Chương 1.1: Bị ném vào trong biển
29/04/2025
Chương 1.2: Trọng sinh
29/04/2025
Chương 2: Tương ngộ
29/04/2025
Chương 3: Thuật Giám Định
29/04/2025
Chương 4: Thôn Hải Câu
29/04/2025
Chương 5: Hải Đản
29/04/2025
Chương 6: Đỉnh núi thạch động
29/04/2025
Chương 7: Người nghèo nên phải tự cố gắng
29/04/2025
Chương 8: Tôm tích hiến tế
29/04/2025
Chương 9: Cơm chiều
29/04/2025
Chương 10: Tụ bọt nước
29/04/2025
Chương 11: Qua đi
29/04/2025
Chương 12: Quay về Địa Cầu
29/04/2025
Chương 13: Nghi vấn
29/04/2025
Chương 14: Giải thích và công khai
29/04/2025
Chương 15: Mua nhà, trừ nợ
29/04/2025
Chương 16: Kết cục của lão Vương
29/04/2025
Chương 17: Kẻ viếng thăm
30/04/2025
Chương 18: Dược tính của bùn biển
01/05/2025
Chương 19: Thăng cấp
01/05/2025
Chương 20: Hiệu quả của bùn Hải Đậu Giá
01/05/2025
Chương 21: Không có lợi thì không dậy sớm
01/05/2025
Chương 22: Kiến tạo hoả diêu
02/05/2025
Chương 23: Thiêu vôi cùng rắn độc
03/05/2025
Chương 24.1: Phiêu dạt (1)
04/05/2025
Chương 24.2: Phiêu dạt (2)
04/05/2025
Chương 25: Sa Ngư, thạch cao và kẻ thần bí
04/05/2025
Chương 26.1: Khế ước, tìm người
04/05/2025
Chương 26.2:
04/05/2025
Chương 27.1: Đòi nợ
06/05/2025
Chương 27.2:
06/05/2025
Chương 28: Quái vật trùng hút máu
07/05/2025
Chương 29: Tên què chân
08/05/2025
Chương 30: Mẫu Trùng tám chân
08/05/2025
Chương 31.1: Con rối cùng thạch phiến
09/05/2025
Chương 31.2: Con rối cùng thạch phiến
09/05/2025
Chương 32: Chương Hội
09/05/2025
Chương 33: Màu sắc rực rỡ của trân châu
09/05/2025
Chương 34: Hành trình đến Hải Thảo thôn
09/05/2025
Chương 35: Ghé thăm và chỉ đường
11/05/2025
Trái Đất, thành phố Chung Sơn, khu vực số 13.
Vừa thấy cậu, câu đầu tiên cô hỏi là:
“Sao con lại không mặc quần áo?”
Câu thứ hai: “Sao hôm nay con mới chịu về?”
Vương Diệp vội vàng mặc lại quần áo, viện cớ rằng sư phụ bắt ngâm mình trong hồ thuốc để chữa thương, phải ngâm đủ năm ngày mới được lên bờ.
“Cô xem này, con vừa ngâm xong là lập tức quay về tìm cô, vì vội quá nên chưa kịp mặc đồ. Cô nhìn con có phải thấy khỏe hơn nhiều không? À đúng rồi, con còn mang về cho cô một thùng nhỏ bùn thuốc – đặc sản của sư môn, giúp dưỡng nhan, làm đẹp da, điều hòa và phục hồi cơ thể, hiệu quả khỏi phải bàn. Cô đi tắm rồi bôi thử đi, đảm bảo chỉ cần dùng một lần là trẻ ra năm tuổi!”
Vừa nói, Vương Diệp vừa nâng thùng gỗ lên như thể đang dâng vật báu.
Cô Vương vừa bực vừa buồn cười. Cô không tin trên đời có loại bùn nào thần kỳ như vậy.
“Cứ để đó đã. Thân thể con thế nào? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”
Vương Diệp nghiêng đầu nhìn cô, hỏi lại:
“Cô, có phải cô gặp chuyện gì rồi đúng không?”
Cô Vương mím môi:
“Người bán nhà nói nghe tin ông Vương bị xuất huyết não vẫn chưa tỉnh lại, nên đến nhắc nhở chúng ta cuối tháng phải dọn đi. Giấy tờ nhà đất họ làm xong cả rồi.”
Vương Diệp cười nhạt:
“Tốt, cứ để họ trả nốt tiền đuôi rồi mình dọn luôn.”
