Chương 1.1: Bị ném vào trong biển
29/04/2025
Chương 1.2: Trọng sinh
29/04/2025
Chương 2: Tương ngộ
29/04/2025
Chương 3: Thuật Giám Định
29/04/2025
Chương 4: Thôn Hải Câu
29/04/2025
Chương 5: Hải Đản
29/04/2025
Chương 6: Đỉnh núi thạch động
29/04/2025
Chương 7: Người nghèo nên phải tự cố gắng
29/04/2025
Chương 8: Tôm tích hiến tế
29/04/2025
Chương 9: Cơm chiều
29/04/2025
Chương 10: Tụ bọt nước
29/04/2025
Chương 11: Qua đi
29/04/2025
Chương 12: Quay về Địa Cầu
29/04/2025
Chương 13: Nghi vấn
29/04/2025
Chương 14: Giải thích và công khai
29/04/2025
Chương 15: Mua nhà, trừ nợ
29/04/2025
Chương 16: Kết cục của lão Vương
29/04/2025
Chương 17: Kẻ viếng thăm
30/04/2025
Chương 18: Dược tính của bùn biển
01/05/2025
Chương 19: Thăng cấp
01/05/2025
Chương 20: Hiệu quả của bùn Hải Đậu Giá
01/05/2025
Chương 21: Không có lợi thì không dậy sớm
01/05/2025
Chương 22: Kiến tạo hoả diêu
02/05/2025
Chương 23: Thiêu vôi cùng rắn độc
03/05/2025
Chương 24.1: Phiêu dạt (1)
04/05/2025
Chương 24.2: Phiêu dạt (2)
04/05/2025
Chương 25: Sa Ngư, thạch cao và kẻ thần bí
04/05/2025
Chương 26.1: Khế ước, tìm người
04/05/2025
Chương 26.2:
04/05/2025
Chương 27.1: Đòi nợ
06/05/2025
Chương 27.2:
06/05/2025
Chương 28: Quái vật trùng hút máu
07/05/2025
Chương 29: Tên què chân
08/05/2025
Chương 30: Mẫu Trùng tám chân
08/05/2025
Chương 31.1: Con rối cùng thạch phiến
09/05/2025
Chương 31.2: Con rối cùng thạch phiến
09/05/2025
Chương 32: Chương Hội
09/05/2025
Chương 33: Màu sắc rực rỡ của trân châu
09/05/2025
Chương 34: Hành trình đến Hải Thảo thôn
09/05/2025
Chương 35: Ghé thăm và chỉ đường
11/05/2025
“Ngươi định nung vôi sao?” – Giọng thôn trưởng run rẩy, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Diệp.
Dân làng Hải Câu, do thường xuyên giao thương với thôn Hải Thảo, từ lâu đã biết gốm sứ được nung từ đất sét. Tuy nhiên, biết là một chuyện, còn làm được lại là chuyện khác. Dù nhà nào trong thôn cũng có nồi đất, nhưng phần lớn chỉ có một cái duy nhất.
Gia đình nào sở hữu đến hai cái nồi cùng vài bát gốm, đều được xem là khá giả trong thôn.
Dân làng Hải Câu từng thử tự mình nung gốm, nhưng cuối cùng chỉ là tốn công tốn của — củi gỗ cháy sạch, người mệt nhoài, thời gian cũng bị lãng phí.
Vương Diệp nhún vai:
“Ta chưa từng nung, chỉ biết lý thuyết. Nhưng lò nung này ngoài việc có thể nung vôi, còn có thể nung gạch và gốm. Chỉ cần cải tạo hệ thống thông gió một chút, thời gian nung, vị trí đặt vật liệu cũng phải điều chỉnh. Đương nhiên, phương pháp nung cũng khác nhau.”
Thuyền Miêu gật đầu nhịp nhàng:
“Vậy trước tiên dùng lò đất này nung một mẻ vôi, sau đó thử nung gạch. Chờ gạch nung xong, chúng ta sẽ dùng gạch và đất sét để xây một lò lớn hơn, chắc chắn hơn.”
Vương Diệp chẳng có ý kiến gì. Dù sao thì hắn cũng không phải động tay, chỉ cần nói miệng là được.
