Danh sách chương

Chương 1.1: Bị ném vào trong biển

29/04/2025

Chương 1.2: Trọng sinh

29/04/2025

Chương 2: Tương ngộ

29/04/2025

Chương 3: Thuật Giám Định

29/04/2025

Chương 4: Thôn Hải Câu

29/04/2025

Chương 5: Hải Đản

29/04/2025

Chương 6: Đỉnh núi thạch động

29/04/2025

Chương 7: Người nghèo nên phải tự cố gắng

29/04/2025

Chương 8: Tôm tích hiến tế

29/04/2025

Chương 9: Cơm chiều

29/04/2025

Chương 10: Tụ bọt nước

29/04/2025

Chương 11: Qua đi

29/04/2025

Chương 12: Quay về Địa Cầu

29/04/2025

Chương 13: Nghi vấn

29/04/2025

Chương 14: Giải thích và công khai

29/04/2025

Chương 15: Mua nhà, trừ nợ

29/04/2025

Chương 16: Kết cục của lão Vương

29/04/2025

Chương 17: Kẻ viếng thăm

30/04/2025

Chương 18: Dược tính của bùn biển

01/05/2025

Chương 19: Thăng cấp

01/05/2025

Chương 20: Hiệu quả của bùn Hải Đậu Giá

01/05/2025

Chương 21: Không có lợi thì không dậy sớm

01/05/2025

Chương 22: Kiến tạo hoả diêu

02/05/2025

Chương 23: Thiêu vôi cùng rắn độc

03/05/2025

Chương 24.1: Phiêu dạt (1)

04/05/2025

Chương 24.2: Phiêu dạt (2)

04/05/2025

Chương 25: Sa Ngư, thạch cao và kẻ thần bí

04/05/2025

Chương 26.1: Khế ước, tìm người

04/05/2025

Chương 26.2:

04/05/2025

Chương 27.1: Đòi nợ

06/05/2025

Chương 27.2:

06/05/2025

Chương 28: Quái vật trùng hút máu

07/05/2025

Chương 29: Tên què chân

08/05/2025

Chương 30: Mẫu Trùng tám chân

08/05/2025

Chương 31.1: Con rối cùng thạch phiến

09/05/2025

Chương 31.2: Con rối cùng thạch phiến

09/05/2025

Chương 32: Chương Hội

09/05/2025

Chương 33: Màu sắc rực rỡ của trân châu

09/05/2025

Chương 34: Hành trình đến Hải Thảo thôn

09/05/2025

Chương 35: Ghé thăm và chỉ đường

11/05/2025

Tiểu Vương nhà bên cực kỳ nguy hiểm

Chương 26.2:

Chương trước

Chương sau

Vương Diệp không chịu thừa nhận mình ngốc, cậu cảm thấy chỉ là do cảm giác bất an quá mạnh mẽ làm mình nhất thời “chập mạch”, nên mới không nghĩ ra phương pháp đơn giản đến thế. Lập tức che trán lại rên rỉ, nhào vào lòng Lôi Mộc, nhất quyết bắt anh phải xoa xoa thổi thổi cho mình.

Cậu bây giờ vốn là một đứa trẻ, làm nũng thì sao chứ?

Lôi Mộc đem chuyện tìm người kể lại cho thôn trưởng và Thuyền Miêu.

Hai người vốn dĩ đã nghi ngờ lai lịch kẻ từng trốn trong hang bùn dược, nay vừa nghe có khả năng là tù phạm trốn từ đảo Tù Phạm bên cạnh sang, lại còn không chỉ có một người, liền lập tức coi chuyện này là cực kỳ nghiêm trọng. Họ ngay tức thì đi tìm người chuẩn bị mở cuộc kiểm tra toàn đảo, đồng thời cũng yêu cầu toàn bộ dân làng nâng cao cảnh giác.

