Danh sách chương

Chương 1.1: Bị ném vào trong biển

29/04/2025

Chương 1.2: Trọng sinh

29/04/2025

Chương 2: Tương ngộ

29/04/2025

Chương 3: Thuật Giám Định

29/04/2025

Chương 4: Thôn Hải Câu

29/04/2025

Chương 5: Hải Đản

29/04/2025

Chương 6: Đỉnh núi thạch động

29/04/2025

Chương 7: Người nghèo nên phải tự cố gắng

29/04/2025

Chương 8: Tôm tích hiến tế

29/04/2025

Chương 9: Cơm chiều

29/04/2025

Chương 10: Tụ bọt nước

29/04/2025

Chương 11: Qua đi

29/04/2025

Chương 12: Quay về Địa Cầu

29/04/2025

Chương 13: Nghi vấn

29/04/2025

Chương 14: Giải thích và công khai

29/04/2025

Chương 15: Mua nhà, trừ nợ

29/04/2025

Chương 16: Kết cục của lão Vương

29/04/2025

Chương 17: Kẻ viếng thăm

30/04/2025

Chương 18: Dược tính của bùn biển

01/05/2025

Chương 19: Thăng cấp

01/05/2025

Chương 20: Hiệu quả của bùn Hải Đậu Giá

01/05/2025

Chương 21: Không có lợi thì không dậy sớm

01/05/2025

Chương 22: Kiến tạo hoả diêu

02/05/2025

Chương 23: Thiêu vôi cùng rắn độc

03/05/2025

Chương 24.1: Phiêu dạt (1)

04/05/2025

Chương 24.2: Phiêu dạt (2)

04/05/2025

Chương 25: Sa Ngư, thạch cao và kẻ thần bí

04/05/2025

Chương 26.1: Khế ước, tìm người

04/05/2025

Chương 26.2:

04/05/2025

Chương 27.1: Đòi nợ

06/05/2025

Chương 27.2:

06/05/2025

Chương 28: Quái vật trùng hút máu

07/05/2025

Chương 29: Tên què chân

08/05/2025

Chương 30: Mẫu Trùng tám chân

08/05/2025

Chương 31.1: Con rối cùng thạch phiến

09/05/2025

Chương 31.2: Con rối cùng thạch phiến

09/05/2025

Chương 32: Chương Hội

09/05/2025

Chương 33: Màu sắc rực rỡ của trân châu

09/05/2025

Chương 34: Hành trình đến Hải Thảo thôn

09/05/2025

Chương 35: Ghé thăm và chỉ đường

11/05/2025

Tiểu Vương nhà bên cực kỳ nguy hiểm

Chương 3: Thuật Giám Định

Chương trước

Chương sau

Ở kiếp trước, khi Vương Diệp vừa mới bước vào trò chơi, bởi vì tư duy vẫn còn bó hẹp trong những trò chơi mạng truyền thống, nên khi phát hiện ra trò chơi này không hề giới hạn số lượng kỹ năng và nghề nghiệp có thể học, hắn đã nghĩ phải học hết toàn bộ các kỹ năng chuyên nghiệp.

Lúc đầu, hắn thực sự bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức để học một đống kỹ năng mà về sau nhìn lại, hắn thấy hoàn toàn vô dụng — như đào khoáng, rèn sắt, may vá, làm vườn, hái thuốc, nghề mộc…

Chỉ đến khi phát hiện ra những kỹ năng này đều yêu cầu phải thực hành thực tế — tức là muốn đào khoáng, ngươi phải thật sự vác cuốc đi tìm quặng rồi đào bằng tay — mà trước đó còn phải học thuộc đủ loại kiến thức khoáng vật học, hắn mới từ bỏ việc tiếp tục theo đuổi.

Vì vậy, nhìn bên ngoài thì có vẻ hắn cái gì cũng học, nhưng thực ra, tất cả chỉ mới nắm được chút da lông mà thôi.

