Danh sách chương

Chương 1.1: Bị ném vào trong biển

29/04/2025

Chương 1.2: Trọng sinh

29/04/2025

Chương 2: Tương ngộ

29/04/2025

Chương 3: Thuật Giám Định

29/04/2025

Chương 4: Thôn Hải Câu

29/04/2025

Chương 5: Hải Đản

29/04/2025

Chương 6: Đỉnh núi thạch động

29/04/2025

Chương 7: Người nghèo nên phải tự cố gắng

29/04/2025

Chương 8: Tôm tích hiến tế

29/04/2025

Chương 9: Cơm chiều

29/04/2025

Chương 10: Tụ bọt nước

29/04/2025

Chương 11: Qua đi

29/04/2025

Chương 12: Quay về Địa Cầu

29/04/2025

Chương 13: Nghi vấn

29/04/2025

Chương 14: Giải thích và công khai

29/04/2025

Chương 15: Mua nhà, trừ nợ

29/04/2025

Chương 16: Kết cục của lão Vương

29/04/2025

Chương 17: Kẻ viếng thăm

30/04/2025

Chương 18: Dược tính của bùn biển

01/05/2025

Chương 19: Thăng cấp

01/05/2025

Chương 20: Hiệu quả của bùn Hải Đậu Giá

01/05/2025

Chương 21: Không có lợi thì không dậy sớm

01/05/2025

Chương 22: Kiến tạo hoả diêu

02/05/2025

Chương 23: Thiêu vôi cùng rắn độc

03/05/2025

Chương 24.1: Phiêu dạt (1)

04/05/2025

Chương 24.2: Phiêu dạt (2)

04/05/2025

Chương 25: Sa Ngư, thạch cao và kẻ thần bí

04/05/2025

Chương 26.1: Khế ước, tìm người

04/05/2025

Chương 26.2:

04/05/2025

Chương 27.1: Đòi nợ

06/05/2025

Chương 27.2:

06/05/2025

Chương 28: Quái vật trùng hút máu

07/05/2025

Chương 29: Tên què chân

08/05/2025

Chương 30: Mẫu Trùng tám chân

08/05/2025

Chương 31.1: Con rối cùng thạch phiến

09/05/2025

Chương 31.2: Con rối cùng thạch phiến

09/05/2025

Chương 32: Chương Hội

09/05/2025

Chương 33: Màu sắc rực rỡ của trân châu

09/05/2025

Chương 34: Hành trình đến Hải Thảo thôn

09/05/2025

Chương 35: Ghé thăm và chỉ đường

11/05/2025

Tiểu Vương nhà bên cực kỳ nguy hiểm

Chương 19: Thăng cấp

Chương trước

Chương sau

Sau khi Hải Nhai rời đi, Vương Diệp liền ra bãi đá ngầm nhặt ít vỏ sò, hàu và mấy món đồ biển linh tinh khác, rồi thiết lập một ma trận để tinh luyện tinh hoa từ dược tính của bùn biển.

Lần tinh luyện đầu tiên đã thành công, dịch tinh hoa lơ lửng phía trên mặt ma trận như một lớp chất lỏng phát sáng.

Vương Diệp dùng chiếc chén gỗ sạch sẽ để hứng lấy phần tinh hoa dịch vừa luyện ra. Vì lượng bùn biển rất dồi dào nên lần này lượng dịch thu được cũng khá nhiều, cỡ chừng bằng một quả trứng gà.

Vương Diệp uống hai phần ba lượng dịch, phần còn lại thì bôi lên vết thương ở sau gáy và chỗ xương bị gãy.

Thuốc vừa vào cơ thể, hắn lập tức cảm nhận được một luồng năng lượng ấm áp lan tỏa khắp người, bao phủ toàn thân.

Cảm giác ấy cực kỳ dễ chịu, khiến người ta đặc biệt buồn ngủ.

Vương Diệp thầm trách mình tính toán chưa kỹ—đây là lần đầu hắn luyện ra tinh hoa của dược bùn, không ngờ dược tính lại mạnh đến vậy.

Đời trước sư phụ hắn cũng từng lấy được hai thùng dược bùn, dùng cho hắn và người khác, nhưng đó không phải loại bùn có trong bảng thiên tài địa bảo, mà chỉ là loại bình thường.

