Chương 1.1: Bị ném vào trong biển
29/04/2025
Chương 1.2: Trọng sinh
29/04/2025
Chương 2: Tương ngộ
29/04/2025
Chương 3: Thuật Giám Định
29/04/2025
Chương 4: Thôn Hải Câu
29/04/2025
Chương 5: Hải Đản
29/04/2025
Chương 6: Đỉnh núi thạch động
29/04/2025
Chương 7: Người nghèo nên phải tự cố gắng
29/04/2025
Chương 8: Tôm tích hiến tế
29/04/2025
Chương 9: Cơm chiều
29/04/2025
Chương 10: Tụ bọt nước
29/04/2025
Chương 11: Qua đi
29/04/2025
Chương 12: Quay về Địa Cầu
29/04/2025
Chương 13: Nghi vấn
29/04/2025
Chương 14: Giải thích và công khai
29/04/2025
Chương 15: Mua nhà, trừ nợ
29/04/2025
Chương 16: Kết cục của lão Vương
29/04/2025
Chương 17: Kẻ viếng thăm
30/04/2025
Chương 18: Dược tính của bùn biển
01/05/2025
Chương 19: Thăng cấp
01/05/2025
Chương 20: Hiệu quả của bùn Hải Đậu Giá
01/05/2025
Chương 21: Không có lợi thì không dậy sớm
01/05/2025
Chương 22: Kiến tạo hoả diêu
02/05/2025
Chương 23: Thiêu vôi cùng rắn độc
03/05/2025
Chương 24.1: Phiêu dạt (1)
04/05/2025
Chương 24.2: Phiêu dạt (2)
04/05/2025
Chương 25: Sa Ngư, thạch cao và kẻ thần bí
04/05/2025
Chương 26.1: Khế ước, tìm người
04/05/2025
Chương 26.2:
04/05/2025
Chương 27.1: Đòi nợ
06/05/2025
Chương 27.2:
06/05/2025
Chương 28: Quái vật trùng hút máu
07/05/2025
Chương 29: Tên què chân
08/05/2025
Chương 30: Mẫu Trùng tám chân
08/05/2025
Chương 31.1: Con rối cùng thạch phiến
09/05/2025
Chương 31.2: Con rối cùng thạch phiến
09/05/2025
Chương 32: Chương Hội
09/05/2025
Chương 33: Màu sắc rực rỡ của trân châu
09/05/2025
Chương 34: Hành trình đến Hải Thảo thôn
09/05/2025
Chương 35: Ghé thăm và chỉ đường
11/05/2025
Trưởng thôn rất khéo xử sự. Không đợi Lôi Mộc và Vương Diệp nhắc đến việc phân chia lợi ích từ mỏ thạch cao, ông đã chủ động lên tiếng, đầy cảm khái:
“Nghe nói Tiểu Diệp Tử phát hiện ra mỏ thạch cao, đây đúng là một chuyện tốt trời ban! Đốt lò, vôi, ngói và đồ gốm, thêm cả thạch cao, lại còn bùn dược – tôi tin rằng từ nay về sau thôn ta nhất định sẽ ngày càng khấm khá. Tất cả những điều này đều nhờ vào các cậu mang đến.”
Lôi Mộc vốn định đưa ra điều kiện, nhưng nghe trưởng thôn nói vậy liền hiểu được phần nào ý ông, liền mỉm cười đáp:
“Nói hay lắm. Em trai tôi là người có ơn tất báo. Nó và huynh đệ nhà họ Hải đã có duyên kết giao, nên cũng không tiếc gì mà truyền lại cho mọi người một số bí quyết nghề nghiệp trong nhà. Nếu chuyện này xảy ra ở nhà, cái thằng nhóc đó nhất định sẽ bị ăn một trận đòn ra trò.”
Trưởng thôn nghĩ thầm mình thật may mắn, nhìn vẻ mặt của người anh thì biết Tiểu Diệp Tử cho không như vậy, người anh hẳn là không mấy hài lòng. Ông vội nói:
“Chúng tôi cũng chẳng giúp gì nhiều, vậy mà Tiểu Diệp Tử lại giúp chúng tôi một cách hào phóng như thế.”