Ánh mắt cô Vương ánh lên vẻ tức giận:
“Cô nói thẳng với họ thì họ cứ quanh co. Lúc thì bảo không biết chuyện, lúc lại bảo chờ ông Vương tỉnh rồi tự ông ấy nói chuyện với họ.”
“Đệt thật!”
Vương Diệp buột miệng. Đời trước nhà đó từng giở trò quỵt nợ, đời này cũng chẳng khá hơn là bao. Vì vậy hắn mới bảo cô đợi hắn về rồi cùng đi đòi.
Cô Vương nhéo tai cháu:
“Không được nói tục!”
Vương Diệp vội vã bịt miệng, lí nhí:
“Con sai rồi, sau này không nói nữa. Cô, đi thôi, giờ mình tới nhà họ luôn đi.”
“Con vừa mới về mà…”
“Cô còn định đưa con đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe đúng không? Không có tiền thì kiểm tra cái gì? Tiền là gốc rễ của mọi vấn đề!”
Cô Vương không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ cầm giấy nợ, dắt cháu trai đi…
“Khoan đã, cô ơi, nhà mình còn miếng băng gạc nào không?” – Vương Diệp hỏi.
“Có.” – Cô Vương thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng hiểu cháu mình đang toan tính gì.
Một đứa bé trai nhỏ gầy, mặc áo thun và quần đùi cũ kỹ đã giặt bạc màu, đi đôi dép nhựa rẻ tiền chưa đến mười tệ, đầu quấn băng, tay bó bột treo trước ngực, mặt mũi cùng làn da lộ ra đều bôi đầy thuốc tím. Nó nắm tay cô, tập tễnh đi trên đường, khiến bao người qua đường phải ngoái lại nhìn.
Thế nên, trong khu dân cư này, gần như chẳng ai là không biết đến Vương Diệp.
Dù trước kia không quen biết, thì mấy hôm gần đây nhà họ Vương lại hết xe cảnh sát rồi đến xe cứu thương xuất hiện trước cửa, ông Vương và Vương Diệp đều bị khiêng ra khỏi nhà, khiến cả khu xôn xao kéo nhau ra xem.
Em gái ông Vương – cô Vương Mộc – đứng ngay giữa đường, chỉ vào ông anh đang nằm trên cáng mà chửi ầm lên, mắng ông ta không ra gì, nguyền rủa cho chết sớm để thiên hạ bớt phiền. Nếu không có cảnh sát cản lại, có lẽ cô đã lật luôn cái cáng rồi.
Người vây quanh xem rất đông. Mà cô Vương Mộc thì chẳng có ý định che giấu tội ác của ông anh, nên rất nhiều người nghe được chuyện ông Vương mượn rượu làm càn, đánh con trai mình trọng thương đến mức nhập viện.
Có người còn quay lại bằng điện thoại rồi đăng lên mạng.
Ban đầu chuyện này chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ, không ai ngờ đoạn video lại lan rộng trên mạng, thu hút cả giới truyền thông.
Một người tự xưng là phóng viên của một trang mạng xã hội đã phỏng vấn cảnh sát có mặt lúc đó và cả cư dân hiếu kỳ xung quanh. Sau đó, anh ta còn đến tận bệnh viện tìm hiểu rõ tình hình của ông Vương và Vương Diệp, rồi viết một bài đăng trên nhiều nền tảng truyền thông lớn trong nước.
Tuy nhiên, tiêu điểm bài viết của anh ta không phải là việc ông Vương bạo hành con trai – vì kiểu tin tức tiêu cực như vậy thường khiến người đọc lướt qua chứ không muốn nhấn vào.
Phóng viên tự do kiểu này thường kiếm tiền bằng cách gắn quảng cáo vào dưới mỗi bài viết. Càng nhiều người đọc, tiền quảng cáo họ nhận được càng cao.
Vì vậy, anh ta đặt tiêu đề bài viết là: “Uống rượu thành người thực vật” – một tiêu đề gây tò mò, có tính lan truyền mạnh. Nhiều người thấy liền muốn bấm vào đọc, nhất là những ai hay uống rượu, thường phải xã giao, hoặc người nhà của họ.
Về phần nội dung ông Vương bạo hành con, phóng viên chỉ viết vỏn vẹn một câu, nói rằng ông ta vì say rượu mà ra tay hiểm độc với đứa con trai tám tuổi, đánh đến mức hôn mê bất tỉnh. Sau đó, bản thân ông ta cũng bị xuất huyết não, bất tỉnh theo.