【Người chơi “Cách Vách Tiểu Vương” chủ động hướng dẫn dân làng Hải Câu xây lò nung, đồng thời chỉ ra phương pháp nâng cấp lò, nâng cao trình độ văn minh của thôn, giúp thôn Hải Câu thoát nghèo làm giàu – nhận thưởng 500 điểm kinh nghiệm.】
【Người chơi “Cách Vách Tiểu Vương” trợ giúp tân thủ trưởng thôn trưởng thành, đạt được thành tựu “Cho cần câu thay vì cho cá” – thưởng thêm 200 điểm kinh nghiệm.】
【Sau khi trừ điểm kinh nghiệm đã sử dụng, người chơi “Cách Vách Tiểu Vương” tích lũy được 2487 điểm kinh nghiệm, đạt điều kiện thăng cấp – nâng lên cấp 2.】
【Chúc mừng! Người chơi “Cách Vách Tiểu Vương” chủ động truyền dạy dân làng Hải Câu xây dựng lò nung – tăng 100 điểm danh vọng thế giới. Độ hảo cảm của dân làng Hải Câu với người chơi tăng lên mức “Thân mật”.】
Bốn dòng thông báo hiện lên trong đầu Vương Diệp.
Khóe miệng hắn cong lên cười đắc ý. Quả nhiên, hắn đoán không sai — đây mới chính là cách luyện cấp đúng đắn trong trò chơi này. Ở kiếp trước, dân chơi Địa Cầu đều than phiền trò chơi thăng cấp quá chậm, chẳng qua vì họ không tìm ra con đường thực sự để lên cấp mà thôi.
Trò chơi này mà chỉ dựa vào đánh quái để thăng cấp thì đúng là chậm đến phát nản. Đã thế, các phó bản và nhiệm vụ trong thế giới ngoài game lại cực kỳ ít, phần lớn nhiệm vụ đều yêu cầu người chơi tự đi tìm và kích hoạt, chứ không có sẵn như những trò chơi khác.
Ngay khi thanh thông báo chúc mừng hệ thống vừa dứt, Thuyền Miêu đại thúc đã bước đến gần.
Thuyền Miêu vỗ nhẹ lên vai Vương Diệp, giọng đầy thân tình:
“Tiểu tử, đại ân này thực sự không lời nào có thể cảm tạ hết. Những gì ngươi làm cho thôn chúng ta, thúc và dân làng đều ghi nhớ trong lòng. Chờ khi ngươi hồi phục, nếu ngươi đồng ý, thúc sẽ đưa ngươi ra biển đánh cá. Thúc tuy không có bản lĩnh gì to tát, nhưng khoản đánh cá, bơi lội, điều khiển thuyền và xác định phương hướng trên biển thì cũng tạm coi là có nghề.”
Vương Diệp cười thầm: Xem kìa! Độ hảo cảm vừa tăng, đến cả sư phụ truyền nghề cũng tự tìm đến cửa!
Kiếp trước hắn còn chưa từng học cách điều khiển thuyền hay đánh cá, lại càng không biết cách sinh tồn hay xác định phương hướng giữa biển cả. Nay nghe Thuyền Miêu có ý muốn truyền thụ kỹ năng, sao có thể không thuận nước đẩy thuyền?
“Con muốn đi! Muốn học! Thuyền Miêu thúc nhất định phải mang con theo đó!”
Thuyền Miêu cười lớn, xoa đầu đứa trẻ, âm thầm hạ quyết tâm: chỉ cần đứa nhỏ này muốn học, ông sẽ dạy hết mình, không giữ lại chút gì.
Chỉ có điều, đứa nhỏ này tuổi còn quá nhỏ, lại còn là học đồ dược sư, học nghề dân biển liệu có ổn không? Hay là dạy luôn cả đại ca Lôi Mộc của nó? Có điều, không biết Lôi Mộc có hứng thú với những kỹ năng ngư dân này không.
Lôi Mộc dĩ nhiên cũng sẵn sàng học thêm, nhưng việc đó chưa cần vội.
Lò nung vừa xây xong, dân làng Hải Câu đã háo hức muốn nhóm lửa nung vôi. May mà thôn trưởng để ý thấy sắc mặt Lôi Mộc không tốt, vội vã nhắc nhở mọi người rằng hai huynh đệ vẫn đang bị thương, hôm nay đã quá mệt rồi. Ông yêu cầu dân làng không làm phiền họ nữa, để họ về nghỉ ngơi.
Trở lại hang đá, Hải Đản nãi nãi cùng con dâu đã dọn dẹp lại hang một lần nữa, bữa tối cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Tối đó, Hải Đản và Hải Nhai ở lại ăn cơm, đồng thời thay phiên nhau canh gác — vì cửa lớn vẫn chưa được dựng xong, chỉ tạm thời mở một cửa sổ nhỏ trong hang làm lối ra vào.
Trong hang tuy có thông khí, không quá ngột ngạt, nhưng độ an toàn thì giảm rõ rệt.
