Chương 1.1: Bị ném vào trong biển
29/04/2025
Chương 1.2: Trọng sinh
29/04/2025
Chương 2: Tương ngộ
29/04/2025
Chương 3: Thuật Giám Định
29/04/2025
Chương 4: Thôn Hải Câu
29/04/2025
Chương 5: Hải Đản
29/04/2025
Chương 6: Đỉnh núi thạch động
29/04/2025
Chương 7: Người nghèo nên phải tự cố gắng
29/04/2025
Chương 8: Tôm tích hiến tế
29/04/2025
Chương 9: Cơm chiều
29/04/2025
Chương 10: Tụ bọt nước
29/04/2025
Chương 11: Qua đi
29/04/2025
Chương 12: Quay về Địa Cầu
29/04/2025
Chương 13: Nghi vấn
29/04/2025
Chương 14: Giải thích và công khai
29/04/2025
Chương 15: Mua nhà, trừ nợ
29/04/2025
Chương 16: Kết cục của lão Vương
29/04/2025
Chương 17: Kẻ viếng thăm
30/04/2025
Chương 18: Dược tính của bùn biển
01/05/2025
Chương 19: Thăng cấp
01/05/2025
Chương 20: Hiệu quả của bùn Hải Đậu Giá
01/05/2025
Chương 21: Không có lợi thì không dậy sớm
01/05/2025
Chương 22: Kiến tạo hoả diêu
02/05/2025
Chương 23: Thiêu vôi cùng rắn độc
03/05/2025
Chương 24.1: Phiêu dạt (1)
04/05/2025
Chương 24.2: Phiêu dạt (2)
04/05/2025
Chương 25: Sa Ngư, thạch cao và kẻ thần bí
04/05/2025
Chương 26.1: Khế ước, tìm người
04/05/2025
Chương 26.2:
04/05/2025
Chương 27.1: Đòi nợ
06/05/2025
Chương 27.2:
06/05/2025
Chương 28: Quái vật trùng hút máu
07/05/2025
Chương 29: Tên què chân
08/05/2025
Chương 30: Mẫu Trùng tám chân
08/05/2025
Chương 31.1: Con rối cùng thạch phiến
09/05/2025
Chương 31.2: Con rối cùng thạch phiến
09/05/2025
Chương 32: Chương Hội
09/05/2025
Chương 33: Màu sắc rực rỡ của trân châu
09/05/2025
Chương 34: Hành trình đến Hải Thảo thôn
09/05/2025
Chương 35: Ghé thăm và chỉ đường
11/05/2025
Vương Diệp và Lôi Mộc lần này ngủ một mạch suốt cả ngày lẫn đêm.
Việc này khiến trưởng thôn và mọi người trong thôn đều hoảng sợ. Họ định đánh thức hai người dậy, nhưng lại nhớ đến lời dặn của Vương Diệp nên đành thôi. Sau đó, trưởng thôn gọi Hắc Trư nãi nãi – người hiểu biết về thảo dược nhất trong thôn – đến xem tình hình của hai huynh đệ này.
Hắc Trư nãi nãi tuy không phải là dược sư chính quy, nhưng bà đã khám bệnh cho dân làng quanh năm suốt tháng, nên cũng có chút kinh nghiệm. Bà đơn giản xem qua thân thể hai người, rồi nói: “Chắc là chỉ đang ngủ thôi, không có gì đáng lo.”
Trưởng thôn cũng kể cho bà nghe chuyện về loại bùn thuốc kia.
Hắc Trư nãi nãi cầm lên một ít hải bùn, ngửi ngửi, rồi còn liếm thử, sau đó lắc đầu không chắc:
“Ta cũng không biết thứ này có dùng làm thuốc được không. Nhưng bao đời nay người trong thôn ta sống ở hòn đảo này, chưa từng nghe nói trong cái hang đó có bùn có thể chữa bệnh. Hai huynh đệ người ngoài kia có khi đang lừa gạt chúng ta cũng nên.”
Sắc mặt Hải Nhai trầm xuống.
