Chương 1.1: Bị ném vào trong biển
29/04/2025
Chương 1.2: Trọng sinh
29/04/2025
Chương 2: Tương ngộ
29/04/2025
Chương 3: Thuật Giám Định
29/04/2025
Chương 4: Thôn Hải Câu
29/04/2025
Chương 5: Hải Đản
29/04/2025
Chương 6: Đỉnh núi thạch động
29/04/2025
Chương 7: Người nghèo nên phải tự cố gắng
29/04/2025
Chương 8: Tôm tích hiến tế
29/04/2025
Chương 9: Cơm chiều
29/04/2025
Chương 10: Tụ bọt nước
29/04/2025
Chương 11: Qua đi
29/04/2025
Chương 12: Quay về Địa Cầu
29/04/2025
Chương 13: Nghi vấn
29/04/2025
Chương 14: Giải thích và công khai
29/04/2025
Chương 15: Mua nhà, trừ nợ
29/04/2025
Chương 16: Kết cục của lão Vương
29/04/2025
Chương 17: Kẻ viếng thăm
30/04/2025
Chương 18: Dược tính của bùn biển
01/05/2025
Chương 19: Thăng cấp
01/05/2025
Chương 20: Hiệu quả của bùn Hải Đậu Giá
01/05/2025
Chương 21: Không có lợi thì không dậy sớm
01/05/2025
Chương 22: Kiến tạo hoả diêu
02/05/2025
Chương 23: Thiêu vôi cùng rắn độc
03/05/2025
Chương 24.1: Phiêu dạt (1)
04/05/2025
Chương 24.2: Phiêu dạt (2)
04/05/2025
Chương 25: Sa Ngư, thạch cao và kẻ thần bí
04/05/2025
Chương 26.1: Khế ước, tìm người
04/05/2025
Chương 26.2:
04/05/2025
Chương 27.1: Đòi nợ
06/05/2025
Chương 27.2:
06/05/2025
Chương 28: Quái vật trùng hút máu
07/05/2025
Chương 29: Tên què chân
08/05/2025
Chương 30: Mẫu Trùng tám chân
08/05/2025
Chương 31.1: Con rối cùng thạch phiến
09/05/2025
Chương 31.2: Con rối cùng thạch phiến
09/05/2025
Chương 32: Chương Hội
09/05/2025
Chương 33: Màu sắc rực rỡ của trân châu
09/05/2025
Chương 34: Hành trình đến Hải Thảo thôn
09/05/2025
Chương 35: Ghé thăm và chỉ đường
11/05/2025
Khi thôn trưởng và mọi người bước vào, liền nhìn thấy Vương Diệp và Lôi Mộc đang rửa sạch đám bùn thuốc đã dùng.
Vương Diệp mặc chiếc quần vải ngắn mới mà Hải Đản nãi nãi làm cho Hải Đản, trên cánh tay trái là lớp bùn thuốc mới được đắp lên, sau khi dùng vải bọc kỹ lại thì tiếp tục cố định bằng cành gỗ, rồi dùng mảnh vải thừa buộc lại để treo cánh tay lên. Tay phải thì cầm những mảnh bùn thuốc cũ ngửi ngửi, nếm nếm, cảm nhận dược tính còn sót lại, rồi gõ thử độ cứng của bùn biển.
“Các ngươi tỉnh rồi, thân thể thế nào rồi?” Thôn trưởng tươi cười chào hỏi.
Bọn họ đã thử nghiệm hiệu quả của bùn thuốc, không rõ là do tâm lý hay do dược tính thật sự, nhưng hai ông bà già sau khi bôi lên đều nói khớp xương thấy thoải mái hơn nhiều, buổi tối ngủ cũng không còn đau mấy.
Lôi Mộc đáp: “Vẫn ổn, cảm ơn đã quan tâm.”
