Danh sách chương

Chương 1.1: Bị ném vào trong biển

29/04/2025

Chương 1.2: Trọng sinh

29/04/2025

Chương 2: Tương ngộ

29/04/2025

Chương 3: Thuật Giám Định

29/04/2025

Chương 4: Thôn Hải Câu

29/04/2025

Chương 5: Hải Đản

29/04/2025

Chương 6: Đỉnh núi thạch động

29/04/2025

Chương 7: Người nghèo nên phải tự cố gắng

29/04/2025

Chương 8: Tôm tích hiến tế

29/04/2025

Chương 9: Cơm chiều

29/04/2025

Chương 10: Tụ bọt nước

29/04/2025

Chương 11: Qua đi

29/04/2025

Chương 12: Quay về Địa Cầu

29/04/2025

Chương 13: Nghi vấn

29/04/2025

Chương 14: Giải thích và công khai

29/04/2025

Chương 15: Mua nhà, trừ nợ

29/04/2025

Chương 16: Kết cục của lão Vương

29/04/2025

Chương 17: Kẻ viếng thăm

30/04/2025

Chương 18: Dược tính của bùn biển

01/05/2025

Chương 19: Thăng cấp

01/05/2025

Chương 20: Hiệu quả của bùn Hải Đậu Giá

01/05/2025

Chương 21: Không có lợi thì không dậy sớm

01/05/2025

Chương 22: Kiến tạo hoả diêu

02/05/2025

Chương 23: Thiêu vôi cùng rắn độc

03/05/2025

Chương 24.1: Phiêu dạt (1)

04/05/2025

Chương 24.2: Phiêu dạt (2)

04/05/2025

Chương 25: Sa Ngư, thạch cao và kẻ thần bí

04/05/2025

Chương 26.1: Khế ước, tìm người

04/05/2025

Chương 26.2:

04/05/2025

Chương 27.1: Đòi nợ

06/05/2025

Chương 27.2:

06/05/2025

Chương 28: Quái vật trùng hút máu

07/05/2025

Chương 29: Tên què chân

08/05/2025

Chương 30: Mẫu Trùng tám chân

08/05/2025

Chương 31.1: Con rối cùng thạch phiến

09/05/2025

Chương 31.2: Con rối cùng thạch phiến

09/05/2025

Chương 32: Chương Hội

09/05/2025

Chương 33: Màu sắc rực rỡ của trân châu

09/05/2025

Chương 34: Hành trình đến Hải Thảo thôn

09/05/2025

Chương 35: Ghé thăm và chỉ đường

11/05/2025

Tiểu Vương nhà bên cực kỳ nguy hiểm

Chương 31.2: Con rối cùng thạch phiến

Chương trước

Chương sau

Thuyền Miêu mang theo một ít chờ mong nhìn về phía Vương Diệp.

Hắn lấy ra một đống đồ lặt vặt chẳng ai thèm mua, nhưng không phải vì xem thường Vương Diệp hay định dùng mấy thứ vớ vẩn này để tống khứ cậu ta. Ngược lại, hắn luôn có một linh cảm rằng trong túi đồ này, ít nhất phải có một món thật sự quý giá.

Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác như vậy, nhưng những người sống bằng nghề lênh đênh trên biển như hắn thì thường rất tin vào trực giác của mình. Vậy nên, dù người khác — kể cả vợ hắn — đều nói đây chỉ là một đống rác vô giá trị, hắn vẫn không nỡ vứt đi.

Vương Diệp cúi người lên bàn đá, tỉ mẩn lục lọi, cầm từng món đồ lên xem kỹ.

Cuối cùng, cậu gạt hết những món khác sang một bên, chỉ giữ lại hai thứ, đặt ngay ngắn ở giữa bàn.

Một là con thú nhồi bông kỳ dị hình bàn tay to, bị mất một con mắt.

Còn lại là một phiến đá khoan, dài khoảng mười xăng-ti-mét, rộng hai xăng-ti-mét.