Không ít người vào xem vì tò mò, đọc đến cuối bài viết đều đồng loạt thốt lên: “Báo ứng!”
Bài viết sau đó lan truyền khá mạnh, nhiều người chia sẻ lên cả nhóm bạn bè trên WeChat.
Người trong khu 13 khi nhận ra nhân vật chính lại chính là người sống ngay trong khu của họ, thì sự chú ý càng tăng lên. Trong các hội nhóm cộng đồng dân cư, bài viết được chia sẻ chóng mặt. Nhờ thế, ông Vương và cậu Vương Diệp nhanh chóng trở nên nổi tiếng… theo nghĩa tiêu cực.
Vương Mộc vừa dắt Vương Diệp ra khỏi cửa, đã có người nhận ra, có người chưa nhận ra thì lập tức được người bên cạnh nói nhỏ: “Là người trong vụ kia đấy!”
Vương Diệp kéo tay cô, thì thầm dặn: hễ gặp ai quen thì cứ gật đầu chào hỏi, nếu họ có hỏi đi đâu, thì cứ nói là đi đòi phần tiền còn lại trong vụ bán nhà của ông Vương.
Thế nhưng, chưa cần cô Vương chủ động, đã có người tỏ vẻ cảm thông, gọi cô lại hỏi: “Chị đi bệnh viện hả?”, rồi lại thương xót nhìn sang Vương Diệp – lúc này trông đúng là vô cùng thảm hại.
Cô Vương cũng thuận theo mà bắt đầu kể lể, giọng nghẹn ngào:
“Lão Vương không ra gì, ham mê cờ bạc, nợ nần chồng chất, đến nỗi phải bán luôn căn nhà duy nhất. Giờ thì uống rượu đến mức thành người thực vật, chẳng còn biết trời đất gì nữa. Nhưng thằng bé Vương Diệp thì biết làm sao? Nó chẳng còn chỗ mà ở. Mà viện phí thì đắt đỏ, lão Vương cũng chẳng thể nằm viện mãi, người ta nói sớm muộn gì cũng phải đưa về, nhưng đưa về thì ở đâu? Tôi chỉ có một phòng đơn, còn cố lắm thì chứa được mỗi cháu tôi. Còn lão Vương thì ai lo? Ai chăm?”
Cô Vương lau nước mắt, tiếp tục:
“Cũng may là lão Vương bán nhà còn để lại một phần tiền chưa thanh toán. Người mua hứa sẽ đưa nốt khi bàn giao nhà. Giờ tôi dẫn cháu đi gặp họ, lấy lại khoản tiền cuối cùng đó.”
Vương Diệp từ đầu đến cuối vẫn cúi gằm mặt, như thể không hề hay biết gì xung quanh.
Người trong khu đã quen với cảnh này rồi – đứa trẻ này vốn dĩ chẳng gần gũi với ai cả.
Trong ánh mắt đầy cảm xúc và bàn tán xì xào của đám đông, cô cháu họ bước tới dưới lầu nhà người mua.
Cô Vương ban đầu còn thắc mắc sao Vương Diệp lại biết nhà người mua ở đâu. Cậu chỉ ậm ừ nói đã từng gặp qua người nhà đó.
Cô không nghi ngờ gì thêm, dù sao cũng ở cùng một khu, từng gặp mặt là chuyện bình thường.
Trước khi đi, cô đã gọi điện cho bên kia, nhưng họ cứ cố tình lần lữa – khi thì bảo đang công tác, lúc lại nói bận, không sắp xếp được thời gian.
Giờ thì đã đến tận dưới lầu, cô Vương bật loa ngoài điện thoại, nói thật to:
“Chúng tôi đến để đòi phần tiền còn lại của căn nhà. Đang đứng ngay dưới lầu nhà các người. Giấy nợ vẫn còn đây, không thể vì lão Vương nằm viện mà các người phủi tay coi như xong. Tôi còn phải nuôi cháu tôi mới tám tuổi, còn phải lo cho lão Vương đang thành người thực vật. Không có số tiền này, tôi chỉ còn cách dẫn cháu tôi đến trước cửa nhà các người… mà chết thôi!”
