Sa Ngư sức lực lớn, lại rất giỏi chèo thuyền, thuyền trưởng và một số trưởng thôn rất coi trọng năng lực của hắn, cho nên Hà Tử mới dám dựa vào cái ô đó mà ăn cắp lặt vặt trong thôn.

Người trong thôn Hải Câu từ lâu đã quen thờ ơ với mấy chuyện liên quan tới anh em nhà này.

Tuy nhiên, sau chuyện vừa rồi, dân làng Hải Câu khi đi biển bắt hải sản cũng ngầm hiểu ra một chuyện: Đừng nhìn tên nhóc ngoại lai kia gầy gò nhỏ bé mà lầm – đó là sói con, không phải chó con. Tốt nhất là không nên tự tìm phiền phức với thằng nhóc đó.

【Thông báo nhiệm vụ: Người chơi “Cách Vách Tiểu Vương” đã bị anh em Sa Ngư và Hà Tử ghi hận, Hà Tử đang lên kế hoạch trả thù. Xin hãy xử lý mối nguy này. Sau khi hoàn thành, tùy theo mức độ hoàn thành, phần thưởng sẽ từ 10 đến 100 điểm kinh nghiệm. Xin hỏi Cách Vách Tiểu Vương có nhận nhiệm vụ này không?】

Vương Diệp nhướng mày: Đây là nhiệm vụ đầu tiên của hắn ở Tân Thủ thôn à? Khó khăn như vậy mà phần thưởng chỉ có 10 đến 100 điểm kinh nghiệm, có phải quá keo kiệt rồi không?

Tác giả có lời muốn nói:

Trò chơi: Ngươi hiện tại mới chỉ là cấp 0, còn đòi hỏi nhiều kinh nghiệm?

Hết Chương 4: Thôn Hải Câu.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page