Chính bởi vì giai đoạn trước hắn học bừa bãi đủ thứ kỹ năng lộn xộn, nên về sau mới tình cờ kích hoạt được một điều kiện học tập cực kỳ hiếm có — đó là “Giám định thuật”. Để nâng cao kỹ năng này, hắn lại quay ngược trở lại con đường học thêm càng nhiều kiến thức. Cũng coi như là uống nước nhớ nguồn, ăn miếng trả miếng — nhân quả đã định.

Vương Diệp đặt ngón tay lên một con cá biển, trong lòng thầm niệm: “Giám định xem có thể ăn được không.”

Chỉ cần một lần giám định là có thể tiết kiệm được kha khá năng lượng. Mà hiện tại, hắn thiếu thốn đủ đường, vì vậy càng phải tiết kiệm từng chút một.

Chớp mắt, trước mắt Vương Diệp mở ra một quyển sách, trên bìa hiện dòng chữ 《Bách Khoa Toàn Thư》.

Trang sách đầu tiên hiện ra trống rỗng, sau đó vài ký tự bắt đầu xuất hiện — rồi lại vặn vẹo biến mất, cứ lặp đi lặp lại như thế rất nhiều lần.

Cuối cùng, từng chữ dần dần hiện rõ và ổn định lại, dòng thông tin được ghi rõ ràng trên trang sách:

【 Cá thanh chiếm – có thể ăn, ăn sống hay nấu chín đều được. 】

Tốt quá! Giám định thuật quả nhiên vẫn có thể sử dụng!

Tuy rằng kỹ năng Giám định của hắn cũng đã bị giáng cấp, quyển “Bách Khoa Toàn Thư” từng được ghi chép đầy ắp nay lại trở về trạng thái trống không.

Lý do nhân quả chi lực của hắn bị rớt xuống cấp linh là do hắn đã đổi sang một thân thể mới.

Còn kỹ năng Giám định bị hạ cấp là bởi vì hắn không còn nhớ được hết tri thức từng ghi trong cuốn bách khoa kia.

Nền tảng của Giám định thuật chính là tích lũy các loại kiến thức. Bản thân hắn tiếp xúc càng nhiều tri thức, kỹ năng Giám định càng chính xác, và thông tin giám định được càng đầy đủ.

Nếu hắn có thể tự mình ghi nhớ hết tất cả tri thức từng lưu lại, như vậy Giám định thuật của hắn sẽ không bị rớt cấp.

Vấn đề là — lượng kiến thức mà hắn từng ghi vào Bách Khoa Toàn Thư quá nhiều, quá rộng. Đã từng, để làm phong phú nội dung cuốn sách này, hắn không tiếc công sức đi khắp các thư viện lớn trong cả thế giới trò chơi lẫn thế giới thực, ngày đêm đọc lật không ngừng các loại sách vở và tài liệu.

Với kiểu đọc lướt ấy, hắn không thể nào tự mình hiểu sâu và ghi nhớ hết toàn bộ tri thức, mà chỉ có thể lưu lại trong thư viện kiến thức của “Bách Khoa Toàn Thư”.

Bây giờ nếu muốn nâng cấp lại Giám định thuật, hắn cần phải một lần nữa ghi nhớ từng kiến thức đó vào cuốn sách.

Chờ ta về rồi, nhất định phải chạy thư viện ngay!

Tuy nhiên, trong đời này, hắn sẽ cố gắng ghi nhớ tất cả những kiến thức đó vào trong đầu, thay vì chỉ đơn giản ghi chép chúng vào cuốn Bách Khoa Toàn Thư.

Cá thanh chiếm, trên địa cầu cũng có loài cá biển cùng tên, nhưng cá thanh chiếm ở địa cầu sẽ không đuổi theo người bị thương và rơi máu mà chạy trốn.

Có lẽ là do môi trường sống và các lý do tương tự, sinh vật trong thế giới trò chơi này rất nhiều loài giống hệt những loài trên địa cầu, thậm chí cả tên gọi cũng giống nhau.

Ngay từ đầu, mọi người đều cho rằng đây chỉ là một trò chơi giả thuyết. Một trò chơi thế giới mà đa phần các giả thuyết của nó đều tương đồng với thế giới thực, điều này chẳng phải là chuyện bình thường sao?

