Chương 1: Xuyên qua – Quán lẩu đã không còn 1
20/04/2025
Chương 2: Xuyên qua – Quán lẩu đã không còn 2
20/04/2025
Chương 3: Đại tướng quân 1
20/04/2025
Chương 4: Đại tướng quân 2
20/04/2025
Chương 5: Đậu hũ Tây Thi
20/04/2025
Chương 6: Đậu hũ Tây Thi
20/04/2025
Chương 7: Vị giác không hợp thì chém đầu
20/04/2025
Chương 8: Vị giác không hợp thì chém đầu 2
20/04/2025
Chương 9: Nữ đầu bếp nhỏ nổi giận
20/04/2025
Chương 10: Nữ đầu bếp nhỏ nổi giận 2
20/04/2025
Chương 11: Miến chua cay
20/04/2025
Chương 12: Miến chua cay 2
20/04/2025
Chương 13: Ai đã đầu độc vào mì?
20/04/2025
Chương 14: Ai đã đầu độc vào mì 2?
20/04/2025
Chương 15: Món đầu sư tử kho
20/04/2025
Chương 16: Món đầu sư tử kho 2
20/04/2025
Chương 17: Mạo nhận công lao
20/04/2025
Chương 18: Mạo nhận công lao 2
20/04/2025
Chương 19: Thực đơn không thích hợp
20/04/2025
Chương 20: Gà hầm hạt dẻ
20/04/2025
Chương 21: Gà hầm hạt dẻ 2
20/04/2025
Chương 22: Hạt dẻ rang đường
20/04/2025
Chương 23: Hạt dẻ rang đường 2
20/04/2025
Chương 24: Nhận nhầm
20/04/2025
Chương 25: Hoành thánh nhân thịt
20/04/2025
Chương 26: Phát hiện bí mật
20/04/2025
Chương 27: Tướng quân ngài quá nghèo!
20/04/2025
Chương 28: Gặp nạn
20/04/2025
Chương 29: Hãm hại
20/04/2025
Chương 30: Anh hùng cứu mỹ nhân
20/04/2025
Chương 31: Lộ tẩy
20/04/2025
Chương 32: Được cứu
20/04/2025
Chương 33: Tỉnh lại
20/04/2025
Chương 34: Mông nở hoa
20/04/2025
Chương 35: Muốn đào mộ
20/04/2025
Chương 36: Khâu nhục
20/04/2025
Chương 37: Đón về nhà
20/04/2025
Chương 38: Nhặt xác
20/04/2025
Chương 39: Đi lao dịch
20/04/2025
Chương 40: Mật thám?
20/04/2025
Chương 41: Dạy nấu ăn
20/04/2025
Chương 42: Vào thành
20/04/2025
Chương 43: Rời khỏi đại doanh
20/04/2025
Chương 44: Đi xem cửa tiệm
20/04/2025
Chương 45: Thái hoàng thái phi
20/04/2025
Chương 46: Lệ phi
20/04/2025
Chương 47: Bỏ vợ
20/04/2025
Chương 48: Khôi phục vị giác
20/04/2025
Chương 49: Vụ án mạng do chân giò hầm nước tương gây ra…
20/04/2025
Chương 50: Tìm vị hôn phu
20/04/2025
Chương 51: Không phải gián điệp
20/04/2025
Chương 52: Đừng có chọc đầu bếp
20/04/2025
Chương 53: Bái sư
20/04/2025
Chương 54: Gian tế
20/04/2025
Chương 55: Thưởng
20/04/2025
Chương 56: Như nhìn thấy ma
20/04/2025
Chương 57: Lập công
20/04/2025
Chương 58: Không có khả năng
20/04/2025
Chương 59: Trần Nhị Cẩu
20/04/2025
Chương 60: Ớt
20/04/2025
Chương 61: Mua thuốc trị thương
20/04/2025
Chương 62: Ân xá
20/04/2025
Chương 63: Bánh bí ngô
20/04/2025
Chương 64: Khách đến nhà
20/04/2025
Chương 65: Kế hoạch ăn chực của đại tướng quân
20/04/2025
Chương 66: Tặng chậu ớt
20/04/2025
Chương 67: Gửi thư
20/04/2025
Chương 68: Sở thích đoạn tụ
20/04/2025
Chương 69: Có nên trèo tường qua không…
20/04/2025
Chương 70: Chỉ cần thao tác đủ xảo quyệt…
20/04/2025
Chương 71: Bánh hoa quế
20/04/2025
Chương 72: Ma ám?