Vương Diệp rất muốn đi theo tìm người, nhưng bị từ chối. Đành phải quay lại làm việc với thạch cao.

Làm việc với thạch cao cũng không tệ. Chỉ cần nói chuyện với người trong thôn về quặng thạch cao, Vương Diệp đã kiếm thêm được 200 điểm kinh nghiệm. Tiếp theo còn có các công đoạn như nung luyện và chế tác sản phẩm từ thạch cao — tất cả đều có thể tích lũy điểm kinh nghiệm, không thể để phí được. Cậu còn phải nuôi gia đình nữa mà.

Trên đảo hiện tại đã có năm lò nung đất đơn sơ, Vương Diệp chọn một cái để nung thạch cao, các lò còn lại thì được dùng để nung vôi và gạch dưới sự hướng dẫn của cậu.

Trên đảo cũng vừa phát hiện ra mỏ đá vôi — phát hiện này cũng giúp Vương Diệp kiếm thêm 200 điểm kinh nghiệm. Cậu đề xuất rằng có thể để vỏ sò nung vôi lại để dùng cho các hộ gia đình trong thôn, còn vôi từ đá khoáng thì đem đi bán.

Thực ra hai loại vôi này chất lượng không khác nhau bao nhiêu, nhưng cả thôn ai cũng thấy phương án phân chia như vậy là hợp lý.

Vì để kiếm thêm điểm kinh nghiệm, Vương Diệp cực kỳ nghiêm túc hướng dẫn ba anh em Hải Diệu Tổ, Hải Triều, Hải Nhai và Hải Đản về cách sử dụng và tinh luyện thạch cao, đặc biệt nhấn mạnh các kỹ thuật then chốt khi xử lý loại khoáng sản này.

Chỉ cần một chữ thôi: “thiêu”. Nung cho giòn, cho vụn ra, vụn ra thành bột mịn thì đó chính là bột thạch cao. Ưu điểm lớn nhất của thạch cao chính là khả năng đông kết – chỉ cần thêm chút nước trộn đều là có thể nhanh chóng bám dính lên bề mặt vật thể, hoặc đông lại thành một khối.

Nói miệng thì không đủ. Người chưa từng thấy qua thạch cao cơ bản chẳng thể hiểu được cách dùng thứ này ra sao.

Vương Diệp cho người mang về một sọt đá khoáng thạch cao, đem vào lò nung thiêu, nung xong giã vụn thành bột mịn.

Cậu làm mẫu trước mặt không ít dân làng, thêm nước vào bột thạch cao rồi tiến hành tạo hình – nặn ra một bức tượng nửa người của Lôi Mộc.

Nếu không nhờ hình xăm chữ trên mặt bức tượng, Lôi Mộc thật sự đã không nhận ra hình tượng điêu khắc quái dị kia là mình, còn tưởng đó là thứ đồ đằng cổ quái nào đó của bộ lạc nào không rõ.

“…Ngươi còn nhỏ, lại còn thiếu một bàn tay không tiện, có thể làm ra được như vậy là không tệ rồi.” Lôi Mộc động viên Vương Diệp.

Vương Diệp phồng má không phục. Kiếp trước cậu từng học mỹ thuật và điêu khắc để nâng cao kỹ năng giám định, nhưng cậu lại không có thiên phú nghệ thuật, học hội họa hay điêu khắc cũng chỉ học chơi, học được vài ngày lại bỏ dở, đến khi chết vẫn không vẽ nổi quả trứng gà cho ra hồn.

Kiếp này cậu nhất định sẽ khắc phục điểm yếu này! Vương Diệp siết chặt nắm tay, thầm hạ quyết tâm.

Dân làng thấy đá vôi nung thành bột, thêm nước lại có thể nặn hình, ai nấy đều tò mò, rất nhiều người tranh nhau nghịch thạch cao.