Vẫn là những món đồ đó, nhưng Thuyền Miêu nhìn chúng lần này lại cảm thấy chúng mang một khí chất rất khác — giống như bảo vật thực thụ.

“Tiểu Diệp Tử, cậu chọn hai món này à?” Dù đã đoán ra có lẽ chúng không tầm thường, nhưng Thuyền Miêu cũng không có ý định lấy lại. Hắn đã nói là tặng cho Tiểu Diệp Tử thì sẽ không đổi ý.

Vương Diệp chỉ vào con thú nhồi bông: “Đây là ma ngẫu. Trong giới ma pháp sư có một nhánh riêng gọi là ma ngẫu sư, họ dùng những con ma ngẫu như thế này để thi triển các loại pháp thuật.”

“Cái gì? Đây là… ma ngẫu sao?”

Dân làng Hải Câu thì không biết đến thứ này, nhưng Thuyền Miêu, người từng làm thủy thủ lang bạt khắp nơi nhiều năm, vừa nghe tên đã thấy quen tai như sấm bên tai.

“Đúng vậy. Nhưng không cần lo,” Vương Diệp đáp, “Ma pháp trận trên con ma ngẫu này đã bị phá hỏng. Nếu không được sửa chữa, cơ bản chẳng thể dùng được nữa.”

Trong lòng Thuyền Miêu khẽ chấn động. Ánh mắt hắn nhìn Vương Diệp bỗng trở nên nóng rực.

“Tiểu Diệp Tử, cậu… cậu hiểu ma pháp à?”

Vương Diệp chỉ thờ ơ đáp: “Biết sơ sơ thôi.”

Thuyền Miêu kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy… chẳng quá bất ngờ. Một người thông minh, lanh lợi và khéo tay như Vương Diệp, dường như chỉ có thân phận ma pháp sư mới xứng đáng với cậu.

Lôi Mộc thì hoàn toàn không ngạc nhiên khi nghe Vương Diệp nói mình biết chút ma pháp. Hắn đã từng kinh hãi rồi. Tận mắt hắn chứng kiến Tiểu Diệp Tử tay không dựng nên một ma pháp trận — chỉ dùng vài con hà tử (một loại cua nhỏ) và chút nước biển là bố trí thành công. Cái cảm giác rợn người lúc ấy, chỉ mình hắn mới hiểu rõ.

“Vậy… ma ngẫu này còn có thể sửa được không?” Thuyền Miêu không nhịn được mà hỏi, trong giọng đã lộ rõ sự mong chờ.

Vương Diệp nhíu mày, dùng ngón tay chọc chọc con ma ngẫu với vẻ ghét bỏ:

“Chế tác quá kém, lại còn là loại ma ngẫu bị nguyền rủa. Chú chắc chắn muốn cháu sửa nó không?”

Vừa nghe đến hai chữ “nguyền rủa”, Thuyền Miêu lập tức hoảng hốt, lắc đầu như trống bỏi:

“Thôi thôi, nguy hiểm quá! Tiểu Diệp Tử, nếu cháu có cách hủy luôn thì cứ hủy giùm chú đi.”

“Không cần cực đoan vậy đâu ạ. Chú có thể mang ra chợ bán. Có mấy người mới bắt đầu học ma pháp hay tập chế tạo ma ngẫu, biết đâu họ lại hứng thú với loại hỏng như thế này. Hơn nữa, chất liệu của nó cũng không đến nỗi nào, nếu gặp người biết nhìn hàng, chắc cũng bán được mười đến hai mươi đồng bạc.”

Thuyền Miêu vừa nghe có thể bán được kha khá tiền thì mắt sáng rỡ, lập tức đẩy con ma ngẫu hỏng về phía Vương Diệp:

“Vậy cháu cầm đi. Chú không rành mấy thứ này, đem ra chợ bán, lỡ đâu lại rước họa vào thân.”

“Vâng, vậy cháu nhận. Bán được cháu chia cho chú một nửa.” Vương Diệp tính sẽ mang con ma ngẫu đến chợ phiên ở Hải Thảo Thôn để thử bán.