Nhưng khi Vương Diệp biết rằng thế giới trò chơi này không phải là một thế giới giả thuyết, hắn cảm thấy rất kỳ lạ. Hắn nghi ngờ rằng thế giới này chắc chắn có một mối liên hệ sâu sắc với Trái Đất, nhưng cho đến lúc hắn qua đời ở kiếp trước, hắn cũng chưa từng điều tra rõ ràng bí mật này.

Với bí mật trò chơi một bên, kiếp này, hắn không còn hứng thú với việc điều tra hai thế giới. Ngay từ ngày đầu của cuộc sống mới, hắn đã quyết định rằng đời này hắn sẽ sống một cách nhẹ nhàng,

Nhẹ nhàng thôi,

Sống yên ổn, không tranh giành, không gây sự, mọi chuyện như tranh bá, tranh quyền, tranh lợi không liên quan gì đến hắn, cũng không muốn trả thù kẻ thù thêm một lần nữa. Nếu bọn họ không đến gây phiền phức cho hắn, thì hắn cũng sẽ không làm gì.

Kiếp này hắn chỉ muốn tìm lại sư phụ và đầu gỗ, nuôi dưỡng họ tốt… Khụ, là chăm sóc họ thật tốt, sống cùng họ, cùng nhau tận hưởng cuộc sống tốt đẹp.

Hiện tại hắn đã tìm được đầu gỗ, bước tiếp theo là chăm sóc thật tốt đầu gỗ và chính bản thân hắn, sau đó sẽ tìm sư phụ.

Với mục tiêu rõ ràng trong cuộc sống, Vương Diệp vô tình quên đi vết thương của mình. Sau khi nhận được kết quả giám định, hắn lập tức bò đến gần đá ngầm, dùng mảnh thùng gỗ và các ngón tay, lại tiếp tục moi và cạy, để lấy một con hàu từ dưới đáy.

Do chỉ có một bàn tay, làm việc này gần như là điều vô cùng khó khăn.

Vương Diệp lấy con hàu đó xuống không phải để ăn phần thịt bên trong, mà là để dùng vỏ hàu làm dụng cụ. Hắn cầm con hàu xoay đổi góc độ trên đá ngầm, liên tục đập mạnh cho đến khi tách được vỏ, sau đó lấy vỏ hàu làm dao. Thứ đồ chơi này tuy đơn sơ nhưng sắc bén, cắt thịt người cũng chuẩn bài luôn.

Phần thịt bên trong con hàu bị hắn làm bẩn, nên không ăn nữa.

Vương Diệp dùng một chân đạp chặt thân cá, dùng “dao vỏ hàu” cắt vào động mạch lớn ở đầu cá để lấy máu, sau đó cắt bỏ phần đầu, rồi mổ bụng lấy nội tạng ra.

Nội tạng và phần đầu cũng không bỏ đi, mà ném hết vào cái thùng gỗ hỏng.

Da cá có thể có ký sinh trùng và vị cũng không ngon, nên hắn cắt bỏ hết.

Phần thịt cá còn lại được rửa đi rửa lại bằng nước biển, sau đó dùng vỏ hàu cắt thành từng lát mỏng, làm thành sashimi cá sống.

Mang theo vị mặn của nước biển, lại có chút tanh vì không rửa sạch hết máu, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận như vậy.

Sashimi ăn với xì dầu và mù tạt thì sẽ át được vị tanh, nhưng lúc này chẳng có gì cả, chỉ có thể ăn nguyên bản.

Cũng may, không khó ăn. Nếm kỹ một chút còn có vị ngọt đặc trưng của cá sống, chỉ là ăn nhiều một chút thì hơi ngán.

Vương Diệp liên tục ăn hai con cá thanh chiếm cấp một, cuối cùng mới cảm thấy hơi no, cái dạ dày luôn khó chịu cũng được an ủi đôi chút.

“Cho ta một miếng được không?” Một giọng khàn khàn vang lên bên cạnh.

Vương Diệp giật nảy mình, nhanh chóng cắt một miếng thịt cá đưa tới miệng thanh niên: “Ăn đi, cứ tự nhiên. Ba ba sẽ nuôi ngươi!”