Đầu dây bên kia đáp lại với giọng đầy mất kiên nhẫn:
“Chúng tôi đã nói rồi, chuyện này phải để ông Vương nói. Chị cầm tờ giấy nợ ra, mở miệng là nói bọn tôi còn nợ tiền, ai biết có phải chị đến để lừa đảo, tống tiền hay không?”
“Ông Vương bây giờ đã thành người thực vật rồi, còn nói gì được với các người? Các người thấy ông ấy như vậy liền muốn nuốt trọn luôn phần tiền còn lại à? Tôi hỏi các người một câu: lương tâm các người còn không?” – Vương Mộc tức giận quát lớn.
Hiện tại, cô cháu Vương Mộc – Vương Diệp vốn đã nổi tiếng trong khu, nên khi thấy hai người họ đứng dưới một toà nhà cụ thể, nhiều người xung quanh liền tò mò tụ tập xem chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó, người trả lời điện thoại thay đổi, lần này là một phụ nữ. Cô ta nói Vương Mộc đừng đứng dưới lầu nữa, lên nhà mà nói chuyện.
Nhưng Vương Mộc cương quyết từ chối, yêu cầu bên kia xuống gặp mặt. Cô lại bật khóc, nghẹn ngào nói:
“Tôi xin các người đừng quỵt số tiền đó. Vương Diệp còn nhỏ lắm, các người xem nó bị ông Vương đánh thành cái dạng gì rồi kìa! Giờ nó chỉ trông cậy vào số tiền này để tiếp tục điều trị, sau này còn phải phục hồi, tốn kém lắm. Nó mới tám tuổi thôi! Các người mà cố tình không trả là ép nó vào đường cùng, các người nhẫn tâm đến mức đó sao? Chỉ còn 380.000 thôi, với các người là gì đâu? Căn hộ đó các người mua 880.000, mà mới trả 500.000 đã muốn chiếm luôn sao? Làm người thì cũng đừng vô đạo đức đến vậy!”
Đối phương cúp máy.
Vương Mộc lập tức ngồi ngay dưới lầu lau nước mắt, rồi đứng tại chỗ gọi cảnh sát.
Người xung quanh tò mò hỏi chuyện gì xảy ra, cô liền kể hết đầu đuôi.
Cảnh sát không lâu sau đã tới.
Vương Mộc đưa giấy nợ cho họ xem và trình bày toàn bộ tình huống.
Cảnh sát vốn đã biết qua tình hình của hai cô cháu, liền chủ động gọi điện cho người nhà bên kia, yêu cầu họ xuống nói chuyện đàng hoàng với Vương Mộc.
Bên kia không thể tránh được nữa, đành bước ra khỏi nhà xuống lầu.
Nhìn thấy đám đông tụ tập xem náo nhiệt, họ tỏ ra vô cùng khó chịu, bực bội.
Cảnh sát hỏi Vương Mộc muốn lên nhà nói chuyện hay đến đồn công an giải quyết.
Vương Diệp nắm chặt tay cô, khẽ nhưng rõ ràng nói:
“Không đi. Đi là đánh người.”
Cảnh sát tưởng rằng Vương Diệp bị cú đánh tàn độc của ông Vương làm cho ám ảnh, liền vội vàng trấn an, bảo rằng sẽ không ai đánh ai cả.
Nhưng Vương Diệp ôm chặt lấy cô mình, sống chết không chịu buông tay, cũng không chịu đi đâu cả.
Cảnh sát cũng đành bất lực, không thể cưỡng ép đưa cậu bé đi được.
Vương Mộc vừa khóc vừa kể rằng cháu trai mình đã bị hoảng loạn, từ lúc tỉnh lại trong bệnh viện đã trốn chạy, sợ bị cha đánh chết. Nếu không có người tốt bụng đưa nó sang bệnh viện khác điều trị rồi đưa về nhà, e rằng giờ này đã không còn thấy nó nữa.
Một vị cảnh sát thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Vương Diệp, rồi khuyên Vương Mộc nên kiện ra tòa, vì có giấy nợ làm bằng chứng thì về cơ bản có thể khởi tố được.
“Nhưng bây giờ chúng tôi đang cần tiền gấp. Ông Vương vẫn đang nằm viện, Vương Diệp cũng cần tiền chữa trị…” – Vương Mộc run rẩy môi nói.
Một người qua đường đứng xem nãy giờ không chịu được liền lớn tiếng góp lời:
“Chị có thể kiện họ ra tòa vì tội quỵt nợ và vi phạm thỏa thuận. Ngoài việc phải trả tiền, còn có thể buộc họ bồi thường những tổn thất của chị trong thời gian này.”