Hải Đản nãi nãi thấy thôn trưởng và mọi người đến, liền kéo họ lại, kích động nói: “Các người nhìn xem vết thương của đại ca Tiểu Diệp Tử kìa, ban đầu là một vết chém to tướng, nếu ở chỗ chúng ta thì chỉ có thể cầu ông trời phù hộ mới sống nổi. Vậy mà Tiểu Diệp Tử dùng bùn biển kia, lấy ra thứ gì đó cho ca của mình dùng, mà chỉ trong vòng một ngày một đêm, vết thương đã khép miệng!”
“Thật sao? Hiệu quả tốt như vậy à?” Mọi người kinh ngạc vui mừng.
Sau một hồi khách sáo, do Vương Diệp là một đứa trẻ và Lôi Mộc đã tỉnh lại, nên thôn trưởng và mọi người chủ yếu nói chuyện với Lôi Mộc.
Khi cuộc trò chuyện đã đi vào chính đề, Lôi Mộc bình thản nói: “Chuyện bùn thuốc thì để đệ đệ ta nói với các người, là nó phát hiện ra, nó muốn xử lý thế nào, ta – người làm ca – sẽ không phản đối.”
Thôn trưởng nghe vậy trong lòng rùng mình, thầm may mắn vì người phát hiện ra bùn thuốc là Vương Diệp – một đứa trẻ chưa hiểu rõ giá trị – nên mới dễ dàng nói ra. Nếu là một người trưởng thành từ bên ngoài đến, chắc chắn sẽ giấu hết bùn thuốc đi mà không hé nửa lời.
Nghĩ vậy, thôn trưởng càng thêm cảm kích Vương Diệp. Dù dược tính của bùn thuốc thế nào, chỉ cần thằng bé chịu vì thôn mà mở lòng, nhường cho họ một lợi ích lớn như vậy, nếu dân thôn còn đối xử tệ với hai anh em họ thì đến cả Hải Thần gia gia cũng sẽ không thể nhắm mắt làm ngơ.
Không chỉ thôn trưởng nghĩ thế, những người khác cũng có ý nghĩ tương tự. Dân Hải Câu thôn vốn sống theo lẽ phải – người khác đối tốt với họ, họ cũng sẽ đối lại như vậy.
Thuyền Miêu và mọi người đang chờ Vương Diệp đưa ra điều kiện.
Kết quả, Vương Diệp mở miệng nói thẳng: “Ta biết các người đến là vì cách dùng bùn thuốc, ta sẽ nói hết những gì ta biết cho các người. Còn học được bao nhiêu thì tùy các người. Các người không cần nghi ngờ ta có giấu giếm gì, bùn thuốc và dược tính đều ở đó, có hiệu quả hay không, cứ dùng là biết. Hơn nữa, chúng ta cũng không cần phải lừa dối gì các người cả.”
“Đương nhiên rồi, sao có thể đem chuyện như vậy ra để lừa người được.” Thôn trưởng càng nghe càng cảm động, thấy Vương Diệp không đưa ra điều kiện gì, lại càng cho rằng cậu bé tuy nhỏ tuổi nhưng rất trưởng thành, lập tức xua tay liên tục, rồi vội nói: “Chờ chút, chúng ta già rồi, có một số thứ ngươi nói chưa chắc đã nhớ hết được. Để ta đi gọi mấy đứa nhỏ thông minh đến…”
“Không cần tìm xa đâu,” Vương Diệp nói, “để Hải Nhai và Hải Đản là được. Ta dạy hai người họ, họ lại đi dạy người khác.”
Nghe vậy, thôn trưởng liền hiểu ý Vương Diệp, trong lòng không khỏi cảm thán vận khí của hai anh em Hải Nhai và Hải Đản thật tốt. Nhưng điều này cũng là do Hải Đản tự mình tranh thủ được, thậm chí còn mang phúc cho cả anh mình – đúng là vận số nhà Hải Đản, người khác chỉ có thể ghen tị.
Huống chi, một đứa trẻ mà có thể hào phóng chia sẻ bí quyết về bùn thuốc như vậy, rất có thể là vì nể tình nhà Hải Đản.