Đáng tiếc là thạch cao đông cứng rất nhanh, nhưng dân làng Hải Câu cũng không ngu, trong lúc chơi đùa, họ tự nghĩ ra một kỹ năng mới – dùng dao đá hoặc vỏ sò để tạo hình lại khi thạch cao vừa đông kết.

Vương Diệp nói với dân làng Hải Câu rằng, bột thạch cao còn có thể ép thành tấm, làm thành bảng thạch cao hay các đường viền trang trí bằng thạch cao, dùng để trang trí trần nhà, mái phòng, hay tường nhà.

Nghe âm thanh hệ thống trong đầu liên tục nhắc nhở, Vương Diệp thấy dân làng Hải Câu sao mà dễ thương đến thế – toàn là đang tặng điểm kinh nghiệm quý báu cho cậu đấy!

Cách dùng thạch cao còn rất nhiều – thậm chí có thể dùng để làm đậu hũ. Nhưng trên đảo không có loại thực phẩm làm từ đậu, nên Vương Diệp chỉ nói sơ qua, rồi lập tức bắt tay vào thử việc mà trước đó đã nghĩ tới: chế tạo băng bó thạch cao.

Nói ra cũng buồn cười, ban đầu Vương Diệp muốn tìm thạch cao để cố định cánh tay trái bị gãy của mình, nhưng khi cậu bắt đầu nung thạch cao thì cánh tay cũng đã gần như hồi phục rồi.

Hai lần liên tục sử dụng tinh hoa bùn dược, lại được ngâm tắm thuốc hằng ngày, cộng thêm năng lượng từ nhân quả chi lực, thương thế của cậu hồi phục rất nhanh.

Vương Diệp tự đánh giá lại: nếu dùng thêm một lần tinh hoa bùn dược, vết thương do lão Vương đánh ra trước kia chắc chắn có thể hoàn toàn bình phục.

Lần này, hắn đặc biệt chú ý đến vết thương sau gáy, phần lớn năng lượng trị liệu từ nhân quả chi lực đều được hắn dồn vào đó, chỉ sợ lại để lại máu tụ.

Không chỉ mình hắn, mà vết thương trước ngực của Lôi Mộc cũng đã hồi phục khá tốt, giờ chỉ còn lại một vết sẹo màu đỏ nhạt như thịt tươi.

Tuy vậy, Vương Diệp vẫn không từ bỏ chuyện thạch cao. Lý do hắn muốn tìm thạch cao ngay từ đầu là vì muốn thử kết hợp nó với bùn dược, dù giờ hắn không cần dùng nữa, về sau vẫn có thể bán cho người khác, cũng có thể khiến sư phụ hắn vui lòng.

Vương Diệp tính toán, sau khi làm xong loại băng vải trộn hỗn hợp thạch cao và dược bùn, sẽ quay về Địa Cầu một chuyến. Hắn từng hứa với cô rằng ba ngày sẽ về, mà nay đã là ngày thứ năm.

Nếu còn không về, chắc chắn cô hắn sẽ lo lắng.

Kiếp trước, Vương Diệp từng có kinh nghiệm tự tay chế tạo băng vải thạch cao trong trò chơi. Kiếp này lại có thêm bùn dược, sau vài chục lần thử nghiệm, cuối cùng cũng tìm ra được tỉ lệ phối hợp phù hợp.

Loại băng vải này, có thành phần dược bùn kết hợp với thạch cao, ưu điểm là có thể thúc đẩy nhanh chóng việc phục hồi xương gãy, đồng thời cũng có tác dụng cố định nhanh và hiệu quả.

Lôi Mộc chỉ lặng lẽ nhìn tiểu tử kia từ chiều đến tận rạng sáng vẫn mải mê làm việc, đến cuối cùng gắn xong một ống cố định lên tay trái thì ôm lấy hắn chui vào lòng rồi ngủ thiếp đi luôn.