Đó là hội chợ lớn tổ chức mỗi năm một lần. Nhiều thương thuyền sẽ cập bến ở đó buôn bán, trên thuyền thường có các học đồ ma pháp, thậm chí cả ma pháp sư đi cùng.

Vương Diệp đoán lý do Thuyền Miêu không bán nổi con ma ngẫu này phần lớn là vì chú ấy chỉ là người thường — một quầy hàng của người thường thì ma pháp sư chẳng buồn chú ý. Thêm nữa, con ma ngẫu hoàn toàn không còn chút ma lực nào, nên dù ma pháp sư có đi ngang cũng chẳng phát hiện ra gì.

Nhưng nếu là cậu mang bán thì lại khác.

Thuyền Miêu phấn khởi ra mặt, rồi chỉ sang phiến đá kia, tò mò hỏi:

“Vậy còn cái này thì sao? Cũng liên quan đến ma pháp à?”

“Cháu cũng không dám chắc,” Vương Diệp vừa nói, vừa cầm phiến đá lên, trong mắt hiếm khi xuất hiện vẻ do dự. Vừa rồi cậu đã dùng giám định thuật lên phiến đá này.

Nhưng cuốn Bách khoa Toàn thư chỉ trả về cho cậu một câu lạnh lùng:

[Không thể xác định. Đề nghị người thi triển nâng cao cấp bậc giám định thuật.]

Tuy không tra ra đây là gì, nhưng chính dòng chữ này lại nói cho Vương Diệp biết — phiến đá này tuyệt đối không bình thường.

Nếu chỉ là một mảnh đá tầm thường, giám định thuật đã không đến mức “bó tay”.

“Chú Thuyền Miêu, phiến đá này chú lấy được từ đâu ạ?” Vương Diệp hỏi.

Thuyền Miêu cố gắng nhớ lại, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu:

“Chú không nhớ nổi nữa. Có thể là khi kéo lưới đánh cá thì vớt được lên cùng, cũng có thể là lúc mổ cá thì thấy nó trong bụng, hoặc có khi là đồ lặt vặt chú mang về từ mấy năm làm thủy thủ ở nước ngoài. Thật sự không rõ lắm.”

Vương Diệp xoay xoay phiến đá trong tay, giọng trở nên nghiêm túc:

“Chú à, thứ này có lẽ rất quý giá đấy. Chú thật sự muốn tặng cho cháu sao?”

Thuyền Miêu không hề do dự, đáp ngay:

“Dĩ nhiên. Chú nói rồi, cái túi đồ đó nếu cháu thích thì cứ lấy hết. Dù phiến đá này là bảo vật, chú cũng chẳng nhận ra nổi thì giữ lại cũng vô dụng. Ngược lại, nếu nó thật sự quý đến vậy, biết đâu còn rước họa cho cả nhà chú.”

Lôi Mộc nghe vậy, không khỏi nhìn Thuyền Miêu với ánh mắt tán thưởng.

Hắn thầm nghĩ: Ngôi làng này, chỉ cần không gặp phải tai họa quá lớn, có một trưởng thôn đầu óc tỉnh táo như vậy, cộng thêm một lão ngư dũng cảm mà cẩn trọng, tương lai chắc chắn không tệ.

Vương Diệp cũng không khách sáo nữa, cất kỹ phiến đá và nhẹ nhàng hứa:

“Giờ cháu vẫn chưa xác định được đây là thứ gì. Nhưng nếu sau này phát hiện ra và có thể kiếm được món tiền lớn, cháu sẽ quay lại chia phần cho chú.”

Thuyền Miêu cười ha hả:

“Được rồi, cho chú một phần nhỏ gọi là lấy may là đủ vui rồi!”

Không hiểu sao, ngay sau khi buông ra câu đó, Thuyền Miêu cảm thấy bao nhiêu chấp niệm với túi đồ kia bỗng tan biến sạch sẽ. Đợi Vương Diệp mang đi con ma ngẫu hỏng và phiến đá, phần đồ còn lại hắn liền đưa cho mấy đứa nhỏ trong làng chơi như đồ hàng.