Huống hồ Vương Diệp cũng đâu có nói là không cho Hải Đản và mọi người truyền đạt lại tri thức này cho người khác, nghĩ đi nghĩ lại thì rõ ràng là người dân Hải Câu thôn đã được hưởng lợi quá nhiều.
Thôn trưởng trong lòng hiểu rõ, sau này khi phân chia lợi nhuận từ bùn thuốc, nhất định sẽ phải ưu ái nhiều hơn cho nhà Hải Đản.
Hải Đản nãi nãi sau khi nghe Vương Diệp nói vậy, khuôn mặt già nua bị gió biển tàn phá bỗng nở nụ cười như đóa hoa nở rộ. Bà càng thêm quyết tâm phải chăm sóc hai anh em này thật tốt, xem bọn chúng còn thiếu thứ gì, chỉ cần trong nhà có là sẽ mang sang cho ngay!
Gia gia của Hải Đản không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm khái vận số của cháu trai mình. Lúc trước ông cứu người lại vớ phải một tên vô ơn, còn Hải Đản cứu người lại mang phúc đến cho cả nhà, thậm chí cả thôn. Vận khí của cháu trai tốt hơn mình – đó là chuyện tốt.
Trên mặt Hải Nhai không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng trong mắt thì tràn đầy vui mừng. Trước kia hắn từng muốn học dược thảo từ Hắc Trư nãi nãi, nhưng bà ấy lại thiên vị cháu gái mình hơn, còn định mai mối hắn với cô cháu ấy. Hắn không ghét Hắc Trư nãi nãi, nhưng cũng không mấy thích cô cháu gái kia.
Oái oăm thay, sau khi cô cháu gái biết được ý của bà mình, liền nói với người trong thôn rằng Hải Nhai học thuốc chỉ vì thích cô ta, muốn làm rể bên nhà gái. Ban đầu cô ta chỉ là hơi khó ưa, giờ lại tỏ vẻ như tiểu thư cao quý, coi như trai trẻ trong thôn đều phải để cô ta lựa chọn.
Hải Nhai mới chỉ 17 tuổi, tuy bình tĩnh lý trí, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên – nghe những lời như thế thì sao có thể vui nổi? Nếu Hắc Trư nãi nãi chịu dạy, hắn nhất định sẽ xem bà như người bà ruột mà hiếu thuận, sau này cũng sẽ phụng dưỡng bà, nếu đủ khả năng còn sẵn sàng giúp đỡ cả gia đình bà. Nhưng cháu gái bà ấy lại nghĩ quá xa.
Trớ trêu là Hắc Trư nãi nãi còn thể hiện rõ thái độ: ai khiến cháu gái bà hài lòng thì bà mới truyền dạy tri thức về thảo dược cho người đó.
Người nào mà chẳng thiên vị người thân? Hắc Trư nãi nãi làm vậy cũng không sai, Hải Nhai không trách bà, nhưng cũng vì thế mà từ bỏ ý định học tập với bà. Ai mà ngờ được, vòng vo một hồi, đệ đệ hắn lại cứu được một đứa bé từ bên ngoài đến, mà thằng bé ấy lại biết cả y dược – hơn nữa có vẻ còn giỏi hơn cả Hắc Trư nãi nãi.
Hải Nhai rất cảm kích đệ đệ mình, nhưng không nói ra.
Còn Hải Đản thì vẫn chưa hiểu rõ chuyện tốt thế nào vừa ập đến, chỉ nghe nói phải học, liền tỏ ra nhức đầu, lập tức bị nhị ca đập một phát vào đầu cho tỉnh ra.
Chưa kịp phản kháng, Hải Đản đã bị cả ông bà nội “hợp lực” dạy dỗ. Bà nội còn nắm cả tai hắn, bắt hắn phải học hành tử tế với Tiểu Diệp Tử.
Hải Đản nước mắt lưng tròng ngồi xổm xuống trước mặt Vương Diệp.