Còn Hải Đản thì phản ứng dữ dội hơn. Đứa trẻ nhỏ không vui, lập tức cãi lại:
“Tiểu Diệp Tử không bao giờ lừa người! Chính cậu ấy cũng đã bôi loại bùn này lên tay mình rồi!”
Hắc Trư nãi nãi vẫn không mấy tin tưởng, lẩm bẩm:
“Đứa nhỏ này nhìn còn nhỏ xíu, chắc chỉ khoảng sáu, bảy tuổi thôi. Dù có theo học dược sư đi nữa thì cũng học được bao lâu? Ta chỉ sợ nó không hiểu chuyện, bày bừa ra thôi. Với lại bùn này dơ lắm, sao mà dùng làm thuốc được?”
Hải Đản tức giận chống nạnh:
“Thế sao bà lại dùng tro phân với đáy nồi đen để cầm máu cho người ta?”
“Chuyện đó sao giống nhau được? Đó là kinh nghiệm tổ tiên truyền lại qua bao đời, đã được chứng thực rồi!” – Hắc Trư nãi nãi đáp.
“Hải Đản, im miệng!” – ông nội Hải Đản quát lớn.
Bà nội Hải Đản cũng kéo cháu lại, bảo nó đừng cãi nữa. Dân làng nếu có bệnh hay bị thương đều phải nhờ đến Hắc Trư nãi nãi, không thể dễ dàng đắc tội. Huống chi, bà ấy cũng chỉ là cẩn thận, không phải có ác ý.
“Đừng giận Hải Đản nữa. Được rồi, đợi hai huynh đệ kia tỉnh lại, hỏi rõ ràng là biết thôi. Với lại, chuyện thế này cũng không thể nói dối được. Ta nhớ trong thôn mình cũng có nhiều người bị phong thấp, có thể thử bôi loại hải bùn này xem sao. Hơn nữa, chính hai huynh đệ kia cũng đang bị thương, nếu họ có thể dùng bùn đó tự chữa lành thì chẳng phải chứng minh lời họ nói là thật sao?” – trưởng thôn đứng ra hòa giải.
Lúc này, Thuyền Miêu cũng nói chen vào:
“Cha tôi bị phong thấp nặng lắm. Để lát nữa tôi lấy một thùng bùn về cho ông ấy thử xem.”
Thuyền Miêu chẳng hề sợ hải bùn có độc, không nói không rằng, lập tức bôi luôn lên tay mình như một đứa trẻ tò mò.
Trưởng thôn thì ghé tai dặn Hắc Trư nãi nãi:
“Hắc Trư nãi nãi, chuyện này trước mắt xin bà đừng kể ra ngoài.”
Hắc Trư nãi nãi cũng biết chuyện nặng nhẹ, gật đầu đáp:
“Ta hiểu rồi, ta và cháu gái cũng sẽ không nói với ai đâu.”
Hải Đản thì lẩm bẩm một câu như để tự khẳng định:
“Tiểu Diệp Tử nhất định không lừa người.”
Ông nội của Hải Đản không biết nên nói gì với đứa cháu này. Mới ở bên cậu bé người ngoài kia chưa được bao lâu, mà lòng nó đã nghiêng hẳn về phía cậu rồi.
Trưởng thôn vỗ vỗ vào cánh tay nhỏ của Hải Đản, khích lệ:
“Nếu loại bùn kia thực sự là thuốc tốt, thì tiểu tử nhà ngươi đã lập công lớn rồi đấy.”
Hải Đản ngẩng đầu lên, cười tươi đến mức lộ hết cả hàm răng.
Ông nội Hải Đản chỉ hừ mũi một tiếng, cuối cùng cũng không nói thêm gì.
…
Khi Vương Diệp ngủ đủ và mở mắt ra, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là căn động đá này đã thay đổi hoàn toàn.
Thực ra, trong động cũng không có gì đổi khác nhiều, chỉ là giờ đây được thắp sáng bởi rất nhiều cây đuốc, khiến không gian trở nên rực rỡ và dễ chịu hơn nhiều so với dáng vẻ tối om lúc trước.
