Tiểu Thư Đâm Đầu Vào Tường Nam

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Thế tử nhìn ta với ánh mắt sáng rực: “Phủ của ta sắp tới sẽ tổ chức một yến tiệc thưởng hoa. Hôm nay đặc biệt tới đây gửi thiệp mời, mong rằng Chu huynh và Trang tiểu thư nhất định cùng đến dự.”

 

Ta nhìn về phía Chu Kim An.

 

Mỗi lần gặp tình huống thế này, y đều sẽ buông vài lời hạ thấp ta, rồi dứt khoát từ chối.

Trong lòng vốn đã có dự tính khác, cũng chẳng muốn dây dưa thêm với đám công tử tiểu thư này, chỉ mong Chu Kim An từ chối, để ta có thể nhanh chóng rời đi.

 

Thế nhưng, y chỉ nhàn nhạt mỉm cười tiễn khách.

 

Khi thế tử rời đi, ánh mắt vẫn không ngừng ngoái lại nhìn ta, mãi đến khi bóng dáng của Chu Kim An chắn khuất tầm nhìn, hắn ta mới thôi. 

 

Sau khi xe ngựa của thế tử khuất xa, Chu Kim An vẫn đứng im tại chỗ. 

 

Y đứng thẳng trên bậc thềm, dáng người cao lớn như ngọc, đôi mắt khẽ cúi, dường như đang chờ điều gì đó.

 

Ta hiểu.

 

Bởi lẽ, mỗi khi ta và y ở riêng, ta đều kiếm cớ để tiến gần. 

Chắc hẳn y cho rằng lúc này ta cũng sẽ như vậy, nên mới đứng chờ.

 

Nhưng giờ đây, ta không muốn nữa.

 

Sau trận chiến đêm qua, ta đã tỉnh ngộ mà nhận ra bản thân chỉ là một bình hoa vô dụng!

Rõ ràng mang trong mình chí lớn, muốn tiến tới giường y, vậy mà đến phút cuối lại vừa sợ ma vừa sợ đau. 

 

Vốn dĩ, ta chỉ là một kẻ nhát gan và nhu nhược… 

 

Việc quyến rũ nam nhân, cần đến kỹ năng và thiên phú, hoàn toàn không phù hợp với ta!

Việc đan giỏ tre đơn giản kia vẫn thích hợp hơn nhiều.

 

“Biểu ca, Nam Tường xin cáo lui.”

 

Ta cúi người hành lễ, chuẩn bị rời đi.

 

Chu Kim An thoáng sững người, đột nhiên lên tiếng: “Đêm qua—”

 

Tim giật thót, không lẽ là định tìm ta tính sổ?

Nhưng rõ ràng có làm ăn được gì đâu mà?

 

Mặc dù y đã bị hạ thuốc, lại còn đập đầu ngất đi, nhưng lúc này nhìn dáng vẻ vẫn hoàn toàn ổn thỏa.

 

Nói cho cùng, người chịu thiệt vẫn là ta. 

 

Y đã xé rách chiếc váy của ta, mà đó là chiếc váy ta mới mua bằng ba lượng bạc, quý giá như báu vật, bình thường còn không nỡ mặc.

 

Y mở miệng, giọng trầm thấp: “Đêm qua, muội có đến phòng ta không?”

 

Ngước mắt nhìn, ánh mắt ấy khiến ta sững lại, chớp mắt một cái.

 

“Không có.”

 

“Không có?” 

 

Trong giọng nói thoáng chút hoài nghi.

 

“Đêm qua trong phủ bị cháy, ta sợ đến mức không dám bước ra khỏi phòng nửa bước, biểu ca có lẽ là bị giấc mơ làm kinh động rồi chăng?”

 

Trong đầu ta, một tia sáng lóe lên, như thể bao nhiêu mưu mẹo lâu nay bỗng trỗi dậy trong khoảnh khắc này.

 

Y nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ dò xét. 

 

Ta nở nụ cười rực rỡ, ánh mắt chân thành, giọng điệu tha thiết: “Biểu ca trông có vẻ sắc mặt không được tốt, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.” 

 

“Từ nay về sau, Nam Tường sẽ cố gắng không làm phiền biểu ca nữa.”

 

Dứt lời, đối diện với ánh nhìn sâu thẳm khó lường của y, ta cúi người hành lễ, rồi quay lưng rời đi.

 

  1.  

 

Ta thở hồng hộc chạy đến sạp hàng. 

 

Đưa chiếc vòng ngọc mà A di tặng cho tiểu cô nương, lại liên tục cam đoan rằng sau khi học xong, tuyệt đối sẽ không dựng sạp trong phạm vi năm con phố gần đây. 

 

Cuối cùng, tiểu cô nương mới đồng ý nhận ta làm đồ đệ.

 

Từ đó, mấy ngày liền, ta mỗi sáng sớm rời phủ, đến tối mịt mới về, theo tiểu cô nương vừa học nghề vừa ra sạp bán hàng, tinh thần đầy hứng khởi.

 

Ban đầu, tiểu cô nương thường phàn nàn rằng ta vụng về, không được khéo léo, nhưng ta chẳng để bụng, chỉ cười mà tiếp nhận hết. 

 

Lâu dần, hai người trở nên thân thiết như chị em ruột.

 

Rời xa chốn thâm trạch sâu kín, ta mặc y phục giản dị, không trang điểm, ngồi ở ven đường, tay làm không ngừng, thỉnh thoảng lại cười đùa đôi câu. 

 

Cuộc sống ấy thật khác lạ, mang đến cảm giác nhẹ nhàng, yên bình đến lạ thường.

 

Ngày hôm đó, một chiếc xe ngựa chở hàng giữa phố bỗng bị kinh động, ngựa hí vang, lao thẳng về phía chúng ta, khiến mọi người xung quanh hét lên kinh hãi.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page