Vương Diệp ra dáng người lớn, xoa đầu cậu ta, khiến mọi người xung quanh không nhịn được cười ồ lên.
Thuyền trưởng của đội đánh cá – Thuyền Miêu – quan sát hang đá một lượt, rồi nhiệt tình nói với Lôi Mộc:
“Cái hang này rốt cuộc cũng chỉ là nơi ở tạm thôi. Để ta xây cho các ngươi một căn nhà trong thôn, cần gì cứ nói, vật liệu xây dựng trên đảo tụi ta đều có sẵn, rất nhanh là có thể chuẩn bị xong.”
Thôn trưởng liên tục gật đầu. Ông mong sao Vương Diệp chịu ở lại – dù thằng bé chỉ là học trò của dược sư thì cũng đã từng học qua đàng hoàng rồi. Chẳng phải mũi của học trò dược sư ở Hải Thảo thôn cao tận trời đấy thôi?
Lôi Mộc bản thân thì không yêu cầu phòng ốc gì cao sang, nhưng trước khi trả lời, hắn quay sang nhìn Vương Diệp – có lẽ đứa nhỏ này muốn một chỗ ở rộng rãi thoải mái hơn?
Vương Diệp nghe vậy, lắc đầu nói:
“Thuyền Miêu đại thúc, cái hang đá này là rất ổn rồi – rộng rãi, vững chắc, tuy còn vài điểm bất tiện, nhưng chỉ cần cải tạo một chút là xong. Nếu đại thúc thấy tiện, phiền ngài giúp chúng ta làm một cái cửa gỗ chắc chắn, mở thêm một hai cái cửa sổ, làm một cái giường gỗ, ít kệ gỗ. Ta còn muốn thêm một cái bệ bếp, một cái bàn với mấy cái ghế nữa…”
Vương Diệp một hơi nói ra cả loạt yêu cầu, chẳng thấy ngượng ngùng gì cả.
Thuyền Miêu bật cười sang sảng – yêu cầu của đứa nhỏ này không hề quá đáng. Dù có xây nhà mới cũng phải có mấy thứ đó. Huống chi thằng bé chẳng đòi tiền bạc, chỉ là nhờ giúp đỡ chuẩn bị ít vật dụng nhỏ thôi.
“Không thành vấn đề, chuyện nhỏ ấy mà. Ngươi nói sao thì Thuyền Miêu thúc đảm bảo dẫn người đến làm cho ngươi đàng hoàng.”
“Vậy tốt quá, làm cửa với bệ bếp trước đi.” – Vương Diệp nói tỉnh bơ, không hề khách sáo.
Gia gia của Hải Đản cảm thấy không thể để hết việc đè lên vai Thuyền Miêu, nhà mình là người được lợi nhiều nhất. Ông lập tức đứng ra gánh phần việc, chủ động gọi Thuyền Miêu:
“Để ta làm cửa, ngươi đi chuẩn bị bệ bếp với ít vật liệu gỗ phơi khô nhé.”
Thuyền Miêu đáp:
“Được, ta về thôn lấy vật liệu, rồi gọi hai huynh đệ của ta tới làm bệ bếp. Còn cửa sổ thì lát nữa bàn luôn xem nên làm thế nào.”
Hai người nói làm là làm, lập tức vào trong hang đá gõ thử, thăm dò kết cấu và độ rắn chắc, xem nên cải tạo chỗ nào.
“Khoan đã, Thuyền Miêu thúc, có thạch cao với vôi không? Có thể cho ta nhiều một chút không?” – Vương Diệp vừa liếc mắt đã nhìn ra Thuyền Miêu là người hiểu biết nhất trong số dân làng, kể cả hơn cả thôn trưởng.
“Thạch cao, vôi à…” – Thuyền Miêu tỏ vẻ khó xử – “Trên đảo chúng ta đúng thật không có thạch cao hay vôi. Nếu ngươi cần thì đợi tụi ta đi Hải Thảo đảo một chuyến, mua từ bên đó về.”