Nói đoạn, trưởng thôn tiếp lời:
“Chúng tôi trong thôn cũng đã bàn bạc. Các anh em đối xử tốt với chúng tôi như vậy, chúng tôi cũng không thể cứ nhận không mãi. Bất kể là mỏ thạch cao mới phát hiện, hay là vôi và bùn dược, hoặc những sản phẩm từ lò nung, lợi nhuận từ đó, chúng tôi xin chia một nửa cho hai anh em.”
Lôi Mộc không nói gì, như đang trầm ngâm suy nghĩ. Gương mặt anh có vẻ lạnh lùng khó đoán, nhưng lại toát lên khí chất chín chắn vững vàng, chỉ ngồi yên đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy áp lực.
Vương Diệp không ngờ người trong thôn Hải Câu lại chủ động muốn chia một nửa lợi ích cho mình – con số đó không hề nhỏ, vì tài nguyên nằm ngay trên đảo, người lao động cũng là dân trong thôn.
Điều mà Vương Diệp không biết, là trong lòng trưởng thôn và mọi người, họ còn lo rằng chia một nửa như vậy vẫn là quá ít. Theo họ nghĩ, nếu không nhờ Vương Diệp chỉ dạy, thì dù cho tài nguyên có nằm ngay trước mắt, họ cũng chẳng nhận ra giá trị của nó.
Nếu Vương Diệp chỉ nói về bùn dược thì có lẽ họ còn do dự, nhưng anh lại chỉ dạy cả cách xây lò nung và nung vôi, giờ lại còn dạy họ làm gạch, rồi còn phát hiện mỏ mới. Trưởng thôn và mọi người thực sự không biết lấy gì để báo đáp cho đủ.
Một lúc sau, Lôi Mộc gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối như thể đã đưa ra quyết định:
“Cam tâm tình nguyện chứ? Không bị ép buộc chứ? Thật ra hai anh em tôi cũng chẳng cần phần lời lãi đó đâu.”
Trưởng thôn vội vàng xua tay lia lịa:
“Không ép buộc! Hoàn toàn không ép buộc chút nào!”
Trưởng thôn và thuyền trưởng Miêu vốn không phải hạng người hẹp hòi, họ cũng có thể mặt dày mà nhận hết phần lợi, nhưng làm người không thể như vậy. Chỉ nhìn vào kiến thức mà Tiểu Diệp Tử thể hiện đã biết hai anh em họ không phải người tầm thường. Biết đâu sau này còn phải nhờ vả họ.
Nếu giờ làm mất lòng, thì chẳng được lợi gì. Chưa kể chuyện bùn dược vẫn còn chưa tiết lộ hết. Nếu hai anh em họ không hài lòng mà nói toạc ra thì sao? Huống hồ bây giờ lại thêm một mỏ khoáng nữa.
Quan hệ con người là qua lại lẫn nhau. Có đi có lại thì mới duy trì lâu dài được, mới khiến mối quan hệ ngày càng khăng khít hơn.
Lôi Mộc quay sang nhìn Vương Diệp.
Vương Diệp khoát tay, cười cười như không có gì:
“Ca, huynh tự quyết đi, đệ thì không hiểu mấy chuyện này.”
Người khác nghe vậy cũng không thấy có gì lạ – một đứa trẻ nhìn chỉ tầm sáu bảy tuổi, nhiều lắm là tám, thì có thể hiểu chuyện gì được?
Lôi Mộc đương nhiên sẽ là người quyết định. Anh không thể để em mình chịu thiệt, nhưng cũng không muốn làm tổn thương tình cảm với dân làng Hải Câu.
Vương Diệp lại nói thêm:
“Chúng ta chỉ có hai người, cũng không cần nhiều, đủ dùng là được.”
Lôi Mộc hiểu được ý Vương Diệp, trong lòng cũng hài lòng với thái độ thành khẩn của dân làng. Sẵn sàng chia nửa lợi ích, với anh, là một biểu hiện rất có thành ý.
Trưởng thôn thì trong lòng cảm động vô cùng, không ngừng cảm tạ thần Hải Thần đã đưa Tiểu Diệp Tử đến với họ.