Chỗ mắt nước đã bị người ta đào sâu thêm, lót đá cuội sặc sỡ từ bờ biển để làm thành một ao nhỏ hình chữ nhật, dài khoảng 1 mét, sâu 30 centimet. Bên cạnh ao còn đặt một thùng nước và một cái muỗng gỗ lớn để múc nước.
Những tảng đá to trong động cũng được dời về sát vách, trên đó đặt bình gốm, vài cái bát gỗ, đĩa nhỏ và muỗng gỗ, ngoài ra còn có vài bộ áo vải thô được gấp gọn.
Đống lửa ban đầu được cải tạo thành lò sưởi, còn có thêm một giá gỗ tiện lợi để treo bình gốm đun nước.
Trong động đã được quét dọn sạch sẽ, tường và cửa động treo các bó thảo dược để đuổi muỗi, sỏi đá và cát bụi dưới đất đều được dọn gọn gàng. Thậm chí những cái bẫy nhỏ mà Vương Diệp từng bố trí cũng bị dỡ bỏ mất…
Hải Đản nãi nãi lúc này đang ngồi trước cửa động, dùng lá cọ và lá rong biển lớn đã phơi khô đan thành chiếu.
Bên ngoài còn có tiếng người trò chuyện vọng vào.
Vương Diệp đảo mắt nhìn quanh động một vòng, nghĩ bụng: “Xem ra người trong thôn Hải Câu đã thử nghiệm công hiệu của bùn thuốc rồi… nhưng mà mình đã ngủ bao lâu vậy?”
Vừa mới động đậy, Lôi Mộc cũng tỉnh dậy theo.
Giấc ngủ lần này thật sự rất sâu, Vương Diệp gần như chưa từng ngủ say đến mức này kể từ khi còn nhỏ. Trong suốt quãng đời đã trải qua, chuyện như vậy gần như là không thể tưởng tượng nổi với cậu — thậm chí còn hiệu quả hơn cả trúng phải mê dược.
Nhưng phải nói, cơ thể cậu cảm thấy thật sự nhẹ nhõm. Cái cảm giác nặng nề toàn thân đã biến mất, thậm chí khi thử vận công, những cơn đau dữ dội ở gân mạch trước kia cũng có dấu hiệu hồi phục.
Lôi Mộc cũng nhẹ nhàng ngồi dậy, cúi xuống nhìn vết thương ở ngực. Phần thịt non bên trong đã bắt đầu mọc lên, miệng vết thương vốn rất lớn cũng đang khép dần lại. Nhìn qua thì chỉ vài ngày nữa là sẽ lành hẳn.
【Người chơi “Cách Vách Tiểu Vương” chủ động cứu giúp người giữ mộ “Lôi Mộc”, giúp đối phương chuyển nguy thành an, nhận thưởng 100 điểm kinh nghiệm.】
“Chết rồi!” – Vương Diệp nhìn chằm chằm vào ngực Lôi Mộc, sắc mặt lộ vẻ uể oải.
Lôi Mộc không hiểu, đưa tay xoa đầu cậu bé, hỏi:
“Sao vậy?”
Vương Diệp bực bội, nhẹ nhàng chọc chọc bên cạnh vết thương của Lôi Mộc rồi nói:
“Vết thương này lành quá nhanh, ta còn chưa kịp dùng phương pháp để khép mép da lại cho đẹp. Giờ mà lành thế này thì sẽ để lại một vết sẹo to đó.”
Lôi Mộc bật cười, tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm:
“Chỉ là một cái sẹo thôi mà, khỏi được là tốt rồi.”
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Vương Diệp vẫn không cam tâm. Rõ ràng cậu có cách giúp Lôi Mộc không để lại sẹo, giờ nhìn miệng vết thương sắp lành lại, cậu cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
“Các người tỉnh rồi à?” – Hải Đản nãi nãi nghe thấy tiếng động, bỏ việc trong tay xuống, vội bước nhanh vào.
Ở bên ngoài đang vừa làm việc vừa chơi đùa, Hải Đản nghe động cũng chạy ào vào:
“Tiểu Diệp Tử tỉnh rồi hả?”
Hải Nhai cũng bước vào theo, mang theo hai con cá biển lớn đã được rửa sạch.
