Chương 1: Xuyên qua – Quán lẩu đã không còn 1
20/04/2025
Chương 2: Xuyên qua – Quán lẩu đã không còn 2
20/04/2025
Chương 3: Đại tướng quân 1
20/04/2025
Chương 4: Đại tướng quân 2
20/04/2025
Chương 5: Đậu hũ Tây Thi
20/04/2025
Chương 6: Đậu hũ Tây Thi
20/04/2025
Chương 7: Vị giác không hợp thì chém đầu
20/04/2025
Chương 8: Vị giác không hợp thì chém đầu 2
20/04/2025
Chương 9: Nữ đầu bếp nhỏ nổi giận
20/04/2025
Chương 10: Nữ đầu bếp nhỏ nổi giận 2
20/04/2025
Chương 11: Miến chua cay
20/04/2025
Chương 12: Miến chua cay 2
20/04/2025
Chương 13: Ai đã đầu độc vào mì?
20/04/2025
Chương 14: Ai đã đầu độc vào mì 2?
20/04/2025
Chương 15: Món đầu sư tử kho
20/04/2025
Chương 16: Món đầu sư tử kho 2
20/04/2025
Chương 17: Mạo nhận công lao
20/04/2025
Chương 18: Mạo nhận công lao 2
20/04/2025
Chương 19: Thực đơn không thích hợp
20/04/2025
Chương 20: Gà hầm hạt dẻ
20/04/2025
Chương 21: Gà hầm hạt dẻ 2
20/04/2025
Chương 22: Hạt dẻ rang đường
20/04/2025
Chương 23: Hạt dẻ rang đường 2
20/04/2025
Chương 24: Nhận nhầm
20/04/2025
Chương 25: Hoành thánh nhân thịt
20/04/2025
Chương 26: Phát hiện bí mật
20/04/2025
Chương 27: Tướng quân ngài quá nghèo!
20/04/2025
Chương 28: Gặp nạn
20/04/2025
Chương 29: Hãm hại
20/04/2025
Chương 30: Anh hùng cứu mỹ nhân
20/04/2025
Chương 31: Lộ tẩy
20/04/2025
Chương 32: Được cứu
20/04/2025
Chương 33: Tỉnh lại
20/04/2025
Chương 34: Mông nở hoa
20/04/2025
Chương 35: Muốn đào mộ
20/04/2025
Chương 36: Khâu nhục
20/04/2025
Chương 37: Đón về nhà
20/04/2025
Chương 38: Nhặt xác
20/04/2025
Chương 39: Đi lao dịch
20/04/2025
Chương 40: Mật thám?
20/04/2025
Chương 41: Dạy nấu ăn
20/04/2025
Chương 42: Vào thành
20/04/2025
Chương 43: Rời khỏi đại doanh
20/04/2025
Chương 44: Đi xem cửa tiệm
20/04/2025
Chương 45: Thái hoàng thái phi
20/04/2025
Chương 46: Lệ phi
20/04/2025
Chương 47: Bỏ vợ
20/04/2025
Chương 48: Khôi phục vị giác
20/04/2025
Chương 49: Vụ án mạng do chân giò hầm nước tương gây ra…
20/04/2025
Chương 50: Tìm vị hôn phu
20/04/2025
Chương 51: Không phải gián điệp
20/04/2025
Chương 52: Đừng có chọc đầu bếp
20/04/2025
Chương 53: Bái sư
20/04/2025
Chương 54: Gian tế
20/04/2025
Chương 55: Thưởng
20/04/2025
Chương 56: Như nhìn thấy ma
20/04/2025
Chương 57: Lập công
20/04/2025
Chương 58: Không có khả năng
20/04/2025
Chương 59: Trần Nhị Cẩu
20/04/2025
Chương 60: Ớt
20/04/2025
Chương 61: Mua thuốc trị thương
20/04/2025
Chương 62: Ân xá
20/04/2025
Chương 63: Bánh bí ngô
20/04/2025
Chương 64: Khách đến nhà
20/04/2025
Chương 65: Kế hoạch ăn chực của đại tướng quân
20/04/2025
Chương 66: Tặng chậu ớt
20/04/2025
Chương 67: Gửi thư
20/04/2025
Chương 68: Sở thích đoạn tụ
20/04/2025
Chương 69: Có nên trèo tường qua không…
20/04/2025
Chương 70: Chỉ cần thao tác đủ xảo quyệt…
20/04/2025
Chương 71: Bánh hoa quế
20/04/2025
Chương 72: Ma ám?
