Danh sách chương

Chương 1.1: Bị ném vào trong biển

29/04/2025

Chương 1.2: Trọng sinh

29/04/2025

Chương 2: Tương ngộ

29/04/2025

Chương 3: Thuật Giám Định

29/04/2025

Chương 4: Thôn Hải Câu

29/04/2025

Chương 5: Hải Đản

29/04/2025

Chương 6: Đỉnh núi thạch động

29/04/2025

Chương 7: Người nghèo nên phải tự cố gắng

29/04/2025

Chương 8: Tôm tích hiến tế

29/04/2025

Chương 9: Cơm chiều

29/04/2025

Chương 10: Tụ bọt nước

29/04/2025

Chương 11: Qua đi

29/04/2025

Chương 12: Quay về Địa Cầu

29/04/2025

Chương 13: Nghi vấn

29/04/2025

Chương 14: Giải thích và công khai

29/04/2025

Chương 15: Mua nhà, trừ nợ

29/04/2025

Chương 16: Kết cục của lão Vương

29/04/2025

Chương 17: Kẻ viếng thăm

30/04/2025

Chương 18: Dược tính của bùn biển

01/05/2025

Chương 19: Thăng cấp

01/05/2025

Chương 20: Hiệu quả của bùn Hải Đậu Giá

01/05/2025

Chương 21: Không có lợi thì không dậy sớm

01/05/2025

Chương 22: Kiến tạo hoả diêu

02/05/2025

Chương 23: Thiêu vôi cùng rắn độc

03/05/2025

Chương 24.1: Phiêu dạt (1)

04/05/2025

Chương 24.2: Phiêu dạt (2)

04/05/2025

Chương 25: Sa Ngư, thạch cao và kẻ thần bí

04/05/2025

Chương 26.1: Khế ước, tìm người

04/05/2025

Chương 26.2:

04/05/2025

Chương 27.1: Đòi nợ

06/05/2025

Chương 27.2:

06/05/2025

Chương 28: Quái vật trùng hút máu

07/05/2025

Chương 29: Tên què chân

08/05/2025

Chương 30: Mẫu Trùng tám chân

08/05/2025

Chương 31.1: Con rối cùng thạch phiến

09/05/2025

Chương 31.2: Con rối cùng thạch phiến

09/05/2025

Chương 32: Chương Hội

09/05/2025

Chương 33: Màu sắc rực rỡ của trân châu

09/05/2025

Chương 34: Hành trình đến Hải Thảo thôn

09/05/2025

Chương 35: Ghé thăm và chỉ đường

11/05/2025

Tiểu Vương nhà bên cực kỳ nguy hiểm

Chương 13: Nghi vấn

Chương trước

Chương sau

Lão Vương vì nợ nần cờ bạc chồng chất mà không còn khả năng trả tiền, cuối cùng đành phải bán đi căn nhà duy nhất của mình.

Không còn nơi trú ngụ, lão tức giận bực bội, nhưng thay vì tự trách vì ham mê cờ bạc, ông ta lại đổ hết lỗi lên đầu Vương Diệp – cho rằng con trai mình đã làm xui vận đỏ trong các ván cược. Trở về nhà, ông ta mượn rượu giải sầu, rồi trong cơn say đã trút toàn bộ cơn giận lên người con trai bằng một trận đòn tàn nhẫn.

Mặc kệ Vương Diệp bị đánh trọng thương, nằm bất tỉnh trên nền xi măng lạnh lẽo, lão Vương cứ thế chui vào phòng ngủ say như chết.

Nửa đêm, Vương Diệp tỉnh lại trong đau đớn, cố gắng dùng điện thoại của cha để gọi cấp cứu.

Khi tới bệnh viện, bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện cho lão Vương. Họ phát hiện ông ta do uống quá nhiều rượu khiến hệ thần kinh giao cảm bị kích thích mạnh, dẫn đến co thắt mạch máu não và xuất huyết não. Áp lực trong não tăng cao khiến thành mạch vỡ ra và máu tràn ra ngoài.