Thấy trời còn sáng, Hải Đản rủ mọi người cùng ra bờ biển tắm rửa, tiện thể nhặt ít hải sản về ăn tối rồi mới ngủ.
Vương Diệp có chút dao động. Hắn không quan tâm đến việc đi bắt hải sản — thứ hắn muốn là đi ngâm mình ở bên kia vách đá, nơi có dược bùn.
Cuối cùng, Hải Đản và Hải Nhai đi tắm biển, còn Vương Diệp và Lôi Mộc, hai kẻ mang thương tích, thì đi tắm bùn thuốc.
Mặc dù tinh hoa dịch từ dược bùn rất hiệu nghiệm, nhưng không thể dùng quá thường xuyên. Vương Diệp dự định cách hai ngày mới dùng một lần để hiệu quả đạt mức tối đa, còn những ngày giữa có thể dùng bùn thuốc để hỗ trợ cải thiện thể trạng.
Lôi Mộc quan sát khắp hang, thấy quanh đây có rất nhiều bùn biển quý giá thì trầm ngâm nói với Vương Diệp:
“Ngọc quý mà mang bên mình ắt sẽ mang họa. Nếu người ngoài biết ở đây có những thứ tốt như vậy, lại còn nhiều thế này… sợ rằng dân đảo Hải Câu sẽ không tránh khỏi tai họa.”
Để có thể sở hữu những vật phẩm quý giá, tất phải có sức mạnh để bảo vệ chúng, nếu không thì kết cục sẽ không được tốt đẹp.
Vương Diệp thờ ơ vẫy tay:
“Chuyện này không liên quan đến chúng ta. Ta sẽ nói với bọn họ, nếu họ không bảo vệ được thì đó là vấn đề của họ. Nào, lại đây, nằm xuống trong bùn biển này, chỉ cần lộ ra cái mũi thở là ổn. Nằm khoảng nửa giờ, tối đa một giờ thì ra. Cởi hết đồ đi.”
Lôi Mộc hiểu rõ lợi ích mà bùn thuốc mang lại cho mình. Anh chỉ mặc một chiếc quần dài, đây không phải nơi có phụ nữ, nên chẳng có gì phải ngại. Anh thoải mái cởi quần áo, bước vào sâu trong động.
Vương Diệp nhìn bóng dáng Lôi Mộc, suýt nữa huýt sáo. Dáng người của anh quá hoàn hảo, khiến người khác phải ngưỡng mộ. Lôi Mộc sở hữu một thân hình cơ bắp rắn rỏi, khiến cơ thể anh có những đường cong quyến rũ, đặc biệt là vòng eo thon gọn rõ ràng, khiến ai nhìn vào cũng muốn sờ thử, bất kể là nam hay nữ.
Mặc dù trên người anh có khá nhiều vết sẹo, nhưng Vương Diệp không thấy đó là vấn đề. Kiếp trước hắn đã giúp Lôi Mộc chữa lành những vết sẹo đó rồi. Kiếp này, khi đã biết anh lâu như vậy, hắn càng có thể giúp anh chữa trị triệt để. Đừng nói gì đến những vết sẹo, mà ngay cả những hình xăm trên mặt Lôi Mộc, nếu anh không muốn chúng, Vương Diệp cũng có thể giúp anh xóa sạch.
Tuy vậy, những hình xăm trên mặt Lôi Mộc dường như có liên quan đến khả năng đặc biệt của anh, có thể chúng không thể xóa bỏ?
Vương Diệp rất tò mò về những hình xăm đó, hắn từng hỏi sư phụ nhưng sư phụ không trả lời. Kiếp này, có lẽ hắn có thể trực tiếp hỏi Lôi Mộc.
Đột nhiên, Lôi Mộc quay đầu nhìn về phía cửa động.
Vương Diệp gần như đồng thời giơ tay ngoắc ngón tay.
【 Kỹ năng Dây Dưa Không Rõ 】 được kích hoạt, và không ai có thể thấy sợi dây nhân quả đang âm thầm cuốn lấy kẻ đang lén lút ngoài cửa động.
Dù người đó có quen biết hay không, chỉ cần bị Vương Diệp phát hiện, sẽ tạo ra nhân quả.
Vương Diệp nhẹ nhàng búng ngón tay.
“Ai da!” – một tiếng hét thảm vang lên. Kẻ đó ngã nhào xuống đất, mặt va phải một tảng đá.
“Ai ở ngoài đó?” Lôi Mộc lúc này mới lên tiếng.