20/04/2025
Chương 73: Kế sách quỷ quái
20/04/2025
Chương 74: Đây là mẫu phi của hắn mà
20/04/2025
Chương 75: Dán bùa
20/04/2025
Chương 76: Phong thị tỏ tình
20/04/2025
Chương 77: Nàng rất thích hắn
20/04/2025
Chương 78: Nàng hãy hủy hôn với Trần Nhị Cẩu
20/04/2025
Chương 79: Nhận bát đĩa
20/04/2025
Chương 80: Gặp thần tượng
20/04/2025
Chương 81: Hắn thích nàng
20/04/2025
Chương 82: Nàng là Khương Ngôn Ý
20/04/2025
Chương 83: Đón Khương phu nhân về
20/04/2025
Chương 84: Xét nhà Sở gia
20/04/2025
Chương 85: Đây không phải A Ý nhà ta
20/04/2025
Chương 86: Trưởng công chúa
20/04/2025
Chương 87: Phong vân
20/04/2025
Chương 88: Lòng rối bời
20/04/2025
Chương 89: Nàng ta vô tội?
20/04/2025
Chương 90: Ớt chín rồi
20/04/2025
Chương 91: Lòng dạ Tư Mã Chiêu
20/04/2025
Chương 92: Hồ Bách Vạn
20/04/2025
Chương 93: Bánh trứng
20/04/2025
Chương 94: Yểu điệu thục nữ!
20/04/2025
Chương 95: Nhà ấm trồng hoa
20/04/2025
Chương 96: Đại trưởng công chúa
20/04/2025
Chương 97:
20/04/2025
Chương 98:
20/04/2025
Chương 99:
20/04/2025
Chương 100:
20/04/2025
Chương 101:
20/04/2025
Chương 102:
20/04/2025
Chương 103:
20/04/2025
Chương 104:
20/04/2025
Chương 105:
20/04/2025
Chương 106:
20/04/2025
Chương 107:
20/04/2025
Chương 108:
20/04/2025
Chương 109:
20/04/2025
Chương 110:
20/04/2025
Chương 111:
20/04/2025
Chương 112:
20/04/2025
Chương 113:
20/04/2025
Chương 114:
20/04/2025
Chương 115:
20/04/2025
Chương 116:
20/04/2025
Chương 117:
20/04/2025
Chương 118:
20/04/2025
Chương 119:
20/04/2025
Chương 120:
20/04/2025
Chương 121: Phong Sóc là hoàng thất
20/04/2025
Chương 122: Phủ nha Tây Châu.
20/04/2025
Chương 123:
20/04/2025
Chương 124:
20/04/2025
Chương 125:
20/04/2025
Chương 126:
20/04/2025
Chương 127:
20/04/2025
Chương 128:
20/04/2025
Chương 129:
20/04/2025
Chương 130:
20/04/2025
Chương 131:
20/04/2025
Chương 132:
20/04/2025
Chương 133: Lưỡng tình tương duyệt
20/04/2025
Chương 134: Món giò heo hầm
20/04/2025
Chương 135: Sao lại cứu ta
20/04/2025
Chương 136: Giò heo hầm
20/04/2025
Chương 137: Khi nào nàng mới nói cho cữu cữu biết
20/04/2025
Súp trong nồi đang sôi ùng ục, Khương Ngôn Ý cầm dao phay trên thớt lên.
Con dao này hơi nặng, thật sự kém xa con dao linh hoạt nhẹ nhàng mà Khương Ngôn Ý thường hay dùng trước kia, nàng khẽ cau mày, sau đó bắt đầu thái nguyên liệu.
Vớt ức gà đã ngâm trong nước lên thớt, thái thành từng lát mỏng, sau đó dùng phương pháp đi dao thật nhanh cắt lại một lần nữa, lát thịt mỏng qua một lần đi dao như vậy đã được cắt thành những sợi mảnh nhỏ.
Hơn mười đôi mắt đang ngơ ngác nhìn một cảnh này, toàn bộ phòng bếp ngoại trừ tiếng nước sôi trong nồi thì không còn một âm thanh nào khác nữa.