20/04/2025
Chương 73: Kế sách quỷ quái
20/04/2025
Chương 74: Đây là mẫu phi của hắn mà
20/04/2025
Chương 75: Dán bùa
20/04/2025
Chương 76: Phong thị tỏ tình
20/04/2025
Chương 77: Nàng rất thích hắn
20/04/2025
Chương 78: Nàng hãy hủy hôn với Trần Nhị Cẩu
20/04/2025
Chương 79: Nhận bát đĩa
20/04/2025
Chương 80: Gặp thần tượng
20/04/2025
Chương 81: Hắn thích nàng
20/04/2025
Chương 82: Nàng là Khương Ngôn Ý
20/04/2025
Chương 83: Đón Khương phu nhân về
20/04/2025
Chương 84: Xét nhà Sở gia
20/04/2025
Chương 85: Đây không phải A Ý nhà ta
20/04/2025
Chương 86: Trưởng công chúa
20/04/2025
Chương 87: Phong vân
20/04/2025
Chương 88: Lòng rối bời
20/04/2025
Chương 89: Nàng ta vô tội?
20/04/2025
Chương 90: Ớt chín rồi
20/04/2025
Chương 91: Lòng dạ Tư Mã Chiêu
20/04/2025
Chương 92: Hồ Bách Vạn
20/04/2025
Chương 93: Bánh trứng
20/04/2025
Chương 94: Yểu điệu thục nữ!
20/04/2025
Chương 95: Nhà ấm trồng hoa
20/04/2025
Chương 96: Đại trưởng công chúa
20/04/2025
Chương 97:
20/04/2025
Chương 98:
20/04/2025
Chương 99:
20/04/2025
Chương 100:
20/04/2025
Chương 101:
20/04/2025
Chương 102:
20/04/2025
Chương 103:
20/04/2025
Chương 104:
20/04/2025
Chương 105:
20/04/2025
Chương 106:
20/04/2025
Chương 107:
20/04/2025
Chương 108:
20/04/2025
Chương 109:
20/04/2025
Chương 110:
20/04/2025
Chương 111:
20/04/2025
Chương 112:
20/04/2025
Chương 113:
20/04/2025
Chương 114:
20/04/2025
Chương 115:
20/04/2025
Chương 116:
20/04/2025
Chương 117:
20/04/2025
Chương 118:
20/04/2025
Chương 119:
20/04/2025
Chương 120:
20/04/2025
Chương 121: Phong Sóc là hoàng thất
20/04/2025
Chương 122: Phủ nha Tây Châu.
20/04/2025
Chương 123:
20/04/2025
Chương 124:
20/04/2025
Chương 125:
20/04/2025
Chương 126:
20/04/2025
Chương 127:
20/04/2025
Chương 128:
20/04/2025
Chương 129:
20/04/2025
Chương 130:
20/04/2025
Chương 131:
20/04/2025
Chương 132:
20/04/2025
Chương 133: Lưỡng tình tương duyệt
20/04/2025
Chương 134: Món giò heo hầm
20/04/2025
Chương 135: Sao lại cứu ta
20/04/2025
Chương 136: Giò heo hầm
20/04/2025
Chương 137: Khi nào nàng mới nói cho cữu cữu biết
20/04/2025
Người Sở Xương Bình mang đi rất nhanh đã đào mộ xong, khiêng cỗ quan tài bằng gỗ liễu thượng hạng ra ngoài.
Thân tín hỏi ông: “Lão gia, có muốn mở quan tài ra xem không?”
Sở Xương Bình ngẩng đầu nhìn trời, hít sâu một hơi, cố nén nỗi bi thương trong mắt nói: “Mở ra đi.”
Nắp quan tài được mở ra, một mùi hôi thối lập tức bốc ra.