Loại bùn ấy có dược tính rất ôn hòa, dùng để dưỡng gân mạch thì tốt, nhưng sư phụ hắn cũng chưa từng nhắc đến việc luyện ra tinh hoa mà chỉ bôi trực tiếp lên người. Khi ấy, hắn cũng chẳng cảm nhận được gì đặc biệt, càng không buồn ngủ như bây giờ.

Nhưng bùn hải đậu giá này, chỉ cần một lượng nhỏ tinh hoa dịch thôi mà hiệu quả đã mạnh đến vậy, đúng là không hổ danh nằm trong bảng thiên tài địa bảo.

Vương Diệp gắng gượng giữ vững tinh thần để luyện thêm một mẻ tinh hoa dịch nữa, sau đó dùng chén gỗ đựng lại, cẩn thận quay về thạch động trên đỉnh núi.

Hải Đản thấy hắn quay về nhanh như vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Sao lại trở về nhanh vậy? Nhị ca ta đâu?”

“Hắn có việc. Tránh ra chút, thuốc tới rồi.” Vương Diệp bưng chén gỗ đến gần Lôi Mộc, ngồi xuống.

“Mau uống đi, nhanh lên.” Vương Diệp đưa chén đến miệng Lôi Mộc.

“Thuốc?” Lôi Mộc nhìn chất lỏng trong veo trong chén, ngửi thấy hình như còn có mùi biển nhè nhẹ.

Lôi Mộc chẳng hề nghi ngờ Vương Diệp chút nào, đưa tay nhận lấy rồi uống hết hơn nửa chén.

Thuốc vừa vào bụng, hắn lập tức cảm thấy khác thường, kinh ngạc nhìn đứa nhỏ trước mặt—thứ này là từ đâu ra vậy?

Một lát sau, Lôi Mộc bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.

Vương Diệp cũng vậy—tinh hoa dịch tuy tốt nhưng hiệu quả gây buồn ngủ thật quá mạnh.

Tuy nhiên, hắn biết đây không phải là tác dụng phụ, mà là thuốc đang phát huy công dụng chữa lành cơ thể, còn giấc ngủ thì vốn là cách hồi phục tốt nhất đối với con người.

“Hải Đản, giúp ta một chuyện, đi đến hang đá bên kia mang lại một thùng bùn đen. Ta đã để thùng gỗ trong đó, là hang đầu tiên bên tay phải.”

“Ờ, ngươi lấy bùn làm gì? Thôi được rồi, ta đi lấy.”

Hải Đản chạy đi lấy bùn dược. Trong khi đó, Vương Diệp kể cho Lôi Mộc nghe về việc hắn phát hiện ra bùn dược trong hang đá.

Lôi Mộc ngạc nhiên nói: “Ngươi thật may mắn.”

“Không phải, là ngươi mang may mắn đến cho ta. Ngươi là sao may mắn của ta, từ khi gặp ngươi, vận khí ta liền cực tốt.” Vương Diệp cười, đôi mắt cong cong đầy ranh mãnh.

Trước kia, Lôi Mộc chỉ nghe người ta nói hắn là sao chổi, là người khắc cha khắc mẹ khắc cả nhà, là Thiên Sát Cô Tinh, là ma chủng sinh ra để mang tai họa—tóm lại đều không phải điều gì tốt. Đây là lần đầu tiên có người nói hắn là phúc tinh.

“Có loại dược bùn này, ngươi sẽ nhanh chóng hồi phục thôi. Tuy nhiên, dù dược tính của nó ôn hòa, nhưng cũng không thể dùng quá nhiều—mỗi ngày chỉ dùng được một lần, dùng liên tục ba ngày là đủ. Sau đó có dùng thêm thì hiệu quả cũng không còn bao nhiêu.”

Nhưng sau ba ngày sử dụng, hắn cũng gần như sẽ hồi phục hoàn toàn. Chỉ cần thân thể khôi phục, hắn có thể làm được nhiều việc hơn, đến lúc đó việc chữa trị thương thế cho Lôi Mộc đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ.

Vương Diệp đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài hang—vừa rồi hắn cảm nhận được một luồng năng lượng, là nhân quả chi lực dày đặc hơn thường lệ.

Xem ra Hải Nhai đã kể chuyện về dược bùn cho người nhà mình và những người quan trọng trong thôn.