Vương Diệp nghe thấy tiếng mắng và bước chân vội vã bỏ chạy, có vẻ người đó rất tức giận vì không ngờ sẽ bị ngã.
Kẻ đó không nhận ra điều gì bất thường, chỉ nghĩ rằng mình đi đường không cẩn thận nên bị ngã.
Vương Diệp mở cuộn nhân quả, theo dõi sợi dây nhân quả vừa tạo ra, tìm thấy nguồn gốc và nhìn rõ mặt mũi người đó. Hắn cười lạnh, lại là người quen cũ.
Lôi Mộc tiến về phía cửa động, nhưng Vương Diệp ngừng anh lại:
“Không cần đi kiểm tra, là Hà Tử đấy, chắc là muốn xem chúng ta đang làm gì.”
Lôi Mộc tưởng Vương Diệp nghe thấy giọng người đó, bước tới cửa động và thấy một vết máu nhỏ trên mặt đất. Anh không đuổi theo nữa.
“Loại người này thật phiền phức.” – Lôi Mộc quay lại, chui vào trong bùn thuốc, từ từ nói.
Vương Diệp nở một nụ cười tà ác, với vẻ mặt như thể đang đối diện với một đứa trẻ:
“Ta không sợ những loại người này đâu. Cứ xem hắn muốn làm gì, chỉ cần hắn đừng hối hận.”
Vừa lúc, Vương Diệp còn có hai nhiệm vụ liên quan đến Hà Tử mà chưa hoàn thành. Hắn không vội vã tìm Hà Tử, vì hắn biết người này sẽ tự đưa mình đến trước mặt hắn.
Không phải như vậy sao? Hơn nữa, lần này Hà Tử có lẽ chỉ đang muốn tìm hiểu tình hình, vì động tĩnh của thôn trưởng và Thuyền Miêu không phải là nhỏ. Tuy nhiên, Hà Tử chắc chắn sẽ càng ghét họ, và nhất định sẽ muốn trả thù.
Trở lại động đá, Vương Diệp kể cho Hải Nhai và Hải Đản nghe về việc Hà Tử đang tìm hiểu mọi chuyện.
Hải Nhai lập tức bảo Hải Đản ở lại, còn hắn thì quay về thôn để tìm người.
Lôi Mộc muốn khuyên Hải Nhai không cần phải làm ầm lên như vậy, anh đã hồi phục một chút sức lực rồi. Đừng nói đến Hà Tử, ngay cả Thuyền Miêu mà có đến mười người thì anh cũng có thể khiến chúng nằm sấp xuống hết.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười tươi rói của Vương Diệp, Lôi Mộc vẫn quyết định không nói gì thêm. Hà Tử gây phiền phức cũng không sao, để cho dân làng Hải Câu biết cũng là điều tốt.
Vì vậy, vào đêm hôm đó, Thuyền Miêu lại đến, lần này còn dẫn theo thôn trưởng Hải Diệu Tổ, một người lớn tuổi trong thôn.
Thuyền Miêu kể cho họ nghe rằng thôn trưởng đã đến tìm Hà Tử để hỏi chuyện, nhưng Hà Tử không chịu nhận. Thôn trưởng đã cảnh cáo Hà Tử.
Vương Diệp biết rõ loại người như Hà Tử, hắn rất quen thuộc với kiểu người này, và biết rằng chỉ cảnh cáo bằng miệng thì chẳng có ích gì. Những người như vậy phải đánh cho thật đau thì mới sợ.
Ngoại trừ Hải Đản ra, ba người thanh niên đã giúp họ canh đêm, và đêm đó, Vương Diệp cùng Lôi Mộc đều ngủ rất say, ít nhất là trên bề ngoài, họ có vẻ ngủ rất ngon.
Giữa đêm khuya, đỉnh núi chỉ còn lại tiếng gió và thỉnh thoảng có những viên đá nhỏ bị gió thổi lăn đi, tạo nên những âm thanh lạ. Ngoài ra, mọi thứ đều yên tĩnh.
Hải Diệu Tổ và Hải Nhai được giao nhiệm vụ canh gác nửa đêm, họ ngồi ở cửa động, châm một đống lửa.
Đây không phải là lần đầu tiên họ gác đêm, nhưng vì hoàn cảnh an toàn, họ cũng trở nên thiếu cảnh giác.
Cả hai không nghĩ rằng Hà Tử sẽ quay lại, và việc Thuyền Miêu dẫn Hải Diệu Tổ đến đây chỉ là để thể hiện sự coi trọng đối với Vương Diệp và Lôi Mộc mà thôi.