Đáng sợ hơn, chỗ xuất huyết lại nằm ở khu vực gần tiểu não và não sau – gây chèn ép trực tiếp lên trung khu thần kinh. Đó chính là lý do khiến lão Vương rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Bác sĩ nói, nếu đưa đến muộn chỉ một chút nữa thôi, ông ta có thể đã mất mạng.

Bệnh viện lập tức tiến hành ca phẫu thuật khẩn cấp để cứu mạng. Nhưng do lão Vương thường xuyên nghiện rượu, lại bị cao huyết áp và không chịu chăm sóc sức khỏe, dù bác sĩ cố gắng cứu sống được, tình trạng hô hấp vẫn rất yếu ớt.

Chẩn đoán của bác sĩ cho biết: kể cả có qua khỏi, khả năng cao lão Vương cũng sẽ sống đời thực vật.

Về phía Vương Diệp, cậu cũng bị thương rất nặng. Cảnh sát và đội ngũ y bác sĩ đều vô cùng xót xa cho đứa trẻ này, trong khi họ lại không giấu được sự ghê tởm và phẫn nộ khi nhìn thấy cha cậu nằm chung bệnh viện. Nhất là các cảnh sát khu phố – họ từng nhiều lần phải can thiệp khi lão Vương bạo hành con trai, nay lại càng căm ghét ông ta hơn.

Vết thương của Vương Diệp cần thời gian điều trị và theo dõi tại bệnh viện. Thế nhưng cậu nhất mực đòi về nhà, nói rằng không có tiền nằm viện, và rằng cha mình sẽ không trả một đồng viện phí nào cả. Lời nói đó khiến cả bác sĩ lẫn y tá đỏ cả mắt vì xúc động.

Vương Mộc – cô ruột của Vương Diệp – khi nhìn thấy cháu mình thương tích đầy người, trong lòng chỉ muốn giết chết lão Vương cho hả giận.

Cô nói mình sẽ trả tiền viện phí, bảo cháu cứ yên tâm điều trị. May mắn là Vương Diệp có bảo hiểm y tế dành cho trẻ em nên phần lớn chi phí đã được chi trả – mà bảo hiểm này cũng là do chính cô Mộc đóng cho cháu từ trước.

Thế nhưng, khi trời còn chưa sáng, Vương Mộc phát hiện cháu mình đã biến mất khỏi giường bệnh. Trên giường chỉ còn lại bộ quần đùi, áo ba lỗ và bộ thạch cao dùng để cố định xương gãy – tất cả đều bị tháo ra gọn gàng.

Mọi thứ quá kỳ lạ. Ban đầu Vương Mộc tưởng cháu mình vì ngại để cô tốn tiền nên tự ý lén trở về nhà. Nhưng rồi cô lại nghĩ: nếu thật sự chỉ muốn về nhà, thì sao cháu lại cởi hết đồ, thậm chí tháo cả thạch cao ra? Quần áo thì có thể cởi dễ, nhưng tháo thạch cao mà không làm vỡ, lại hoàn chỉnh như vậy – thì làm bằng cách nào?

Cô Mộc nghĩ mãi không ra, hỏi hết người trong bệnh viện mà không ai thấy Vương Diệp đâu. Camera theo dõi cũng chẳng ghi lại hình ảnh nào cho thấy cậu rời đi. Các bác sĩ và y tá cũng lấy làm kỳ lạ, bàn tán xôn xao.

Không còn cách nào khác, cô lại quay về nhà anh trai tìm, nhưng Vương Diệp cũng không có ở đó.

Cô tiếp tục đến trường học, vẫn không tìm thấy cháu đâu.

Hết cách, Vương Mộc đành báo cảnh sát. Nhưng vì trong lòng có chút lưỡng lự khó hiểu, cô không nói rõ chuyện cháu mình để lại quần áo và tháo cả thạch cao trước khi biến mất.

Cảnh sát không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng đứa trẻ nghĩ quá nhiều, sợ làm phiền cô nên lén trốn viện. Họ cùng nhau tìm kiếm quanh khu dân cư và các công viên gần đó, nhưng vẫn không thấy tung tích.