“Cảm ơn mọi người đã chăm sóc.” – Lôi Mộc chân thành nói với Hải Đản nãi nãi.
Bà liền xua tay liên tục, ý bảo không có gì. Vừa rồi bà cũng nghe thấy hai người trò chuyện, giờ nhìn qua vết thương của Lôi Mộc liền kinh ngạc nói:
“Lành nhanh thật! Hắc Trư nãi nãi trước còn nói miệng vết thương này khép nhanh, không ngờ lại nhanh đến mức này.”
“Đều là nhờ công hiệu của dược bùn cả.” – Vương Diệp cảm thán.
Cái ót vốn âm ỉ đau và chỗ bị gãy xương giờ cậu đã không còn cảm giác đau nữa. Sờ lên vết thương ở đầu cũng thấy đã đóng vảy.
Bụng cũng không còn đau chút nào, các vết bầm tím và sưng tấy khắp người gần như đã biến mất hoàn toàn.
Tất nhiên, ngoài công hiệu của dược bùn, cậu còn nhận được lợi ích lớn từ việc hấp thu luồng nhân quả lực kia.
“Tiểu Diệp Tử, rốt cuộc loại dược bùn đó là gì thế? Sao ngươi biết nó là thuốc?” – Hải Đản chen vào hỏi.
“Sư phụ ta là một dược sư, ta từng thấy thứ tương tự ở chỗ sư phụ.” – Vương Diệp trả lời đơn giản.
Hải Đản nãi nãi thầm nghĩ: quả nhiên đứa bé này là học trò của dược sư. Bà vung tay vỗ yêu một cái vào đứa cháu lắm lời, rồi nhanh nhảu nói:
“Các cháu tỉnh lại là tốt rồi. Trưởng thôn muốn gặp các cháu, không biết khi nào thì tiện? Để bà bảo Hải Đản đi gọi họ.”
“Khi nào cũng được, nhưng cho cháu ăn cơm trước đã, đói sắp chết rồi đây!” – Vương Diệp vừa nói vừa nhìn chằm chằm hai con cá biển to mà Hải Nhai xách vào, nước miếng gần như muốn nhỏ ra.
Vương Diệp không biết tên loài cá này, nhưng cũng chẳng buồn tốn sức tra cứu hay phân tích – chỉ cần biết ăn được là được.
Thịt cá mềm như tôm nõn, ăn vào đặc biệt ngon miệng. Chỉ cần nướng sơ qua, rồi rưới thêm chút nước ép từ các loại quả dại có vị cay thơm, là đã dậy mùi hấp dẫn, tươi ngon mà không hề tanh.
Hai con cá dài gần nửa thước vẫn không đủ cho Vương Diệp và Lôi Mộc ăn no.
Hải Đản tròn mắt kinh ngạc: Tiểu Diệp Tử nhỏ con thế mà lại ăn khỏe như vậy!
Hải Đản nãi nãi và mọi người đều chưa đói, thấy hai người họ ăn vẫn chưa đủ, Hải Nhai lại chạy ra bãi cát dưới vực mò thêm ít hải sản về, bỏ vào bình gốm nấu cùng nước sạch.
Hải Đản thì bị bà nội sai đi gọi trưởng thôn và những người khác.
Lôi Mộc thì đói đến mức không thể chờ hải sản nấu chín, bèn bê luôn một thùng con hàu, mở vỏ ăn sống từng con một.
Vương Diệp nhìn thấy hắn ăn hàu sống liên tục, ánh mắt liền hiện lên nụ cười ranh mãnh.
Lôi Mộc ban đầu không để ý, đến khi nghe cậu bé thì thầm bên tai rằng: “Hàu có công dụng… bổ dương đó nha~” thì lập tức vừa xấu hổ vừa buồn cười, búng nhẹ một cái vào trán Vương Diệp.
Ăn cơm xong, Vương Diệp bắt đầu kiểm tra chỗ gãy xương ở cánh tay trái của mình. Cậu cảm thấy lớp dược bùn đắp trên tay đã khô cứng, hơi bó chặt, có phần không thoải mái.