Như vậy, nhân quả giữa dân làng Hải Câu với hắn và Lôi Mộc đã được xóa sạch. Hơn nữa, vì hắn mang lại giá trị lớn hơn cho bọn họ, hiện tại không phải hắn nợ dân làng Hải Câu, mà là dân làng Hải Câu nợ hắn.

Khóe miệng Vương Diệp khẽ nhếch lên—hắn luôn thích nắm giữ thế chủ động. Vì dân làng Hải Câu thiếu hắn một món nợ nhân quả, nên nếu sau này hắn phát hiện điều gì trên đảo Hải Câu và giữ riêng cho mình, cũng không tính là mắc nợ gì họ cả.

【Người chơi “Cách Vách Tiểu Vương” chủ động thông báo cho dân làng Hải Câu về dược tính của bùn biển, giúp họ giải quyết một phần vấn đề về thương tích và bệnh tật, đồng thời hỗ trợ nhất định trong việc thoát nghèo và làm giàu. Phần thưởng: 500 điểm kinh nghiệm.】

【Kể từ khi trò chơi bắt đầu vận hành đến nay, người chơi “Cách Vách Tiểu Vương” là người thứ hai có cống hiến lớn đối với Tân Thủ Thôn. Phần thưởng: 500 điểm kinh nghiệm.】

【Người chơi “Cách Vách Tiểu Vương” đã góp phần thúc đẩy sự phát triển của Tân Thủ Thôn, một lần nhận được tổng cộng 1000 điểm kinh nghiệm. Thành tựu đạt được: “Tay không gây dựng cơ đồ”. Xin hỏi người chơi có muốn công khai thành tựu này toàn bộ trò chơi không?】

“Không công khai.”

【Đã rõ. Khấu trừ điểm kinh nghiệm đã sử dụng. Tổng điểm kinh nghiệm tích lũy của người chơi “Cách Vách Tiểu Vương” đạt 1387 điểm, đủ điều kiện thăng cấp. Cấp bậc trò chơi đã tăng thêm một cấp.】

“Rắc rắc”—trong đầu Vương Diệp vang lên âm thanh như mở khóa, vô cùng sống động.

Cuối cùng hắn cũng thăng từ cấp 0 lên cấp 1, và kỹ năng cây Nhân Quả Chi Lực của hắn lại được thắp sáng thêm hai kỹ năng mới.

Một trong số đó chính là khinh công mà hắn luôn mong mỏi — 【Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường】. Còn kỹ năng kia là 【Dây dưa không rõ】, dùng tuyến nhân quả làm vũ khí, có thể làm chậm kẻ địch hoặc suy yếu đối thủ. Nếu kết hợp với vũ khí mang nhân quả, uy lực sẽ tăng mạnh.

Vương Diệp cử động cổ tay, vung vẩy vài cái như để cảm nhận sức mạnh mới.

Nghĩ lại đời trước, từ cấp 0 lên được một bậc phải mất bao lâu thời gian, còn lần này thì sao? Chỉ mới nói cho dân làng Hải Câu biết về sự tồn tại của dược bùn, còn chưa truyền dạy cách dùng cụ thể, vậy mà đã được hệ thống trò chơi thưởng hẳn 1000 điểm kinh nghiệm — với một hệ thống vốn keo kiệt đến cực độ, đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

Điều này chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ rằng một trong những suy đoán của hắn là đúng: mục tiêu của hệ thống trò chơi này — ít nhất một phần — là muốn người chơi đến từ Địa Cầu giúp đỡ phát triển cho Song Nguyệt Tinh, chứ không phải chỉ để đến cướp bóc hay phá hoại, cũng không phải chỉ đơn giản là bồi dưỡng người chơi Trái Đất.

Chỉ tiếc rằng hắn không phải là người đầu tiên giúp đỡ Tân Thủ Thôn, nếu không thì lượng kinh nghiệm nhận được sẽ còn nhiều hơn nữa.

Ngoài ra, giá trị Tinh thần lực gốc của hắn cũng tăng lên 0.1 điểm — mà đây mới chính là phần thưởng lớn nhất mà trò chơi dành cho người chơi Địa Cầu.

Nhưng hiện giờ vẫn chưa có người chơi nào nhận ra việc tăng giá trị Tinh thần lực này quan trọng tới mức nào. Tất cả đều cho rằng đó chỉ là một con số trong trò chơi mà thôi.