Cô Mộc ôm hi vọng có ai đó tốt bụng đưa cháu về lại bệnh viện nên quay lại tìm thêm một lần nữa. Tìm mãi đến tận tối mịt, cô mới quay về nhà của anh trai.

Cô Mộc ngủ lại ngay phòng khách, lòng vẫn canh cánh nghĩ rằng biết đâu Vương Diệp sẽ quay về nhà. Đang miên man suy nghĩ, cô chợt thấy ánh đèn trong căn phòng ngủ nhỏ hẹp của Vương Diệp bỗng nhiên bật sáng.

Vương Diệp trở về bằng cách nào?

Từ cửa chính vào ư? Không thể nào – vì cô vẫn thức trong phòng khách suốt, nếu có ai mở cửa, cô chắc chắn phải biết.

Chẳng lẽ trèo qua cửa sổ? Nhưng đây là tầng 4 cơ mà! Huống chi cậu còn đang gãy một bên tay.

Vậy chẳng lẽ… Vương Diệp vẫn luôn trốn trong nhà từ đầu?

Nhưng tại sao?

“Ơ? Phần ngực và bụng của cháu sao vết bầm tím lại có vẻ mờ đi nhiều rồi?” – Vương Mộc vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cháu trai, rồi ấn thử vài chỗ, hỏi xem cháu có thấy đau không.

Lúc đưa vào cấp cứu, bác sĩ từng nói nội tạng Vương Diệp bị chấn thương nghiêm trọng, lá lách bị xuất huyết dưới màng – dù chưa tới mức phải phẫu thuật, nhưng bắt buộc phải nằm viện để theo dõi. Lá lách là cơ quan cực kỳ nhạy cảm – đôi khi chỉ cần hắt hơi mạnh cũng có thể gây xuất huyết. Việc đã bị xuất huyết dưới màng đồng nghĩa lá lách đang trong tình trạng nguy hiểm, chỉ một va chạm nhẹ cũng có thể khiến nó vỡ, dẫn đến chảy máu ổ bụng nghiêm trọng.

“Không đau.” – Vương Diệp lắc đầu, để mặc cho cô kiểm tra. Cánh tay trái bị gãy của cậu vẫn buông thõng, không còn được cố định bằng nẹp gỗ hay dây buộc như trước.

Vương Diệp âm thầm thở dài – đúng là cái tay này thật sự lắm tai ương. Cũng may lần này chưa phải gãy hoàn toàn.

Vương Mộc tiếp tục vén tóc cháu trai lên, kiểm tra phía sau đầu – nơi đêm qua còn đang rỉ máu. Không ngờ vết thương giờ đã khép miệng lại, dường như đang hồi phục một cách nhanh chóng.

“Bây giờ cô sẽ đưa cháu tới bệnh viện, với thương tích như thế này, nhất định phải nhập viện điều trị. Cháu không được tự ý bỏ trốn nữa.” – Vương Mộc nghiêm túc nói. Cô không biết cháu trai mình không mẫn cảm với đau đớn, nên chẳng thể tin cậu thật sự “không thấy đau”. Vừa nói, cô vừa định bế Vương Diệp đi bệnh viện.

“Cô à, đừng mà. Thật sự không cần nhập viện đâu, cô xem, cháu đã khỏe hơn rất nhiều rồi mà?” – Vương Diệp vội vàng tránh khỏi vòng tay cô. Gần đây cậu đã hấp thu không ít “nhân quả chi lực”, phần lớn năng lượng đó đều được dùng để trị thương. Dù tốc độ chưa phải thần tốc, nhưng hiệu quả đúng là rõ rệt.

“Cháu còn nhỏ, không hiểu đâu. Thương tích của cháu rất nghiêm trọng, cần phải được điều trị trong bệnh viện. Đừng lo về chuyện tiền nong, cô thật sự có tiền. Hơn nữa cô cũng vừa tìm được một công việc mới, cô có thể lo được chuyện này…”

Vương Diệp chụp lấy tay cô. Với cậu, cô Mộc chính là người duy nhất trên đời đối xử thật lòng và tốt với cậu. Ở kiếp trước, nếu không nhờ cô, cậu e rằng đã chết từ lâu rồi.