Vì không muốn làm phiền những người khác đang ngủ, hai người không thể nói chuyện với nhau, chỉ có thể một người chơi que gỗ, còn người kia dựa vào ánh lửa để sửa lưới đánh cá.
Hải Diệu Tổ ngáp một cái, điều này khiến Hải Nhai cũng cảm thấy buồn ngủ, không thể nhịn được, cũng ngáp theo.
Hai người nhìn nhau và cười một cách im lặng.
Ánh trăng lên cao giữa bầu trời, đầu của Hải Nhai bắt đầu nặng trĩu, từng cơn buồn ngủ kéo đến.
Hải Diệu Tổ không đánh thức hắn, mà tiếp tục tập trung vào việc tước gỗ một cách kiên nhẫn.
Một bóng đen nhẹ nhàng, thận trọng đặt chân trần lên một viên đá, linh hoạt nhưng lại chậm rãi bò lên từ phía sau thạch động.
Hải Diệu Tổ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía một điểm cách đó không xa.
Ở đó có vẻ như có người, hắn cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình.
Hải Diệu Tổ bắt lấy cây gậy gỗ, đứng lên, rút một que lửa từ đống lửa, rồi nhẹ nhàng đá nhẹ vào người Hải Nhai, khiến hắn tỉnh lại.
Hải Nhai giật mình, bật dậy ngay lập tức.
Hải Diệu Tổ đưa ngón tay lên môi, chỉ về phía nơi hắn cảm thấy có người, ý bảo Hải Nhai giữ yên tại chỗ, còn hắn sẽ đi qua đó kiểm tra.
Hải Nhai gật đầu, rồi lại chỉ vào trong động, ý hỏi có nên đánh thức những người bên trong không.
Hải Diệu Tổ lắc đầu, vì hắn cũng chưa thực sự thấy bóng người, chỉ là có cảm giác mà thôi. Nếu đánh thức mọi người mà chỉ là một cơn gió, sẽ rất phiền phức.
Hải Nhai theo dõi Hải Diệu Tổ đi về phía bóng tối.
Mặc dù đỉnh núi không quá tối tăm, nơi này ngoài các thạch động và vài viên đá nhỏ, không có gì che khuất. Ánh trăng sáng lấp lánh từ bầu trời có thể giúp nhìn rõ trong phạm vi ba mét, và xa hơn một chút cũng có thể mơ hồ nhìn thấy những vật thể khác.
Hải Nhai lo lắng nhìn chằm chằm về phía Hải Diệu Tổ, hoàn toàn không để ý đến phía sau mình. Trên đỉnh thạch động, một bàn tay từ trong bóng tối vươn ra.
Cái tay ấy mang theo một cái sọt cá.
Nắp sọt cá bị mở, bàn tay ấy lật ngược sọt, và vài con rắn dài ngắn khác nhau, thân trắng đầu đen, bị lôi ra, rồi chúng phun ra nọc độc và bò vào sâu trong động.
“Ai ở bên kia, ra đây!” Hải Diệu Tổ hét lớn.
Hải Nhai lập tức lao về phía đó.
Trong thạch động, Lôi Mộc và Thuyền Miêu đồng loạt mở to mắt.
Vương Diệp cảm thấy cơ thể mình run lên một chút, anh nhận ra được mùi quen thuộc và hơi ấm từ cơ thể bên cạnh, cảm nhận được một đôi tay ấm áp phủ lên mắt mình, anh yên tâm và thoải mái để bản thân rơi vào giấc mơ.
Hải Đản vẫn ngủ trong tư thế hình chữ X, thỉnh thoảng phát ra tiếng ngáy nhẹ, không có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh dậy.
“Ta ra ngoài xem thử.” Thuyền Miêu thì thầm với Lôi Mộc, rồi đứng dậy, nắm lấy vũ khí và đi ra ngoài động.
Lôi Mộc nhắm mắt lại, cảm thấy mình vừa nghe thấy điều gì đó.
Giây phút này, Lôi Mộc mở rộng khả năng nghe của mình.
Tiếng tim đập mạnh, tiếng thở hổn hển, và cả tiếng tê tê… Đây là gì?!
Lôi Mộc mở mắt, thấy một vật thể năng lượng uốn lượn và bơi lội không ngừng.
Là rắn!
“Thuyền Miêu, đừng nhúc nhích! Có một con rắn ngay dưới chân ngươi!” Lôi Mộc vội vàng nhắc nhở.
Thuyền Miêu lập tức đứng yên, chân không dám động đậy.
Vương Diệp cũng mở mắt, cảm nhận được tình huống đang xảy ra.
You cannot copy content of this page
Bình luận