Vương Diệp ngạc nhiên:
“Không nói đến thạch cao, vôi thì hầu như nơi nào cũng có – được rồi, coi như các ngươi chưa phát hiện mỏ vôi đi, nhưng cả đảo đầy vỏ sò như thế, muốn có vôi sao còn phải đi nơi khác mua?”
Lúc này đến lượt Thuyền Miêu và thôn trưởng lộ vẻ bối rối:
“Vỏ sò thì có liên quan gì đến vôi?”
“Vỏ sò đốt ra chính là vôi mà.” – Vương Diệp thuận miệng nói luôn.
Thôn trưởng và Thuyền Miêu đồng thanh “A!” một tiếng kinh ngạc, thôn trưởng vội hỏi cách thiêu vỏ sò.
Vương Diệp rất hào phóng mà chỉ dẫn, vì vôi đối với cậu chỉ là chuyện quá bình thường:
“Đem vỏ sò đốt thành tro trắng, lấy ra chạm tay là vỡ vụn, sau đó đổ thêm nước vào là thành vôi. Trước khi đốt thì phải làm lò nung hoặc hố lửa có khả năng giữ nhiệt cao. Ừ, làm lò cũng cần kỹ thuật đấy, lát nữa ta sẽ chỉ tay chỉ việc cho các ngươi, nếu không đủ nhiệt thì rất phí củi.”
Mấy người thôn trưởng lập tức vui vẻ hớn hở:
“Được được được, ngươi nói sao thì làm vậy!”
Lôi Mộc bất đắc dĩ thở dài – hào phóng không phải chuyện xấu, nhưng đứa nhỏ này cũng quá phóng tay, còn nhỏ đã mang dáng dấp “bại gia tử”. Dược bùn quý giá đến thế mà nói ra không chút giấu giếm, giờ lại tiện tay truyền dạy cả cách đốt vôi, làm lò – không coi là gì cả.
Lôi Mộc từng đi qua nhiều nơi, biết rất rõ: đôi khi chỉ một kỹ thuật nhỏ cũng có thể trở thành nguồn sống của cả gia tộc hay thế lực địa phương. Mà để giữ lợi thế và “bát cơm” của mình, những thế lực ấy sẽ tìm đủ mọi cách để che giấu kỹ thuật, tuyệt đối không truyền cho người ngoài.
Đừng coi thường kỹ thuật đốt vôi – nếu Vương Diệp không nói, thì e rằng người dân hòn đảo này vài chục năm, thậm chí cả trăm năm sau vẫn chưa chắc biết được rằng vỏ sò đốt lên chính là vôi.
Có lẽ chỉ vì đứa nhỏ này bản tính hào phóng lại biết ơn, nên mới có thể đối xử với người chỉ từng kéo tay mình một lần như vậy, tận tâm tận lực đến thế?
May mà Vương Diệp không biết vị đại ca tốt của mình đang nghĩ gì, nếu không nhất định sẽ đáp lại ba chữ: “Nghĩ nhiều quá!”
Loại người như hắn – không có lợi thì chẳng thèm nhúc nhích – sao có thể tùy tiện ban phát lợi ích cho người không liên quan?
Không thấy hắn vừa mới nói xong chuyện dùng vỏ sò để nung vôi, hệ thống trò chơi liền thưởng ngay cho hắn 300 điểm kinh nghiệm đấy sao?
Đây chính là 300 điểm cơ mà!
Sau khi lên cấp một bậc, việc bắt giữ sinh vật cấp linh trở xuống sẽ không còn mang lại điểm kinh nghiệm nữa. Sau này muốn dựa vào nhặt hải sản để lấy kinh nghiệm là chuyện không thể, trừ phi bên bờ có hải sản cấp cao hơn cho hắn tùy tiện nhặt lấy.
Đôi lời của Editor: Truyện lên chương rất đều cơ hồ là ngày nào cũng có từ 1 đến 2 chương thậm chí hơn nên là các nàng cứ yên tâm nhảy hố nhé ❤️
You cannot copy content of this page
Bình luận