Lôi Mộc lên tiếng:
“Nếu đã đồng ý chia một nửa thì phần còn lại chúng tôi không cần thêm nữa. Dù sao cũng không biết sẽ ở đây bao lâu. Tôi có một đề xuất, các vị có thể cân nhắc, nếu đồng ý thì ta ký thêm một bản khế ước chính thức.”
Sau đó, Lôi Mộc trình bày phương án của mình.
Phương án phân chia lợi ích của Lôi Mộc chủ yếu xoay quanh ba điểm.
Thứ nhất, trong thời gian hai anh em họ ở đảo Hải Câu, Vương Diệp được tùy ý lấy bùn dược trong hang, miễn là không quá một nửa. Còn lợi ích mà dân làng thu được từ việc dùng bùn dược thì không cần chia lại cho Vương Diệp.
Thứ hai, lò nung có thể xây tùy ý, không giới hạn số lượng. Dù xây bao nhiêu lò đi nữa, Vương Diệp cũng không lấy một đồng. Nhưng các sản phẩm được nung ra từ lò – miễn là do Vương Diệp truyền dạy kỹ thuật, bao gồm vôi, thạch cao, ngói, đồ gốm… – thì Vương Diệp sẽ nhận 20% lợi nhuận như một khoản phí hướng dẫn kỹ thuật.
Thứ ba, kể từ ngày ký khế ước, nếu sau này Vương Diệp tiếp tục truyền dạy kiến thức và kỹ thuật mới, thì lợi ích thu được sẽ đàm phán chia lại theo từng trường hợp cụ thể.
Phương án phân chia lợi ích này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của trưởng thôn – không phải vì yêu cầu quá nhiều, mà là… quá ít.
Chuyện chia một nửa lượng bùn dược cho Vương Diệp, họ đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, hoàn toàn không thành vấn đề. Thậm chí họ còn mong Vương Diệp lấy nhiều hơn, bởi vì họ tin rằng chỉ khi cùng chia sẻ lợi ích đủ lớn thì mới thực sự làm hai anh em kia cảm thấy hài lòng và yên tâm.
Huống chi, thuyền trưởng Miêu – người có chút học thức – còn có một suy tính: ông cho rằng nếu muốn đưa bùn dược bán ra ngoài thị trường mà không gây chú ý hay khiến người khác thèm muốn, thì e rằng phải cần đến kiến thức và tầm hiểu biết vượt xa ông – mà chỉ có Vương Diệp và Lôi Mộc mới làm được.
Còn chuyện sản phẩm từ lò nung, Vương Diệp chỉ lấy 20%, thực sự là quá ít. Đó là chưa kể anh và Lôi Mộc còn chủ động từ chối phần lợi nhuận từ thạch cao – điều này là do trưởng thôn nài ép thêm vào.
Thế nhưng Vương Diệp lại còn tự đặt ra thời hạn:
“Chỉ cần giới hạn trong 5 năm. Sau 5 năm thì không cần chia cho tôi một xu nào nữa. Nếu trong vòng 5 năm, tôi và anh trai tôi rời khỏi đảo Hải Câu mà không quay lại, thì cứ coi như đã hết hạn luôn.”
Trưởng thôn xoa tay lo lắng:
“Như vậy… liệu có phải các cậu chịu thiệt quá không?”
Vương Diệp khoanh chân nhỏ gọn lại, dáng vẻ trầm ổn như một vị đại ca giang hồ, hỏi ngược lại:
“Vậy trưởng thôn có định để chúng tôi thiệt không? Tôi và anh trai còn muốn ở lại trong thôn để dưỡng thương, nếu thôn mình chịu chăm sóc cho tụi tôi nhiều chút thì xin cảm tạ.”
Trưởng thôn lập tức gật đầu:
“Chuyện đó tất nhiên rồi!”
Cảm thấy mình đã được lợi rất lớn, trưởng thôn lập tức quay đầu đi tìm Thuyền Miêu và các vị lão làng trong thôn để thông báo tin vui này, nôn nóng đến mức chỉ muốn lập tức soạn khế ước chính thức ngay.