“Tiểu Diệp Tử, Lôi huynh đệ,” Thuyền Miêu nói, “mai chú định sang đảo Hải Thảo một chuyến, tìm nhà Sa Ngư. Hai đứa có rảnh đi cùng không?”

Hắn nghiêm túc nói tiếp:

“Nếu trong người Sa Ngư thật sự có ký sinh trùng hay thứ gì đó quái lạ, chú sợ mình không xử lý nổi. Tiểu Diệp Tử đi cùng, ít nhất nếu có chuyện gì, chúng ta cũng có người đáng tin bên cạnh.”

Lôi Mộc nhìn sang Vương Diệp, lại thấy Vương Diệp cũng đang nhìn về phía hắn.

“Anh, mình đi chứ?” Vương Diệp chớp mắt hỏi.

Lôi Mộc xoa đầu cậu một cái, mỉm cười:

“Vậy thì đi một chuyến.”

Thuyền Miêu mừng rỡ, cười tươi:

“Lần này sẽ không để các cháu đi không công đâu. Bên đó dù hội chợ còn hai ngày nữa mới mở, nhưng giờ cũng đã có không ít thương nhân tụ tập rồi. Nếu mọi chuyện bên nhà Sa Ngư suôn sẻ, các cháu có thể ở lại đó luôn, đợi đến khi chợ kết thúc rồi theo thuyền lớn của làng quay về.”

Vương Diệp gật đầu:

“Vậy cũng tốt ạ.”

Tuy thời gian này sớm hơn dự định một chút, bản thân vẫn chưa chuẩn bị xong mọi thứ, nhưng cậu vốn cũng có ý định đến phiên chợ ở Hải Thảo Thôn. Ngoài mục tiêu tích lũy tài sản, cậu còn muốn chế tạo vũ khí nhân quả – thứ đó cần rất nhiều nguyên liệu. Dù có thể tự đi săn hoặc tìm kiếm, nếu có thể mua được trực tiếp ở chợ thì tất nhiên sẽ tiện lợi hơn nhiều.

Như vậy, tối nay cậu phải ghé qua Động Dược Bùn một chuyến, lấy thêm một ít tinh hoa dược bùn, đảm bảo thể trạng của cả cậu và Lôi Mộc hồi phục hoàn toàn, không để lại di chứng. Ngoài ra, cậu cũng muốn tranh thủ dùng dược bùn chế vài món sản phẩm mang đi bán ở chợ, chỉ là thời gian gấp gáp nên có lẽ không làm được nhiều.

Về phần dược thảo, thì không kịp tự đi hái nữa rồi — đành đợi đến Hải Thảo Thôn xem thử có loại nào bán sẵn, rồi mua về gia công thành phẩm.

Sau đó, Thuyền Miêu bàn thêm với hai người về thời gian và địa điểm tập hợp vào ngày mai, cũng như những thứ cần mang theo. Các việc khác thì đợi lên thuyền rồi tính tiếp.

Lúc này, con gái lớn của Thuyền Miêu chạy tới thông báo:

“Cha, Lôi đại ca, Tiểu Diệp Tử — tên tù vượt ngục kia tỉnh lại rồi, nói là muốn gặp người đã cứu hắn.”

Cô bé còn nhìn Vương Diệp cười nhẹ một cái.

Thuyền Tưởng rất thích Tiểu Diệp Tử, dù cậu trông lạnh lùng, khó gần, thậm chí hơi dữ dằn.

Vương Diệp liếc nhìn cô bé có làn da ngăm đen, thấy đối phương đang nhe răng cười tít mắt với mình. Cậu cũng bĩu môi đáp lễ lại một cách “lạnh lùng” rất riêng.

Lôi Mộc cố nhịn cười, vỗ nhẹ đầu Vương Diệp rồi đứng dậy:

“Đi thôi, đi xem tên đào phạm kia muốn nói gì với chúng ta.”

 

Hết Chương 31.2: Con rối cùng thạch phiến.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page