【Chúc mừng, người chơi “Cách Vách Tiểu Vương” đã chủ động báo cho dân làng Hải Câu biết về dược tính của bùn biển. Uy tín thế giới +100. Thiện cảm của dân làng Hải Câu với người chơi đạt mức “Hữu Hảo”.】

Đây quả là một niềm vui bất ngờ.

Tạm không nói đến giá trị uy tín, thì chỉ riêng độ thiện cảm của Tân Thủ Thôn đối với người chơi cũng đã vô cùng quan trọng. Nhiều cơ duyên trong game đều yêu cầu đạt mức “Hữu Hảo” trở lên, trong khi đa số người chơi trước khi rời khỏi Tân Thủ Thôn đều không thể đạt được mức đó.

Vương Diệp nghĩ rằng nếu hắn truyền dạy cho dân làng Hải Câu cách sử dụng dược bùn cụ thể, rất có thể sẽ khiến độ thiện cảm nhảy từ “Hữu Hảo” lên “Thân Mật”, thậm chí trực tiếp đạt đến “Tôn Kính”.

Lôi Mộc nhìn thấy tiểu tử kia bỗng nhiên mặt mày rạng rỡ như vừa nghĩ đến chuyện gì đó cực kỳ vui mừng, hoặc như vừa chiếm được món hời lớn, định trêu chọc một câu thì Hải Đản đã mang về một thùng bùn đen.

“Tiểu Diệp Tử, bùn mang về rồi. Ngươi cần thứ này làm gì thế?”

“Đưa đây, lại giúp ta một tay.” Vương Diệp tháo gậy gỗ và dây mây đang cố định cánh tay trái bị gãy xuống, nhận lấy thùng hải bùn, cẩn thận bôi đều lên phần xương gãy. Sau đó, hắn bảo Hải Đản xé tấm vải bọc thân ra thành từng dải, rồi nhờ Hải Đản giúp mình quấn quanh cánh tay bị thương.

Hải Đản múa tay múa chân loay hoay nhưng không dám ra tay thật sự.

“Để ta làm.” Lôi Mộc nhận lấy dải vải, không quá lỏng cũng không quá chặt, quấn quanh tay Vương Diệp, rồi dùng gậy gỗ cố định lại ở bên ngoài.

Làm xong mọi việc, cả hai — một lớn một nhỏ — đều đã mệt đến không chịu nổi.

Vương Diệp đành dặn dò đơn giản với Hải Đản:

“Hải Đản, ta với ca ta uống thuốc xong cần ngủ một lát. Một lúc nữa nếu người nhà ngươi đến, thì bảo họ đợi bọn ta tự tỉnh lại, đừng cố đánh thức.”

Nói xong, Vương Diệp tựa vào Lôi Mộc nằm xuống.

Lôi Mộc cũng nhắm mắt lại. Tối qua hắn gần như không ngủ được, đâu thể để một đứa trẻ bị thương thay phiên thức đêm với hắn. Vậy nên hắn cứ cố gắng chống đỡ, giữ đầu óc tỉnh táo suốt cả đêm.

Lúc này, sau khi uống thuốc, hắn cảm thấy toàn thân như đang được ngâm trong làn nước ấm, cũng như đang nằm trên chiếc giường đệm mềm mại và êm ái nhất. Cơn buồn ngủ như ma lực không ngừng kéo hắn chìm vào mộng. Mí mắt vừa khép lại là không thể mở ra được nữa.

Bên cạnh, đứa trẻ nhỏ còn đang vỗ nhẹ vai hắn như dỗ dành, càng khiến hắn dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn.

Lôi Mộc nghĩ: giờ là ban ngày, hai anh em nhà Hải Nhai chắc chắn sẽ quay lại, thế là hắn an tâm thả lỏng tinh thần rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Hải Đản không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hai người này chẳng phải mới vừa lên núi chưa được bao lâu sao? Sao lại ngủ nhanh thế?

“Tiểu Diệp Tử?” Hải Đản thò người vào nhìn, thấy cả hai — một lớn một nhỏ — đều đã ngủ, mà còn ngủ rất say.

Hải Đản: “…”

Chờ đến khi Hải Nhai dẫn theo ông bà nội, cùng với trưởng thôn và trưởng đội thuyền cá đến nơi, thì họ thấy Hải Đản đang ngồi ở cửa động, ôm một cái thùng gỗ nứt, nghịch bùn bên trong.