“Cô à, nếu chữa trị trong bệnh viện thì chỉ có thể xử lý phần bên ngoài, lại tốn rất nhiều thời gian. Hiện tại cháu có một cách không những có thể chữa lành hoàn toàn thương tích, mà còn điều dưỡng lại cơ thể cháu vốn đã yếu từ nhỏ. Nhưng cháu không thể ở lại bệnh viện – cháu cần phải đi đến một nơi khác.”

Vương Mộc cau mày thật chặt: “Cháu đang nói linh tinh gì vậy? Cháu định đi đâu chữa bệnh? Rốt cuộc cháu đã gặp chuyện gì? Sáng nay vì sao tự dưng bỏ trốn? Vì sao cởi hết quần áo? Vì sao phá bỏ thạch cao? Mà thạch cao đó vì sao không bị tổn hại gì? Còn nữa – cháu có phải vẫn luôn trốn trong nhà không? Tại sao?”

Đầu óc Vương Mộc rối bời vì bị cháu trai ném cho một đống câu hỏi không lời giải.

【Nhiệm vụ kích hoạt: Người chơi “Cách Vách Tiểu Vương”, xin hãy đưa ra lời giải thích hợp lý cho công dân Hoa Hạ – cô Vương Mộc, để xoa dịu tình huống rối ren hiện tại. Phần thưởng: 50 điểm kinh nghiệm. Có chấp nhận nhiệm vụ không?】

Chắc chắn là phải nhận nhiệm vụ rồi. Nhưng Vương Diệp cũng đau đầu không biết nên giải thích thế nào.

Việc bước vào trò chơi quá đột ngột khiến cậu không kịp chuẩn bị, nên để lại nhiều dấu hiệu không thể lý giải. Càng khó xử hơn là cái trò chơi này còn keo kiệt hết phần thiên hạ – cho phép cậu ra vào bằng cơ thể thật, nhưng lại không cho mang vật phẩm giữa hai thế giới. Nếu không thì đã chẳng đến mức rắc rối thế này.

“Cô à, thật ra… cháu bị người ngoài hành tinh bắt đi.”

Vương Mộc: “……”

Đôi mắt Vương Diệp ánh lên tia sáng: “Thật đấy! Cháu không lừa cô đâu.”

Vương Mộc: Tin cháu mới là lạ!

Thấy sắc mặt cô mình từ lo lắng chuyển sang bất đắc dĩ pha chút buồn cười, Vương Diệp đành sửa lại lời: “Được rồi được rồi, coi như cháu nói đùa đi. Thật ra là thế này – không lâu trước cháu đã bái một vị sư phụ. Ông ấy thấy cháu tư chất hơn người, khăng khăng đòi nhận làm đệ tử. Sáng nay ông ấy đến đúng giờ để dạy cháu, thấy cháu bị thương thì tức giận vô cùng, nên mới đưa cháu ra khỏi bệnh viện.”

Vương Diệp cố gắng bịa chuyện sao cho hợp lý nhất: “Sư phụ cháu tính khí cổ quái lắm, ghét mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện nên bắt cháu cởi hết quần áo. Rồi ông ấy lại thấy thạch cao bệnh viện dùng kém chất lượng, sợ cháu bị thương lại nên dùng phương pháp đặc biệt để tháo ra. À, ông ấy cũng rất ghét gặp người lạ, nên cháu không kịp nhắn cho cô.”

Chưa yên tâm, Vương Diệp bổ sung thêm: “Đúng rồi, sư phụ cháu là một danh y Đông y cực kỳ lợi hại, không chỉ giỏi y thuật mà còn biết nhiều công phu rất thần kỳ.”

Vương Mộc nghe từ đầu tới cuối, cuối cùng vươn tay sờ trán cháu trai, lẩm bẩm: “Có phải bị sốt rồi không, sao nói mấy lời cứ như mê sảng?”