Dù có nóng đến đổ mồ hôi, Lôi Mộc cũng chẳng hề chê. Hắn chỉ bất đắc dĩ lấy khăn vải lau trán đứa nhỏ đang toát mồ hôi, rồi cầm một chiếc quạt làm từ lá cọ, chậm rãi phe phẩy.

Vương Diệp ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trong cơn mơ tỉnh dậy có chút cảm giác thời gian và không gian bị xáo trộn. Nhưng trong mùi của Lôi Mộc không còn là hương dược nồng như kiếp trước, mà là mùi thanh mát mát lạnh vừa mới tắm xong – khiến hắn không nhịn được ôm sát lại.

Gối ôm thiên nhiên! Không quá lạnh, mà lại vô cùng dễ chịu. Da thịt của Mộc Mộc hình như có thể tự điều chỉnh nhiệt độ vậy.

Cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều thư thái, Vương Diệp nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu.

Cửa sổ trong động đã được gia cố, rất chắc chắn và an toàn. Hắn còn gắn thêm một số cơ quan nhỏ ở nhiều chỗ, như vậy không cần phải có người canh đêm. Chỉ cần có người hoặc động vật lạ xâm nhập, mọi người sẽ lập tức tỉnh dậy.

Sáng sớm hôm sau, không muốn làm “ba nhỏ” chăm Lôi Mộc nữa, hắn để Lôi Mộc theo mấy người Hải Diệu Tổ vào núi, muốn tìm thêm ít hàng hóa đem đổi lấy tiền.

Còn Vương Diệp thì không đi cùng – hắn nói mình sẽ ở lại trong động, nhưng thực chất là đang chuẩn bị quay về Địa Cầu.

Lần này trở về, ngoài việc thu xếp cho cô của mình, hắn còn muốn đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, làm một bộ cộng hưởng từ hạt nhân toàn diện.

Chỉ là hiện tại hắn còn chưa thể tự nội soi, nên mọi thứ vẫn còn khá phiền phức. Đợi sau này hắn có thể tự nội soi, thì không cần vất vả thế nữa.

Lần này hắn không ngốc nữa, chủ động hỏi:

“Ta mang theo dược đất đá cao trên tay, một thùng nhỏ dược bùn, cùng với quần áo của ta, vậy sẽ tiêu hao bao nhiêu điểm kinh nghiệm giá trị?”

【 Dược đất đá cao, 19 điểm kinh nghiệm giá trị. 1226 khắc dược bùn, 123 điểm. Nguyên bộ quần áo, 3 điểm. 】

“Sao lại cần nhiều như vậy? Trước kia truyền cả một người sống còn chỉ tốn có 50 điểm, sao giờ chỉ một ký vật chết như dược bùn lại tốn tận 123 điểm?” – Vương Diệp tức tối than phiền.

【 Người chơi “Cách Vách Tiểu Vương” mang theo chìa khóa nguyên vũ trụ, vì vậy chìa khóa đó trong thời gian bình thường đã luôn hấp thu năng lượng tự do, và mỗi lần truyền tống từ khoảng cách xa trong thực thể, nó cũng sẽ cung cấp năng lượng nhất định cùng với bảo vệ tuyệt đối. Do đó, người chơi truyền tống trở về Địa Cầu chỉ cần tiêu hao 50 điểm kinh nghiệm giá trị. 】

【 Ngoài ra, đối với vật phẩm không thuộc Địa Cầu: nếu là vật phẩm đã tồn tại trên Địa Cầu, thì tiêu hao ít hơn. Còn nếu là vật phẩm chưa từng có trên Địa Cầu, và nếu vật phẩm chứa năng lượng càng cao, thì yêu cầu kinh nghiệm tiêu hao cũng càng lớn. 】

Đáng giận thật! Vương Diệp nghiến răng. Hắn tiếc lắm, không muốn lãng phí kinh nghiệm giá trị. Nhưng dược bùn thì hắn nhất định phải mang về – hắn muốn dùng để tẩm bổ cho cô hắn, để hồi phục toàn thân. Ban đầu hắn định mang luôn dịch tinh hoa, nhưng lại sợ cơ thể cô không chịu nổi.