“Đúng đó, tụi tôi có thể làm chứng cho chị! Miễn là giấy nợ là thật, cứ kiện đi, bắt họ bồi thường cho những thiệt hại mà họ đã gây ra! Nếu chậm trễ khiến người ta phải gánh chịu hậu quả cả đời, thì họ cũng phải chịu trách nhiệm!”
Dù sao thì nói vài câu cũng chẳng mất mát gì, mà cô cháu này nhìn thực sự đáng thương, khiến không ít người xung quanh không kìm được muốn lên tiếng giúp đỡ.
“Tôi về rồi, tôi về rồi! Ngại quá, người nhà tôi trước đó không hiểu rõ tình huống. Tờ giấy nợ đó là do tôi viết, tiền nhất định sẽ trả. Trước kia chúng tôi chỉ là sợ ông Vương chiếm luôn căn nhà không giao thôi. Ây da, đây chẳng phải là Tiểu Vương Diệp sao, xem ba cậu ta thật độc ác, lại đánh con mình ra nông nỗi này, đúng là chẳng ra gì!” Gia chủ nhà kia cuối cùng cũng xuất hiện, tỏ ra vô cùng nhiệt tình, định kéo Vương Mộc vào nhà mình nói chuyện.
Thực ra, người này sau khi nhận được điện thoại của Vương Mộc mới cố ý chạy về. Hắn ở gần đó, thấy tình hình đang ngày càng bất lợi cho gia đình mình thì giả vờ như vừa mới biết chuyện rồi “vội vàng” trở lại.
Cảnh sát và người qua đường đều nhìn ra sự vô liêm sỉ của người này, nhưng thời buổi bây giờ, người nợ tiền thường là “ông lớn”, để trốn nợ thì chuyện gì cũng dám làm. Giờ người thiếu nợ chịu ra mặt trả tiền, người cho vay cũng phải ăn mừng pháo hoa mới đúng.
Vẫn luôn cúi đầu im lặng, Vương Diệp đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
“Các người ức hiếp cô tôi, lại còn quỵt nợ, giống hệt ông Vương, đều là đồ cặn bã.”
“Thằng nhóc con, mày nói cái gì đó?!”
“Thôi thôi, con ông Vương thì có thể nói ra được lời hay ho gì!” – gia chủ vội kéo con trai mình lại.
Vương Diệp hừ lạnh một tiếng rồi nhổ nước bọt về phía họ.
Cả nhà người kia ai nấy mặt đều tối sầm, nhưng vì người vừa chửi và nhổ nước bọt là một đứa trẻ, lại đang có mặt cảnh sát và rất nhiều người xung quanh, họ cũng chẳng thể làm gì quá đáng như đánh nó ngay tại chỗ được.
Vương Mộc liền trách mắng cháu trai:
“Không được làm thế! Người ta xấu không có nghĩa là con cũng được học theo cái xấu.”
“Dạ rồi, cô.” – Vương Diệp cúi đầu, ngoan ngoãn nhận sai.
Gia chủ tức đến sôi máu, nhưng vẫn phải cười gượng:
“Ha ha, hiểu lầm thôi, hiểu lầm. Người nhà tôi chỉ muốn cẩn thận một chút. Ai chẳng biết ông Vương là người thế nào. Giờ chúng tôi đưa tiền cho các người, nhỡ sau này ông ấy tỉnh lại lại tìm đến làm loạn thì sao?”
Vương Mộc mím môi đáp:
“Hiện giờ cảnh sát đang ở đây, anh trả nốt số tiền còn lại, tôi sẽ đưa lại giấy nợ, có mọi người làm chứng. Ông Vương dù có tỉnh lại thì có thể làm gì các anh? Nếu ông ấy dám đến làm loạn, các anh cứ báo công an mà xử lý.”
Gia đình kia thấy không thể kéo dài thêm, mà giấy nợ lại là thật. Nếu ra tòa thì bên Vương Mộc và Vương Diệp là người bị hại, gần như chắc chắn sẽ thắng kiện.
Vậy tại sao trước đó không chịu trả?