Hải Đản vừa nhìn thấy ca mình dẫn người đến, hoảng sợ.

Thấy họ định đi vào trong động, cậu vội vã chặn lại, nhỏ giọng nói:

“Tiểu Diệp Tử với Lôi đại ca uống thuốc rồi ngủ cả rồi. Họ dặn nếu mọi người đến thì đừng đánh thức họ, cứ để họ tự tỉnh lại.”

“Uống thuốc à?” Trưởng thôn quay sang nhìn Hải Nhai.

Hải Đản vội vàng chen lời:

“Tiểu Diệp Tử và ca của hắn đều bị thương mà!”

Trưởng thôn sớm đã nghe Hải Nhai và ông bà nội kể về việc hai huynh đệ từ nơi khác đến này đều bị thương. Điều hắn muốn hỏi lại là một chuyện khác.

Hải Nhai để ý, trả lời:

“Hẳn là thứ Tiểu Diệp Tử gọi là dược bùn. Nhưng ta không biết loại hải bùn này có thể dùng trực tiếp được.”

“Vậy thì chúng ta không vào nữa, cứ đợi bên ngoài đi.” Trưởng thôn nói.

Hải Nhai vào trong động nhìn sơ qua rồi đi ra, gật đầu với mọi người, ý rằng hai huynh đệ kia quả thật đang ngủ, mà còn ngủ rất say.

“Loại bùn này có thể dùng làm thuốc uống được sao?” Ông nội của Hải Đản đầy vẻ nghi ngờ.

“Chuyện này thì phải hỏi đứa nhỏ kia mới rõ.” Trưởng thôn cúi đầu, nhìn thùng gỗ đựng bùn rồi hỏi Hải Nhai:

“Đây là dược bùn mà đứa nhỏ kia nói sao?”

Hải Nhai gật đầu: “Ừ.”

Bà nội của Hải Đản thấy cậu đang lấy tay quậy quậy bùn trong thùng, làm văng tung tóe ra xung quanh, liền tiến lên tát cậu một cái:

“Đừng lãng phí! Đây là báu vật đấy!”

Hải Đản bị đánh choáng váng, ấm ức nói:

“Nãi nãi, đây chỉ là bùn lầy thôi mà, đâu phải báu vật gì đâu.”

“Ngươi không hiểu.” Trưởng thôn xoa đầu Hải Đản, rồi quay sang nói với Hải Nhai:

“Chúng ta qua chỗ vách đá có hang động kia xem thử đi. Ngươi nói trước đó, có thể còn một người ngoài sống bên đó?”

Hải Nhai do dự rồi nói:

“Ta không tận mắt thấy, nhưng Tiểu Diệp Tử nói tối qua có người từng lén tra xét họ. Ngài nhìn dấu chân cạnh hang động kìa.”

Trưởng thôn cùng trưởng đội thuyền đánh cá đều lại gần xem dấu chân đó, nhìn một hồi lâu cũng không nhìn ra được gì rõ ràng, chỉ có thể đại khái đoán rằng đó là dấu giày đế rơm.

“Đi qua chỗ vách đá hang động kia xem trước đi. Nếu thực sự có người ngoài, sớm muộn gì cũng tìm ra.” Trưởng đội thuyền cá thúc giục.

Trưởng đội thuyền cá tên là Thuyền Miêu — là cái tên hắn tự đổi sau này. Trước kia, hắn từng theo thuyền lớn của thôn Hải Thảo ra khơi làm thủy thủ nhiều năm, sau này vì đắc tội với người ta nên mới bị ép quay về.

Thuyền Miêu thân hình vô cùng cường tráng, kỹ thuật điều khiển thuyền cũng là giỏi nhất trên đảo. Chiếc thuyền đánh cá lớn duy nhất trên đảo hiện giờ là do hắn đảm nhiệm việc điều khiển.

Hơn nữa, hắn từng sống bên ngoài, được coi là người có kiến thức rộng rãi, lại rất chính trực, nên lời hắn nói trong thôn nhiều khi còn có trọng lượng hơn cả trưởng thôn.

Trưởng thôn cũng không bài xích hắn, có việc gì cũng đều gọi hắn đến bàn bạc. Người trong thôn ai cũng biết, đời trưởng thôn tiếp theo, mười phần thì chín là Thuyền Miêu sẽ kế nhiệm.

Hết Chương 19: Thăng cấp.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page