Nghĩ kỹ lại, có khi dịch tinh hoa còn cần nhiều kinh nghiệm hơn nữa để truyền về.

“Quần áo, giày, vớ thì khỏi mang theo. Chỉ truyền dược bùn và dược đất đá cao thôi.”

【 Đã hiểu. Kinh nghiệm giá trị tương ứng đã bị khấu trừ. Truyền tống bắt đầu. 】

Cách dược bùn động của đảo Hải Câu khoảng 300 mét trong núi sâu, một người đàn ông chân kéo lê đang trốn phía sau một thân cây to, cào lớp vỏ cây ra.

Ngay lúc trước, căn phòng nhỏ sơ sài của hắn vừa bị dân bản xứ phát hiện.

Bọn họ tựa như cố tình vào núi tìm kiếm thứ gì đó. Vừa nhìn thấy căn phòng nhỏ của hắn thì lập tức thổi kèn lá báo động, chỉ chốc lát sau đã gọi tới rất nhiều người.

Người đàn ông què chân nghe được bọn họ nhắc đến những từ như “Đảo Tù Phạm”, “Tù phạm”, liền biết hành tung của mình đã bị bại lộ.

Nhưng tại sao mấy ngày trước lại không đến tìm hắn, mà lại đúng lúc người kia rời đi thì dân bản xứ mới đến?

Chẳng lẽ người đó không thể cùng cái kẻ tên là Sa Ngư kia rời đi bằng thuyền, mà ngược lại đã bị bắt?

Là hắn tiết lộ tung tích của mình sao?

Tại sao lại như vậy? Không phải hắn nên bảo vệ mình sao?

Tuy trên ngực mình cái đó còn chưa hoàn toàn phu hóa, nhưng chẳng phải mọi người đều là “đồng loại” sao?

Hay là nói, đối phương đã biết hắn có phương pháp làm chậm quá trình phu hóa trứng trùng, nên đã không còn xem hắn là đồng loại nữa, vì thế mới bỏ mặc hắn, thậm chí sau khi bị bắt còn tiết lộ thông tin về hắn?

Không đúng, người đó hẳn là đã chết rồi, bao gồm cả quá trình trứng trùng đã phu hóa.

Người đàn ông què chân suy nghĩ miên man rất nhiều điều, rồi nhân lúc người dân Hải Câu thôn không để ý, lặng lẽ trốn vào rừng sâu hơn nữa.

Hắn không phát hiện, có một bóng đen đang lặng lẽ bám theo phía sau.

Lôi Mộc nghe thấy tiếng còi lá, cũng chạy tới, nhưng hắn không lộ diện.

Hắn quan sát thấy dân làng không tìm thấy ai trong căn phòng nhỏ, nên bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh.

Khi hắn trấn tĩnh lại, tập trung mở rộng thính giác, hắn liền nghe thấy những tiếng thở và nhịp tim yếu ớt không thuộc về bản thân hoặc bất kỳ người dân nào.

Lúc này hắn chưa thể xác định đó là con người hay động vật.

Vì thế, hắn tiếp tục dùng “nhãn thuật”.

Một hình thể năng lượng mang hình người hiện lên sau một thân cây to không xa.

Ừm? Ánh mắt Lôi Mộc dừng lại ở vị trí ngực của hình thể kia — nơi đó lại có một thể năng lượng sáng hơn rõ rệt.

Hắn có thể chắc chắn, đó không phải là trái tim của người kia, mà là một sinh mệnh thể khác.

Lôi Mộc suy nghĩ một lát, không lập tức lộ diện vạch trần tung tích của người kia, mà nhân lúc đối phương trốn vào rừng rậm thì âm thầm đi theo sau.

Hết Chương 26.2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page