Thanh niên nửa mở mắt nhìn đứa bé, vừa nuốt xong miếng cá trong miệng, lại có một miếng khác chạm tới môi hắn.

Thanh niên ăn hết ba con cá thanh chiếm cấp linh mà Vương Diệp trước đó đã dùng “nhân quả tuyến” bắt được.

Có vẻ như hắn vẫn chưa ăn no, nhưng thể lực không đủ, chẳng mấy chốc lại hôn mê lần nữa.

Vương Diệp lại rất vui mừng, có thể ăn được gì đó là chuyện tốt. Thể chất của thanh niên này vốn rất mạnh, về sau dù bị làm thành dược nhân cũng sống sót một cách ngoan cường, hiện tại chỉ chút thương tích này chắc chắn không thể làm khó được hắn.

Tuy nhiên, chỉ ăn cá thôi mà không có thuốc chữa thương thì vẫn không ổn, đặc biệt là họ đang cực kỳ thiếu nước ngọt.

Hơn nữa trên đá ngầm này không có chỗ nào tránh được ánh nắng, dù hôm nay trời không quá gay gắt, thỉnh thoảng mặt trời còn bị mây che khuất, nhưng ở ven biển như thế này, cho dù không có nắng trực tiếp, thời tiết kiểu này cũng có thể phơi tróc da.

Vương Diệp liếm môi, thò đầu nhìn xuống làn nước bên dưới đá ngầm — rốt cuộc cũng có dấu hiệu triều xuống.

Bên dưới đá ngầm lộ ra một chỗ lõm như cái ao nhỏ, Vương Diệp dùng cái thùng gỗ hỏng khua khoắng một hồi, cuối cùng tìm được một vị trí thích hợp để chui xuống.

Sóng biển vừa hay không vượt quá miệng thùng gỗ hỏng, lại có đá ngầm chắn nên cũng không sợ thùng gỗ bị sóng cuốn trôi.

Sắp xếp xong thùng gỗ, Vương Diệp cũng không quản thêm. Hắn chỉ là thử vận may mà thôi, bắt được chút hải sản thì tốt, không bắt được cũng chẳng sao.

Trên đá ngầm có mấy nhánh rong biển mắc lại.

Vương Diệp kéo rong biển xuống, ngửi ngửi một chút, rồi dùng nước biển rửa sơ qua, sau đó đắp rong biển lên mặt và vết thương của thanh niên để che nắng, tránh da bị phơi trực tiếp.

Nước muối trên rong biển thấm vào vết thương ở ngực, khiến thân thể thanh niên khẽ run lên, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Vương Diệp sờ trán thanh niên, thấy không bị sốt, liền thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đó, cậu cuối cùng cũng có thời gian rảnh tay kiểm tra chiếc nhẫn và túi tiền mình mò được.

Túi tiền thì không có gì đáng nói, mở ra xem, bên trong chỉ có hai đồng bạc và mười sáu đồng tiền xu.

Một đồng tiền tương đương với một khối, một đồng bạc tương đương với một trăm khối. Tài sản tùy thân của tên thủy thủ này chỉ có hai trăm mười sáu khối, thật sự quá nghèo.

Tiếp theo là kiểm tra chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn không thể coi là tinh xảo, nhưng kỹ thuật thủ công cũng khá tinh tế.

Nếu đây là nhẫn không gian thì tốt biết mấy, dù Vương Diệp biết điều đó hầu như không thể xảy ra. Ở thế giới trò chơi này, vật phẩm chứa không gian cực kỳ quý giá, người bình thường nếu không phải gặp vận may lớn thì căn bản không thể có được.

Kiếp trước, mãi đến cấp 60, dưới sự giúp đỡ của sư phụ và Đầu Gỗ, hắn mới vất vả sở hữu một chiếc vòng tay trữ vật không gian rộng lớn, trải qua đủ loại sóng gió mới có được.

Sau khi trọng sinh, chẳng những cấp độ trong game quay về trạng thái sơ cấp, mà chiếc vòng tay trữ vật đó cũng biến mất.