Chẳng qua là còn đang cố gắng trì hoãn càng lâu càng tốt, nếu may mắn có thể thoát thì càng tốt. Gia đình này còn hy vọng ông Vương không nói chuyện này với Vương Diệp và Vương Mộc. Mà giờ ông Vương đã thành người thực vật, món nợ này trong mắt họ gần như thành vô giá trị. Họ còn ôm hi vọng rằng đến khi ông ta tỉnh lại (nếu có thể tỉnh) thì thời hạn khởi kiện đã hết hiệu lực.
Nhưng giờ thấy tình hình không ổn, Vương Mộc và “thằng con hoang” kia lại làm lớn chuyện thật, cân nhắc được mất, gia chủ – cũng chính là người đã viết giấy nợ ban đầu – đành phải chuyển khoản trả nốt số tiền còn lại ngay tại chỗ, lấy lại giấy vay nợ, nhưng vẫn cố sống cố chết bắt Vương Mộc phải viết cho mình một tờ biên lai xác nhận.
Cuối cùng, người mua căn hộ kia còn giả vờ tốt bụng, nói có thể cho họ thêm một khoảng thời gian để cô cháu họ tìm chỗ ở mới.
Vương Mộc thấy 380.000 đã được chuyển vào tài khoản, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô lập tức cảm ơn cảnh sát và những người dân xung quanh đã đứng xem giúp đỡ, thậm chí còn định quỳ xuống cảm tạ, bị cảnh sát vội vàng ngăn lại.
Dân cư xung quanh chứng kiến một màn kịch lớn như vậy, lại cảm thấy mình đã làm tròn vai “sứ giả chính nghĩa”, ai nấy đều phấn khích. Ngay trong ngày hôm đó, câu chuyện đã lan truyền khắp nơi.
Gia đình người mua căn hộ kia có lẽ trong một thời gian sẽ bị chỉ trỏ, dù không ai nói gì trước mặt, họ cũng sẽ thấy ngột ngạt trong lòng, sống không thoải mái.
Vương Diệp rất hả hê, hiệu quả mà hắn muốn chính là như vậy. Người khác làm hắn và cô hắn không yên, thì hắn cũng sẽ khiến đối phương không được dễ chịu. Nếu không phải vậy, hắn đã bảo cô đi kiện, một tờ trát tòa là có thể giải quyết vấn đề. Nhưng như thế thì không dạy cho đối phương một bài học nào, mà muốn thật sự lấy được tiền cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Vương Mộc không đưa cháu trai về nhà ngay, mà dẫn nó tới một bệnh viện tam giáp (cấp ba) khác trong nội thành, để làm kiểm tra toàn thân một lần nữa.
Báo cáo kiểm tra phải mất hai ngày mới có kết quả, Vương Diệp thì không vội, hắn hiểu rõ tình trạng cơ thể mình. Làm kiểm tra chủ yếu để bản thân yên tâm, và càng là để làm cô hắn yên lòng hơn.
Sau khi có tiền trong tay, Vương Mộc mới thật sự nhẹ nhõm. Trong năm ngày qua, cô đã để ý một căn hộ, nhưng chủ nhà yêu cầu thanh toán tiền thuê sáu tháng một lần, cộng với một tháng tiền đặt cọc. Khi đó cô không đủ tiền nên chưa thể chốt.
Bây giờ đã có tiền, ngay sau khi đưa Vương Diệp rời khỏi bệnh viện, Vương Mộc liền đến gặp môi giới bất động sản. Nghe nói căn hộ kia vẫn chưa có ai thuê, cô lập tức ký hợp đồng ngay.
Sau khi thuê xong nhà, hai cô cháu ghé vào một quán ăn nhỏ, ăn một bữa thật no nê.
Vương Diệp ăn rất hăng. Đồ ăn ở thôn Hải Câu tuy nguyên chất, giữ được vị gốc, nhưng về gia vị thì vẫn thua xa những món ăn nhiều hương liệu và có lẽ không quá bổ dưỡng như ở quán ăn này.
“Cái game ‘ cực độ nguy hiểm’ kia trông đúng là giống trò chơi thực tế ảo thật. Mẹ tôi nói con trai ông chủ đang chơi nó. Trò của nhà giàu, mũ VR và khoang chơi game đều đắt kinh khủng. Nghe nói mũ chơi game còn tốn điện lắm, nhưng nếu thật sự là thực tế ảo…”
“Nếu đã đi kèm với mũ VR và khoang game, dù không phải 100% thực tế ảo, thì chắc cũng có cái cảm giác đó rồi đấy chứ?”
You cannot copy content of this page
Bình luận