Nữ nhân trong quan tài là đụng đầu chết, đụng đến đầu rơi máu chảy, máu dính đầy mặt, trước khi chôn cũng không ai lau mặt cho nàng, lúc này căn bản không nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhận ra là một nữ tử khoảng mười sáu tuổi.
Quần áo trên người rách tả tơi, chỉ đủ miễn cưỡng che thân, cánh tay và nửa đùi đều lộ ra ngoài, bên dưới vết thi ban vẫn có thể thấy được vài vết tím bầm mập mờ.
Không khó để tưởng tượng khi còn sống nàng đã trải qua những gì.
Sở Xương Bình lòng đau như dao cắt, chỉ liếc qua một cái rồi không dám nhìn kỹ nữa, cởi áo choàng đắp lên người cháu gái. Mắt đỏ ngầu gào thét trong đêm mưa: “Cẩu hoàng đế! Sở gia ta không đội trời chung với ngươi!”
Đóng nắp quan tài lại, các thân tín đặt quan tài lên một chiếc xe đẩy, phía trên và hai bên quan tài đều chất đầy rương hòm, dùng để ngụy trang.
Cổng thành Tây Châu đã đóng, đêm nay họ không kịp hộ tống quan tài ra khỏi thành.
Đoàn người định trước tiên quay lại khách điếm đã đặt trước để nghỉ ngơi một đêm, đợi đến sáng mai mới lên đường.
Ở vùng biên giới, nhà nào cũng tắt đèn sau khi màn đêm buông xuống, trên đường phố thậm chí không có nửa bóng người.
Tiếng bánh xe ngựa trong màn đêm vang lên đặc biệt rõ ràng.
Sở Xương Bình cưỡi ngựa đi ở phía trước, vừa rẽ qua một góc phố, đột nhiên trông thấy đối diện một đội binh mặc giáp đen chặn đường đi, ông kéo mạnh dây cương, con chiến mã phía dưới hí lên một tiếng, cả đoàn người đều dừng lại tại chỗ.
Mưa đêm như trút nước, dòng nước lạnh lẽo từ mép nón rơi xuống.
Ánh mắt Sở Xương Bình rơi xuống chiếc xe ngựa phía sau đội binh mặc giáp đen, chắp tay nói: “Trong xe có phải là Liêu Nam vương?”
Trong xe ngựa không truyền ra tiếng động, ngược lại một vị tướng lĩnh ở phía trước quân đội lên tiếng: “Sở đại nhân nhậm chức ở Vĩnh Châu, sao lại đến địa giới Tây Châu?”
Vĩnh Châu ở biên giới Liêu Đông, từ Vĩnh Châu đến Tây Châu, tính ra là băng qua hơn nửa Tuyên triều.
Quan viên có chức vụ võ quan mà không tấu trình lên triều đình đã tự ý rời khỏi địa phương, truyền đến tai Thiên tử sẽ bị xử tội khi quân.
Sở Xương Bình đã quyết định tự mình đến đón cháu gái về Kinh an táng, cũng không sợ thêm một tội khi quân nữa, ông nói: “Cháu gái của Sở mỗ gặp phải nạn này, ngay cả cỏ cây còn cần lá rụng về cội, Sở mỗ đến chỉ để đưa cháu gái về Kinh. Vương gia đại nghĩa, ân tình tặng quan tài Sở mỗ ghi tạc trong lòng, ngày sau nhất định sẽ báo đáp.”
Hình Nghiêu bình tĩnh liếc nhìn chiếc xe ngựa ở phía sau bên trái, ngay lập tức ra hiệu tay với Huyền Giáp vệ đang chặn giữa đường.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng va chạm giáp sắt đồng loạt vang lên, Huyền Giáp vệ nhanh chóng nhường ra một lối đi.
Sở Xương Bình lại chắp tay về phía xe ngựa: “Sở mỗ cảm tạ Vương gia.”
Ông dẫn người của mình vượt qua đội quân đen ngòm trong màn mưa.
Rèm xe lúc này mới vén lên, Trì Thanh nhìn về phía Sở Xương Bình rời đi: “Có thể khiến Sở Xương Bình mạo hiểm phạm tội chọc giận thánh nhan từ Vĩnh Châu đến đây nhặt xác, xem ra người kỹ nữ chết đi kia quả thật là đích nữ Khương gia.”