Mấy người quản sự trong thôn khi biết tin cũng đều vô cùng phấn khởi. Ngay trong ngày hôm đó, họ đã cùng Vương Diệp và Lôi Mộc ký kết khế ước.
Vì Vương Diệp còn nhỏ, nên Lôi Mộc cũng tham gia vào nội dung khế ước, chữ ký trên khế ước cũng là hai người cùng ký.
Khi thấy tên và dấu vân tay của Lôi Mộc được đặt song song bên cạnh tên mình trên khế ước, Vương Diệp cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong kiếp trước — cậu thậm chí còn không biết rằng “khúc gỗ to xác” kia biết viết chữ.
Người dân ở thôn Hải Câu vốn ít khi ký khế ước chính thức như vậy với người ngoài. Đúng lúc khu lò nung cũng vừa xây xong, họ liền trực tiếp nung một tấm gạch đất sét khắc nội dung khế ước cùng chữ ký và dấu vân tay của các bên liên quan.
Trưởng thôn trịnh trọng cất giữ tấm gạch đó — bởi nó không chỉ là khế ước, mà còn là dấu mốc cho bước chuyển mình lớn đầu tiên trong lịch sử thôn Hải Câu.
Nói hơi khoa trương một chút, thì đây chính là một dấu chân nặng nề trong dòng chảy lịch sử của thôn Hải Câu.
“Khế ước đã lập xong, giờ chúng ta bàn tiếp chuyện bùn dược nên bán ra sao cho hợp lý, vừa đảm bảo lợi ích cho thôn, lại không gây ảnh hưởng bất lợi nào đến thôn ta.”
Lôi Mộc chủ động nhắc nhở trưởng thôn và mọi người.
Ánh mắt của trưởng thôn và Thuyền Miêu đều sáng lên; thực ra họ đã sớm muốn xin chỉ dẫn từ Lôi Mộc và Vương Diệp, chỉ là ngại mở lời — không thể chuyện gì cũng làm phiền người ta mãi được.
Trong lòng trưởng thôn còn khá tự đắc vì thấy mình hành động nhanh nhạy. Nhìn xem, chính là nhờ đã chủ động chia sẻ lợi ích mà giờ mới nhận được sự giúp đỡ tận tình thế này. Nếu lúc trước họ cứ một mực ôm hết phần lợi về mình, thì sao người ta lại chủ động giúp giải quyết vấn đề được?
Lôi Mộc liền chia sẻ tất cả các phương án mà anh và Vương Diệp đã suy nghĩ.
Phương án thứ nhất là phân rõ ranh giới.
Cụ thể là tìm một người có tiền, có địa vị và có danh tiếng để “nhận thầu” mỏ bùn dược — gọi là “nhận thầu”, nhưng thực chất là bán đứt quyền khai thác. Số tiền thu được từ việc bán này sẽ được dùng để mua tàu cá lớn và cải thiện đời sống trong thôn, đặc biệt là đầu tư vào việc đào tạo thế hệ sau. Còn trong cuộc sống hằng ngày, dân thôn vẫn lấy đánh cá, săn bắt và trồng trọt làm chính. Việc khai thác bùn dược sẽ hoàn toàn tách khỏi thôn. Riêng các sản phẩm như vôi và thạch cao thì giữ lại trong thôn để xây dựng, cải thiện sinh hoạt, và giúp thế hệ trẻ rèn luyện kỹ năng, tăng cường thực lực.
Phương án thứ hai là mượn danh để bảo hộ.
Vương Diệp sẽ dạy nhóm Hải Nhai cách dùng bùn dược làm nguyên liệu chế tạo các dược phẩm thành phẩm, đồng thời mượn danh một vị danh y hoặc dược sư có tiếng. Toàn bộ thôn Hải Câu sẽ lấy danh nghĩa được vị danh y kia che chở, thậm chí còn có thể tuyên bố với bên ngoài rằng cả đảo Hải Câu là nơi do vị dược sư đó quản lý.
