Tiểu Thư Đâm Đầu Vào Tường Nam

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Ta chỉ kịp gọi lớn một tiếng “Sư phụ!” rồi lao tới ôm chặt lấy tiểu cô nương, che chắn cho nàng ấy dưới thân mình.

 

Con ngựa dừng lại cách chúng ta nửa mét, suýt chút nữa đã xảy ra tai họa.

 

Cả hai đều kinh hoàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy dây cương bị một nam nhân cao lớn, chỉ dùng một tay mà ghìm lại.

 

Ánh mặt trời rực rỡ treo cao trên đầu hắn, lưng đối diện với ánh sáng, không nhìn rõ mặt mũi.

 

Chỉ thấy đó là một nam nhân dáng người rộng lớn, cường tráng, áo dài màu xanh đậm viền vàng, ánh lên những tia sáng lấp lánh, toát lên vẻ quý phái khó diễn tả.

 

Ngay sau đó, đám thị vệ nhanh chóng chạy tới, vây quanh. 

 

Hắn đứng trong ánh sáng nhàn nhạt, im lặng một hồi, tựa như đang nhìn chúng ta.

 

Ta định mở lời cảm tạ ân cứu mạng, nhưng chưa kịp mở miệng, người đó đã không nói một lời, nhẹ nhàng nhảy lên chiếc xe tứ mã có mái che xa hoa. 

 

Đám thị vệ hộ tống nhanh chóng chạy theo, đội hình chỉnh tề, thanh thế vô cùng hùng tráng. 

 

Trong chớp mắt, đoàn xe đã khuất bóng.

 

Cô nương ló đầu ra từ vòng tay ta, nói: “Chiếc xe đó, ta nhận ra.”

 

Ta bật cười: “Người ấy vừa nhìn đã biết là nhân vật cao không thể với tới, làm sao muội nhận ra được?”

 

“Thời gian gần đây, ngày nào xe đó cũng đi qua trước sạp của ta hai lần. Tỷ chưa từng để ý sao?”

 

Ta ngẩn ra, rồi lắc đầu: “Thật vậy ư?”

 

  1.  

 

A di lệnh cho ta cùng đến dự yến tiệc thưởng hoa tại phủ An Quốc Công.

 

“An Quốc Công lần này mở tiệc, nói là thưởng hoa, nhưng thực chất là chọn cháu dâu. Công tử tiểu thư có chút danh tiếng trong kinh thành đều sẽ tham dự, không chừng có tiểu thư nào vừa mắt với Kim An.” 

 

“Ngươi đi với hắn, bày ra phong thái của một chính thất tương lai, dẹp tan ý nghĩ của đám người kia!” 

 

Trong đầu ta vẫn đang tính toán chi phí và lợi nhuận của mấy ngày bán giỏ tre, lời a di một bên tai nghe vào, một bên tai ra, chỉ biết gật đầu qua loa.

 

Mãi đến khi bà lấy ra một bộ váy lụa gấm vân hoa tối màu, lộng lẫy vô cùng, bảo ta mang đi, ta mới ngớ người, ngượng ngùng nói: “Ta có y phục rồi, không cần thêm đâu, A di thật chu đáo quá.”

 

A di liếc ta một cái, ánh mắt đầy ý cười khinh miệt: “Cho ngươi ư? Đúng là mơ đẹp!

“Đây là bảo bối mà ta cất giữ bao lâu nay. Ngươi mặc vào tham dự yến tiệc, nhất định sẽ làm kinh động tứ phương, để đám tiểu thư kia biết thái độ của chủ mẫu phủ Thượng Thư này!”

 

Đến ngày dự tiệc, a di đặc biệt sai hai người hầu đến chỉnh trang cho ta từ đầu đến chân.

 

Khi vén rèm bước lên xe ngựa, ánh mắt chạm phải Chu Kim An, quả thật trong thoáng chốc, y đã ngây người.

 

Trên đường đi, y vẫn im lặng như mọi khi, chỉ ngồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Dạo gần đây, ta hầu như chẳng chạm mặt y, vì toàn ra ngoài suốt. 

 

Y không nói, ta cũng không mở lời, trong đầu vẫn bận rộn tính toán lặt vặt.

 

Khi xe dừng lại, y bước xuống trước, rồi đưa tay ngang trước mặt, dường như định đỡ ta xuống.

 

Ta thoáng sững người.

 

Không lẽ y thực sự muốn giúp mình xuống xe? 

 

Mặt trời mọc từ đằng tây rồi sao?

 

Thấy ta tự mình bước xuống xe nhanh như vậy, y thu tay lại, lặng lẽ cụp mắt, không nói gì thêm.

 

Yến tiệc thưởng hoa được tổ chức bên hồ, người đến đã rất đông, các công tử tiểu thư đều ăn mặc lộng lẫy, khung cảnh náo nhiệt, tinh tế vô cùng.

 

Ta bước theo sau Chu Kim An, chậm rãi tiến vào, lập tức trở thành tâm điểm của ánh nhìn.

 

Có những tiểu thư khuê các đỏ mặt e lệ, không ngừng lén nhìn Chu Kim An.

Cũng có những công tử thế gia, ánh mắt đăm đăm rơi trên người ta, không chút che giấu.

 

Tiếng thì thầm bàn tán xung quanh không ngớt— 

 

“Đây chính là vị tiểu thư họ Trang ở phủ Thượng Thư, người được gọi là ‘Tiểu thư đâm đầu vào tường Nam’ ư? Nhan sắc quả nhiên kinh diễm!”

 

“Nhưng sao nàng ta lại mặc y phục giống hệt Nguyễn tiểu thư? Ai chẳng biết Thám hoa lang dành tình cảm cho Nguyễn tiểu thư, chẳng lẽ nàng ta cố ý muốn so bì nhan sắc?”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page