Khương Ngôn Ý dùng đao pháp nhanh chóng cắt chân giò nướng cùng măng thành sợi nhỏ.
Lúc để dao xuống nàng hơi nhăn mày, cỗ thân thể này cầm dao thái thịt có chút quá sức, nếu không thì nàng có thể thái mảnh hơn chút nữa.
Đầu bếp Lý hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên trong đời ông nhìn nhầm người, kỹ năng dùng dao của Khương Ngôn Ý không luyện năm sáu năm thì không thể ra được.
Nhưng ông vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc làm Khương Ngôn Ý cảm thấy có thể cắt đồ ăn cũng không tính là gì: “Về sau con tới phòng bếp bên này phụ ta đi.”
Có thể đi vào Hỏa Đầu doanh, chí ít về sau có thể dựa vào bản lãnh ăn cơm.
Khương Ngôn Ý vội vàng nói: “Đa tạ quân gia!”.
Nàng vốn cho rằng ít nhất phải làm ra mấy món ăn mới có thể nghe đầu bếp Lý nói câu này, không ngờ lại dễ dàng hơn nàng dự đoán rất nhiều.
Đầu bếp Lý không để ý đến sự nhiệt tình của nàng, quay người làm việc của mình: “Vào Hỏa Đầu doanh làm việc thì phải chịu khó, chớ có nghĩ đến việc ăn trộm mánh mung. Con làm đậu hũ non còn dư lại này thành tào phớ đi.”
Không biết là nghĩ đến cái gì, ông lại dặn dò một câu: “Nêm vị nặng chút, món đó là cho Đại tướng quân, không được sai lầm.”
Khương Ngôn Ý hoàn toàn không hiểu những gì đầu bếp Lý nói, nhưng những người khác trong bếp đều nhìn nàng bằng ánh mắt đồng tình.
Trong lòng Khương Ngôn Ý có chút khó hiểu, nàng chỉ là làm tào phớ thôi, sao mấy người kia lại nhìn nàng như sắp lên pháp trường thế.
Khương Ngôn Ý quay lại nồi đun nước, nữ tử mặt tròn giúp nàng nhóm lửa cứ muốn nói lại thôi.
Khương Ngôn Ý nhận ra nữ tử này là người thấy nàng bị Xuân Hương khi dễ lúc giữa trưa, còn chuẩn bị tới can ngăn, nhìn nàng ấy có vẻ hiền hòa, có lẽ là người dễ nói chuyện.
Nàng thử thăm dò hỏi: “Có phải là Đại tướng quân tính tình không tốt?”
Nữ tử mặt tròn mím môi một cái, nhìn thoáng qua bốn phía, mới nhỏ giọng nói: “Vị Đại tướng quân mới nhậm chức này là thúc thúc ruột của đương kim Thánh Thượng, trước đây tiên đế phong hắn làm Liêu Nam vương, dưới trướng có mười vạn thiết kỵ, là chúa tể quyền sinh sát, bây giờ không biết sao đột nhiên tới tiếp quản đại doanh Tây Châu này.”
“Nghe nói vị kia khi còn bé ở trong cung ăn một bát tào phớ Ngự Thiện phòng làm, nói là không có mùi vị gì cả, làm đầu bếp Ngự Thiện phòng phải làm lại mấy bát, bỏ gia vị nhiều gấp mấy lần, vị kia nếm vẫn nói không có mùi vị gì cả, vì thế đầu bếp kia đã bị chém đầu. Từ đó về sau, vị kia đi đâu, mỗi bữa ăn cũng phải có tào phớ…”
Nghe xong lời này của nữ tử mặt tròn, Khương Ngôn Ý nổi da gà khắp người. Vị Đại tướng quân mới nhậm chức của đại doanh Tây Châu này thế nhưng là Liêu Nam vương!
Trong nguyên thư, Liêu Nam vương dù không có chính thức xuất hiện, nhưng trong miệng nam chính cùng triều thần thì hắn là một nhân vật rất giỏi.
Ngôi vị hoàng đế của nam chính không phải nhận từ cha hắn ta mà là từ gia gia hắn ta, cha của nam chính cả đời làm thái tử, tuổi còn trẻ đã đoàn tụ ông bà.
Ngược lại là gia gia của nam chính càng già càng dẻo dai, lúc tuổi già còn cùng sủng phi tạo ra được một tiểu nhi tử, cưng chiều tiểu nhi tử này không biên giới, tiểu nhi kia tử kia chính là Liêu Nam vương.