Hai phương án này đều nhằm mục đích kéo dài thời gian, giúp thôn tích lũy tài sản và sức mạnh. Đợi đến khi thế hệ sau được bồi dưỡng đầy đủ, có đủ năng lực tự bảo vệ thôn làng và hòn đảo nhỏ này, thì những phương án tạm thời ấy cũng không còn cần thiết nữa.
Sau khi nghe xong hai kế sách, trưởng thôn và Thuyền Miêu đều cảm thấy rất hay, chỉ là chưa thể quyết định ngay, nên nói sẽ bàn bạc thêm với các vị lão làng trong thôn rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Vương Diệp gọi Thuyền Miêu lại, hỏi nhỏ trong thôn có người lạ nào không.
Thuyền Miêu đập trán một cái:
“Xem đầu óc ta này, suýt chút nữa thì quên mất. Trong thôn đúng là có không ít người, mà người cậu nói rất có thể là người ngoài tới. Có khi chính là kẻ trước đó trốn trong hang bùn dược cũng nên?”
Vương Diệp cũng đang suy đoán như vậy.
Tuy nhiên, dựa trên cảnh tượng cậu thấy lúc sáng, cái kẻ bò lên thuyền kia tám, chín phần là đã bị cá cát (Sa Ngư) kéo xuống biển mà chết. Nhưng hệ thống nhiệm vụ trong trò chơi lại không báo thất bại trong nhiệm vụ tìm kiếm “kẻ thần bí”.
Nói cách khác, người mà cậu cần tìm không phải là kẻ bò thuyền kia.
Có lẽ, kẻ bò thuyền chỉ là đồng bọn của “kẻ thần bí”? Trước kia khi còn ẩn náu trong hang bùn dược, có thể vốn dĩ không chỉ có một người?
Vương Diệp nhớ lại những dấu vết sinh hoạt còn sót lại trong hang — đối phương chắc chắn đã cố ý xóa dấu vết. Nhưng chỉ dựa vào mấy đống rác và tàn tro từ đống lửa thì thật sự rất khó để suy luận ra rốt cuộc có mấy người từng ở đó.
Bí ẩn này, có lẽ chỉ khi tìm được “kẻ thần bí” thì mới có thể có được lời giải.
Vương Diệp liền mở quyển “Nhân quả ký” ra, định tìm kiếm những người có liên quan nhân quả đến mình.
Thật đáng tiếc, “kẻ thần bí” đó không có oán niệm với cậu, cũng chưa từng tiếp xúc trực tiếp với cậu, cho nên Vương Diệp không thể tra ra tung tích người ấy từ sổ nhân quả.
Vương Diệp cứ đi vòng vòng tại chỗ. Từ lúc nhìn thấy kẻ bò thuyền kia vào buổi sáng, trong lòng cậu đã có một cảm giác bất an lạ lùng, cứ như có gì đó mắc nghẹn không thể bỏ qua.
Nhưng điều khiến người ta bực mình nhất chính là: cậu lại không tìm được nguyên nhân cụ thể.
Thật khó chịu!
“Làm sao thế?” — Lôi Mộc thấy cậu xoay vòng nửa ngày, nhìn cũng thấy chóng mặt.
Vương Diệp vừa định nói “Không có gì”, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lôi Mộc, liền không kiềm được nữa, nhào tới trước mặt anh, líu lo kể một tràng, tập trung mô tả cảm giác bất an trong lòng mình.
Lôi Mộc búng nhẹ vào trán cậu:
“Ngốc. Chuyện đó thì có gì mà rối? Không phải chỉ là muốn tìm cái tên ‘kẻ thần bí’ kia sao? Ngươi tìm không được, chẳng lẽ không thể nhờ cả thôn Hải Câu hỗ trợ à? Cứ nói với họ là rất có thể có tù phạm trốn từ đảo Tù Phạm ra, lẩn trốn lên đảo này, không cần cậu thúc giục, tự họ cũng sẽ lập tức náo loạn đi tìm cho mà xem.
Đợi đến khi tìm ra rồi, ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi. Đừng lo không hỏi ra được, ta chẳng đã nói với ngươi rồi sao — thủ đoạn tra hỏi của ta, cũng không kém đâu nhé.”
You cannot copy content of this page
Bình luận