May mà ở những ngày cuối cùng trước khi chết, hắn đã bán sạch mọi thứ quý giá mình tích góp được để đổi lấy tiền, một phần số tiền đó hắn tặng cho những người từng giúp đỡ mình, phần còn lại dùng hết vào việc đối phó kẻ thù.

Đó là một khoản tiền thưởng truy nã rất lớn — Vương Diệp tin rằng những kẻ thù chưa kịp bị hắn tiêu diệt nhất định sẽ sống cực kỳ vui vẻ sau cái chết của hắn. Đáng tiếc là hắn không thể tận mắt thấy được vẻ mặt “vui mừng” của bọn chúng.

Khóe miệng Vương Diệp khẽ nhếch lên. Kiếp trước tuy ngắn ngủi, nhưng hắn cũng cảm thấy mình đã sống rất có giá trị. Lúc chết, tuy có vài điều tiếc nuối, nhưng so với sự không cam lòng, hắn càng nhiều hơn là một cảm giác giải thoát — “cuối cùng cũng kết thúc rồi.”

Ai mà ngờ được hắn lại có thể trọng sinh, hơn nữa vừa mới tiến vào thế giới trò chơi đã gặp ngay người mà hắn muốn tìm nhất.

Vương Diệp không nhịn được lại đưa tay sờ mạch đập của thanh niên, cảm nhận được nhịp đập đều đặn khiến hắn lần nữa yên tâm — ông trời cuối cùng cũng không tuyệt đường người tốt.

Nếu đời này vận khí của hắn không tệ, vậy thì chiếc nhẫn mà hắn mò được này… Biết đâu đúng là do tên thủy thủ kia mắt mù, cầm bảo vật mà không hề hay biết cũng nên?

“Ông trời ơi, cho ta chút mặt mũi đi!” Vương Diệp ôm ba phần tâm lý đánh cược, bắt đầu tiến hành giám định cẩn thận chiếc nhẫn.

Dù không phải nhẫn không gian, hắn cũng cần biết giá trị của nó, để xem có thể tận dụng được bao nhiêu lợi ích từ “chuyến buôn” đầu tiên này.

Chỉ mình hắn có thể nhìn thấy quyển Bách Khoa Toàn Thư mở ra lần nữa, trên trang trống xuất hiện từng dòng chữ:

【Nhẫn kiểu nam gắn hồng thạch thông thường, không cấp bậc, không có năng lượng đặc biệt, không có tác dụng đặc biệt. Người đeo qua nhiều đời không rõ danh tính.

Thời gian chế tác ước tính trong vòng 18 đến 20 năm trước, thợ chế tác không rõ, tay nghề trung bình.

Chế tác bằng công nghệ thủ công giảo ti, vật liệu làm từ đồng nguyên chất, trọng lượng 4 khắc.

Cỡ nhẫn là…

Mặt nhẫn được gắn hồng thạch màu đỏ thẫm, không phải đá quý, trọng lượng 5 carat.

Kích thước hồng thạch là…

Tổng thể, giá thị trường định giá khoảng 3 đến 5 đồng bạc.】

Ông trời hiển nhiên không có ý cho hắn chút mặt mũi nào, thậm chí còn cho hắn một cái bạt tai. Chiếc nhẫn này chẳng những không phải nhẫn không gian mà còn chẳng mấy đáng giá.

Vương Diệp cũng biết rằng ở giai đoạn đầu của trò chơi, việc lấy được vật phẩm trữ vật không gian là chuyện xác suất cực kỳ thấp, cho nên hắn cũng không quá thất vọng.

Dù sao thì chiếc nhẫn này cũng có thể bán được ba đến năm trăm khối tiền, đối với một kẻ nghèo rớt như hắn hiện tại, cũng coi như không tệ.

Tác giả có lời muốn nói:

Vương Diệp: Ta với Lôi Mộc bây giờ là quan hệ cha con rồi, ta là ba ba, nhất định phải ghi nhớ điểm này!

Lôi Mộc: ……

Editor cũng có lời muốn nói: không thả tim là mình buồn lắm ó….

Hết Chương 3: Thuật Giám Định.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page