Vương Diệp định nhờ Hải Nhai giúp tháo nẹp gỗ, nhưng Lôi Mộc đã sớm nhận ra ý định của cậu, liền tự nhiên nhận lấy và làm giúp.
Vấn đề lớn nhất của Lôi Mộc là ở các đường gân mạch. Chỉ cần gân mạch bắt đầu hồi phục, thì cơ thể anh có thể cử động lại được. Hiện tại, đứa bé này đóng vai là em trai anh — không chăm sóc nó thì còn ai chăm sóc?
Phần nẹp được cố định rất chắc, cộng thêm lớp vải buộc và dược bùn dính vào nhau nên tháo ra cũng khá khó. Để tách được lớp vải và bùn thuốc, cần dùng nước ấm để làm mềm.
Vương Diệp dùng tay gõ nhẹ lớp dược bùn đã khô cứng lại như đá, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, đôi mắt liền sáng rực.
Thứ dược bùn này có thể nặn theo hình dạng, nhưng không cứng như thạch cao. Nếu lấy nó làm lớp trong, còn thạch cao làm lớp ngoài, liệu có thể giúp vết gãy lành nhanh hơn không?
“Không cần tháo ra hết, chỉ cần đập vụn lớp dược bùn bên trong là được.” – Cậu muốn thử nghiệm ý tưởng này, nhưng cần tìm thêm ít thạch cao mới được.
“Làm vậy ổn không?” – Lôi Mộc hỏi.
“Không sao đâu, tiện thể thay lớp dược bùn mới luôn.” – Vương Diệp đáp.
Lôi Mộc hơi dùng sức nơi tay, chỉ cần bóp nhẹ là đã làm dược bùn vỡ vụn mà không gây tổn thương gì cho phần cánh tay bên dưới.
Vết gãy cũng đã hồi phục khá tốt, tình trạng sưng tấy rõ ràng giảm đi nhiều. Vương Diệp ấn thử một chút cũng không thấy đau rõ rệt.
Lôi Mộc giữ lấy tay cậu, nhắc nhở: “Nhẹ tay một chút.”
Vương Diệp lầm bầm: “Không mạnh thì làm sao cảm nhận được?” – Bây giờ cậu vẫn chưa thể dùng nội lực để kiểm tra, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và cảm giác.
Lôi Mộc hơi nhíu mày. Với anh, cảm giác không rõ ràng thế này cũng không hẳn là chuyện tốt. Thể chất đặc biệt khiến Vương Diệp không cảm thấy đau — điều này nếu kéo dài thì không ổn. Theo anh, thể chất như vậy vẫn nên được điều trị, khôi phục cảm giác như người bình thường là tốt nhất.
Vương Diệp liếc mắt liền đoán ra Lôi Mộc đang nghĩ gì, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, sau này ta có thể tăng cường cảm giác thông qua hồn lực, cũng như nhau cả thôi.”
Nhưng Lôi Mộc lại cho rằng cảm giác thân thể và cảm giác linh hồn đều quan trọng như nhau, thiếu cái nào cũng không ổn. Nếu có cách điều trị, nhất định nên chữa khỏi.
Hiện tại anh cũng chưa có biện pháp gì, nhưng đã ghi nhớ việc này trong lòng. Anh thực ra biết một vị dược sư rất giỏi. Có điều, nhìn đứa nhỏ này thì rõ ràng đã có sư phụ, nếu anh chủ động giới thiệu vị dược sư kia, thì chẳng biết sư phụ của cậu có cảm thấy khó chịu hay không.
Một số dược sư thật sự rất nhỏ nhen, nếu vì chuyện này mà khiến Vương Diệp bị sư phụ mình không hài lòng thì đúng là không hay chút nào.
Nếu Vương Diệp biết được suy nghĩ của Lôi Mộc, chắc chắn sẽ lập tức bám lấy anh, bắt anh nhanh chóng giới thiệu vị dược sư kia. Bởi vì có đến tám phần khả năng dược sư mà Lôi Mộc quen biết chính là sư phụ của cậu. Cậu còn đang lo không biết trong khoảng thời gian này phải đi đâu mới tìm được người đó đây.
You cannot copy content of this page
Bình luận