Vương Diệp bật cười: “Cô à, cháu không sốt. Cháu biết chuyện này nghe thật khó tin, nhưng đó là sự thật. Ban đầu cháu cũng không định nói với ai, nhưng vì sau này cháu sẽ thường xuyên không ở nhà, sợ cô lo lắng nên mới kể ra. Cô là người duy nhất cháu nói chuyện này, tuyệt đối đừng nói cho người khác biết, kẻo bị kẻ xấu để ý. Họ mà không bắt được sư phụ cháu thì sẽ nhắm vào cháu mất.”

Vương Mộc nghe mà khuôn mặt đầy biểu cảm “ta đang nghe cháu nói xàm đây”.

Thậm chí cô còn lo cháu trai mình có phải bị va đầu đến hỏng rồi hay là do chịu quá nhiều cú sốc nên tinh thần gặp vấn đề. Nếu không, sao một đứa trẻ từng tràn ngập thù hận, cả người toàn âm u, ánh mắt đầy căm ghét cuộc đời… lại có thể đột nhiên trở nên… dễ gần? Nhẹ nhàng? Tự tại?

Cứ như đứa trẻ từng bị xiềng xích bởi thù hận đó cuối cùng cũng thoát ra, bắt đầu sống vì chính mình.

Vương Diệp không biết ánh mắt hiện tại cô dành cho cậu đã trở nên kỳ lạ, nếu biết chắc cũng chẳng để tâm.

Cô có nghĩ sao cũng được – dù sao người vẫn là cậu, nếu vì chuyện này mà cô cảm thấy sợ hãi, không muốn nhận cậu là cháu nữa… thì cậu cũng sẽ không cưỡng cầu.

Vương Diệp mở giao diện kỹ năng của mình ra, xem thử có năng lực nào có thể dùng ngay bây giờ để khiến cô tin rằng cậu thật sự có được kỳ ngộ.

Thật ra cách đơn giản nhất là trực tiếp biến mất ngay trước mặt cô rồi lại hiện ra – nhưng cậu tiếc kinh nghiệm. Cái trò chơi chết tiệt này keo kiệt đến đáng ghét, điểm kinh nghiệm khó kiếm quá mức.

Hiện tại cậu có ba kỹ năng chính: Nhân quả chi lực, Giám định thuật, và Chế dược thuật.

Giám định thuật và chế dược thuật hiện tại đều không dễ thi triển, vậy thì chỉ còn lại lực lượng nhân quả.

“Lực lượng nhân quả” chỉ là một cách gọi chung, giống như ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ — mỗi loại đều có hệ thống kỹ năng riêng.

Trong trò chơi, cây kỹ năng của lực lượng nhân quả tổng cộng bao gồm 21 kỹ năng, phần lớn đều yêu cầu người chơi đạt đến cấp độ nhất định mới có thể học được. Hơn nữa, kỹ năng trước đó phải đạt đủ độ thuần thục thì mới có thể học tiếp kỹ năng mới.

Nhưng hắn có được lợi thế trọng sinh, tất cả kỹ năng đều đã từng học qua, không cần học lại lần nữa.

Tuy nhiên, có thể vì để giữ cân bằng trò chơi, hắn vẫn cần đạt cấp độ nhất định thì mới mở được các kỹ năng liên quan.

Dù vậy, như thế đã là một lợi thế cực lớn rồi.

Lời tác giả muốn nói:

Vương Diệp: Còn 11 ngày nữa là đến Quốc khánh, nhóm người chơi đầu tiên sẽ tiến vào trò chơi hàng loạt. Ta phải tranh thủ xử lý xong hết mọi chuyện lặt vặt trước đó, đời này phải kiếm thật nhiều tiền, thật nhiều tiền để nuôi cô cô, sư phụ và cả tên đầu gỗ kia cho trắng trẻo, mập mạp ~

Lời Editor muốn nói: Chúc mọi người kỳ nghỉ lễ 30-4  1-5 vui vẻ!!!

Hết Chương 13: Nghi vấn.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page