Phong Sóc không lên tiếng, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Bên cạnh hắn không có ai nhận ra đích nữ Khương gia, cho dù giữ lại Sở Xương Bình ở đây, cưỡng ép mở quan tài khám nghiệm thi thể, cũng chỉ có thể để ngự y dựa vào thi thể có còn nguyên vẹn hay không để phán đoán.
Đều nói người chết là quan trọng nhất, người đã đi rồi, còn dùng thủ pháp khám nghiệm thi thể như vậy, nếu bên trong không phải đích nữ Khương gia thì còn tốt, nếu phải … chỉ sợ Sở Xương Bình sẽ liều mạng với hắn.
Cuối cùng Phong Sóc chọn thả Sở Xương Bình đi, dù sao ông đường xa vạn dặm đến đây nhận thi thể cháu gái, chắc không đến nỗi không nhận ra cháu gái của mình.
Như vậy. . .
Đầu bếp nữ trong doanh trại kia, rốt cuộc trên đời thực sự có “Khương Hoa” này, hay là một mật thám ẩn nấp cực kỳ kỹ?
Trì Thanh không biết Phong Sóc đang nghĩ gì, y nhìn bóng lưng Sở Xương Bình, lắc đầu thở dài: “Nói đến vị Sở đại nhân này, ở quan trường cũng tính là trải qua thăng trầm, năm đó ông ta là Tân khoa Trạng nguyên do Tiên hoàng chỉ định, trưởng công chúa vừa nhìn đã chọn ông ta, náo loạn đòi gả thấp vào Sở gia, năm đó trong các Tân khoa Tiến sĩ, ai có được vinh quang đắc ý như Sở Tam Lang? Tiếc là ông ta đã sớm có hôn ước trên người, không muốn làm kẻ tiểu nhân bội bạc, cho dù khai quốc Hầu phu nhân được Tiên hoàng ám chỉ nhiều lần đến cửa, khuyên Sở lão phu nhân, để họ từ hôn với cô nương đã định thân trước đó, hoặc nạp làm thiếp cũng được, rồi long trọng cưới trưởng công chúa, từ đó làm hoàng thân quốc thích… Nhưng đều bị Sở Tam Lang từ chối. Sau đó tuy ông ta cưới cô con gái út Lễ bộ Chủ sự có hôn ước với mình, nhưng con đường quan lộ cũng đi đến đường cùng.”
“Ông ta đành bỏ văn theo võ, từ một kẻ tiểu tốt trong quân ngũ ngồi lên vị trí tổng binh Vân Châu, sau khi Tân hoàng đăng cơ, lại giáng ông ta đến vùng đất nghèo Vĩnh Châu… Khương gia bây giờ với nhà Sở ngay cả tết nhất cũng ít qua lại, nhưng khi Sở Xương Bình còn là Tổng binh Vân Châu, Khương Kính An có thể leo lên vị trí Hộ bộ Thượng thư, vẫn là nhờ vào thế lực của ông ta.”
Trì Thanh dùng quạt gõ nhẹ lòng bàn tay: “Theo ý tôi, Sở Xương Bình ở Vĩnh Châu cũng không phải hạng tầm thường, Vương gia có ơn tặng quan tài cho Sở gia, sau này nếu có lòng chiêu nạp, cũng tính là đã gieo trước một phần nhân tình vào trong đó.”
Phong Sóc cuối cùng cũng mở mắt ra, nhưng không tiếp lời Trì Thanh, chỉ nói: “Mật thám phiên bang trà trộn vào đại doanh Tây Châu, xem ra là trước khi Phàn Uy giao quyền, cố ý biến đại doanh Tây Châu thành cái sàng, nếu Tây Châu mất một thành nửa trì, tiểu hoàng đế sẽ có lý do điều binh tiếp quản Tây Châu.”
Đáy mắt hắn lướt qua một tia châm chọc: “Vị cháu trai này của bản vương, tham lam hơn bản vương tưởng tượng bản vương nhiều.”
Trì Thanh cũng ý thức được việc này không đơn giản, chau mày.
You cannot copy content of this page
Bình luận