Lúc nam chính vẫn còn là hoàng trưởng tôn, triều thần chia làm hai phái, một phái ủng hộ nam chính, một phái ủng hộ Liêu Nam vương.
Rất nhiều người đều cảm thấy tiên đế sủng ái tiểu nhi tử như thế thì kiểu gì hoàng vị cũng sẽ truyền cho hắn, ai ngờ lúc tiên đế băng hà lại truyền ra hai đạo thánh chỉ.
Một đạo là truyền ngôi cho nam chính, một đạo là cắt đất phong vương cho tiểu nhi tử.
Trong nguyên thư, nam chính từ đầu tới cuối đều kiêng kị vị thúc thúc này. Mà Liêu Nam vương quả thực cũng rất hung tàn ngang ngược.
Khương Ngôn Ý nhớ tới việc Lưu Thành làm hư nồi đậu hũ kia, trong lòng lập tức sáng tỏ: Lưu Thành tám phần là cố ý, hắn ta là sợ bị rơi đầu.
Mình bây giờ có tính là rảnh quá chạy tới làm bia đỡ đạn không ta?
Nữ tử mặt tròn nhìn ra Khương Ngôn Ý đang sợ, trấn an nói: “Cô để tâm một chút là được rồi, những năm này chưa nghe nói qua Đại tướng quân bởi vì tào phớ không hợp khẩu vị mà chém đầu người ta đâu.”
Ở trong quân doanh, xưng hô theo quân chức nên mọi người đều gọi Liêu Nam vương là Đại tướng quân.
Khương Ngôn Ý miễn cưỡng cười gật đầu với nàng ấy.
Đúng là xã hội phong kiến vạn ác mà! Đầu bếp làm đồ ăn không ngon thì phải rơi đầu!
Nàng có thể thỉnh cầu đổi chém đầu thành đánh giá một sao được không nhỉ?
Khương Ngôn Ý thở dài một hơi, thu hồi ý nghĩ lộn xộn trong đầu, lo làm tốt tào phớ để giữ mạng nhỏ của mình.
Nàng tìm hành lá, rau thơm cắt nhỏ, băm tỏi, rắc ít muối ăn, rưới thêm xì dầu cùng giấm chua lên.
Tiếc là không có tìm được quả ớt, hỏi nữ tử mặt tròn mới biết được ở triều đại này còn chưa có quả ớt, đồ ăn muốn cay thì dùng thêm thù du.
Trong đầu Khương Ngôn Ý chợt lóe lên một ý nghĩ, vị Đại tướng quân kia nói đồ ăn không có mùi vị, có phải là cảm thấy không đủ cay, dù sao thì độ cay của thù du cũng kém xa quả ớt.
Ở thế giới mà Khương Ngôn Ý sinh sống ban đầu, đến thời nhà Minh thì ớt mới được du nhập vào đất nước của nàng, nhưng lúc đầu nó không được dùng để ăn mà là được xem như cây cảnh để ngắm.
Khương Ngôn Ý cảm thấy chờ mình sống yên phận phải đi chung quanh tìm xem có ớt hay không, không chừng nơi này đã có ớt, có điều người ta còn chưa mang lên bàn ăn mà thôi.
Có quả ớt, nàng nhất định phải để người cổ đại ở đây mở mang kiến thức, biết lẩu chính là một món ăn ngon! Đến lúc đó còn có thể mở tiệm lẩu!
Nghĩ đến cuộc sống sau này, Khương Ngôn Ý làm việc lại càng thêm quyết tâm.
Nàng hâm nóng dầu rồi trộn với vài gia vị cùng thù du, làm ra một bát tương thù du.
Mùi thơm cùng vị cay của thù du đều thua xa quả ớt nhưng được dầu nóng tưới qua vẫn tỏa ra mùi thơm, thu hút mấy đầu bếp đang thái thịt bên cạnh
“Thơm quá! Đây là tương gì thế?”
“Có món tương này, thì bánh ngô khô cỡ nào ta cũng đều có thể gặm mười cái!”
Trong lòng Khương Ngôn Ý an tâm một chút, rưới tương thù du lên tào phớ, nàng chỉ mong vị Đại tướng quân kia hài lòng mới tốt.
You cannot copy content of this page
Bình luận