Tiểu Thư Đâm Đầu Vào Tường Nam

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Giữa màn đêm, trong phủ Thượng Thư rộng lớn, ánh lửa lập lòe, tiếng người ồn ào vang vọng.

 

Chỉ cách một bức tường, dưới ánh trăng lạnh lẽo, nơi con hẻm nhỏ tĩnh mịch, có mấy người đang đứng.

 

Người ở giữa, dáng hình cao lớn, đứng chắp tay, khẽ nói mấy câu, rồi được mọi người xung quanh hộ tống rời đi.

 

Hai người còn lại, đột nhiên phóng mình lên không, biến mất giữa những tán cây lớn vươn vào trong phủ.

 

Trong những tầng tầng lá cây rậm rạp, vang lên tiếng thì thầm:

“Chủ nhân hẳn là rất hài lòng với vị thám hoa lần này.”

 

“Hài lòng mà lại ra lệnh đốt nhà hắn?”

 

“Nhưng ta vừa thấy chủ nhân hình như đã cười.”

 

“…Ngươi đúng là mù rồi.”

 

  1.  

 

Buổi sáng tinh mơ, cửa phòng của a di vừa mở, ta liền quỳ xuống lao tới.

 

“A di, không phải Nam Tường vô dụng, mà là trời không chiều lòng người! Đêm qua vừa định hoàn thành chuyện lớn, ai ngờ trong phủ lại xảy ra hỏa hoạn! Thật sự là cháy, không tin người có thể hỏi đám hạ nhân!” 

 

A di mang hai quầng mắt thâm đen, vẻ mặt lạnh tanh nói: “Ta phải tổ chức dập lửa, kiểm kê tài sản, cả đêm không chợp mắt, ngươi bảo ta không biết sao?” 

 

“À… A di là quản gia, hẳn nhiên là biết rồi.” 

 

Ta lập tức thay đổi thái độ, lộ vẻ mặt đau lòng, xun xoe nói: “A di đêm qua chắc hẳn mệt mỏi lắm, hai mắt giờ thâm quầng như vậy, trông giống như già đi cả chục tuổi.”

 

Trong mắt a di thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt, tay sờ lên mặt mình, giọng nói gay gắt: “Thật sao?

“Mắt ta trông rất đáng sợ?

“Rất già sao?”

 

Ta ngơ ngác gật đầu.

 

A di giơ tay chỉ vào trán ta, lớn tiếng quát: “Mau! Đi đến Tú Chân Phường mua cho ta loại Nhuyễn Ngọc Cao đắt nhất!”

 

Ta tỏ ý không tán thành: “Nhuyễn Ngọc Cao của Tú Chân Phường hoàn toàn không hiệu quả, a di chớ để bị lừa.” 

 

“Đây là do tuổi tác, sự thay đổi bình thường thôi mà.”

 

A di trừng mắt, gân cổ hét lên: “Ngay bây giờ! Lập tức!”

 

Dưới những tiếng quát tháo của a di, ta vội vàng bỏ chạy, lòng ngổn ngang trăm mối.

 

Đi một mình trên phố lớn, ta vừa buồn bã vừa thất vọng.

Quyến rũ Chu Kim An thất bại, giờ đây dường như ta cũng mất hết ân sủng trước mặt a di.

Sau này phải đi con đường nào đây?

 

Ánh mắt chợt dừng lại nơi một sạp bán giỏ tre bên đường.

Những chiếc giỏ với màu sắc và kiểu dáng đẹp đến mức làm người ta không thể rời mắt.

Người bán là một cô nương khoảng mười ba – mười bốn tuổi, đôi tay nhỏ nhắn đang khéo léo đan giỏ.

 

Lòng ta bỗng lóe lên ý tưởng, liền bước tới: “Tiểu muội, học đan giỏ tre này có khó không?”

 

Cô nương đáp: “Người tay chân linh hoạt thì không khó đâu.”

 

Ta nhớ lại cái nút c/h/ế/t trên thắt lưng Chu Kim An tối qua, ngập ngừng hỏi: “Nhưng nếu không được linh hoạt lắm thì sao?”

 

Cô nương nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Vậy thì phải dùng sự cần cù để bù lại sự vụng về thôi.”

 

Mắt ta sáng lên: “Tốt lắm! Tiểu muội, tỷ đây rất cần cù!”

 

Đúng vậy, ta phải tìm cho mình một con đường khác!

Ta vốn chẳng mơ màng gì về phú quý nhân gian, nếu học được nghề này, cùng lắm thì về quê bán giỏ tre mà sống!

Học được rồi, ta còn có thể dạy nhị muội và tam muội cùng làm, thì lo gì không sống tốt?

 

Ý đã quyết, ta vội vàng đến Tú Chân Phường mua Nhuyễn Ngọc Cao, rồi chạy về phủ Chu, nhờ người gác cổng chuyển nó cho A di. 

 

Dặn dò xong, ta không vào phủ, lập tức đi tìm người dạy nghề. 

 

Đang vội vàng nói chuyện với người gác cổng, ta lại đụng phải Chu Kim An đang tiễn khách từ trong phủ ra.

 

Y vận trường sam màu trắng như ánh trăng, dáng vẻ thanh nhã, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ cuồng dại tối qua.

 

Chỉ khẽ liếc ta một cái, ánh mắt thản nhiên.

 

Ta lập tức cúi đầu, không dám nhìn.

 

Có lẽ do có khách ở đó, y không tỏ thái độ gì, vẫn giữ vẻ mặt bình thản, phong thái nhã nhặn mà tiếp chuyện.

 

Khách nhân chợt tỏ ra vui mừng: “Trang tiểu thư, thật trùng hợp!”

 

Ta ngẩng đầu lên, nhận ra đó là vị thế tử đã vô tình đụng phải ta trong lương đình hôm nọ.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page