Tiểu Thư Đâm Đầu Vào Tường Nam

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Chu Kim An nhìn ta, giọng nói lạnh nhạt: “Đa tạ di mẫu quan tâm, biểu muội cứ để xuống là được.”

 

Trong cơn gió thoảng, một giọng nói thanh nhã, dịu dàng vang lên: “Kim An, đây chính là vị… ừm,t Trang Nam Tường tiểu thư rong phủ của huynh sao?”

 

Ta theo tiếng nhìn sang.

 

Nguyễn Tố Tâm mỉm cười nhè nhẹ, ánh mắt ôn hòa nhìn ta.

Nàng ta có một gương mặt thanh tú, trang nhã tựa như biểu trưng của thái bình, tư thế đoan trang, lưng thẳng. 

 

Khóe môi cong lên vừa đủ, chẳng quá, cũng chẳng thiếu.

 

Dù ở giữa một nhóm nam tử, nàng ta vẫn không để người khác cảm thấy bất kỳ sự thất lễ nào. 

 

Quả nhiên danh hiệu “Đệ nhất thục nữ kinh thành” không phải là lời nói suông.

 

Sắc mặt của Chu Kim An hòa hoãn đi vài phần, đáp lời với giọng ấm áp: “Đúng vậy.”

 

“Trước giờ chỉ nghe danh mà chưa từng diện kiến…” 

 

Ánh mắt của Nguyễn Tố Tâm từ từ lướt qua người ta, nàng ta nhẹ nhàng nói: “Quả nhiên là một mỹ nhân.”

 

Các công tử xung quanh đều đồng loạt gật đầu tán thưởng.

 

“Quả thật là một mỹ nhân hiếm có, chẳng trách Chu huynh chưa từng dẫn biểu muội đến yến tiệc, hẳn là sợ bị người khác cướp mất.”

 

“Nếu nhìn kỹ, nhan sắc của biểu muội cũng chẳng kém cạnh Nguyễn tiểu thư.”

 

“Chu huynh không nên giấu diếm mãi như vậy, lẽ ra nên để biểu muội thường xuyên xuất hiện hơn mới phải.”

 

Lời khen ngợi tràn ngập khiến lòng ta âm thầm vui mừng, nghĩ rằng hẳn Chu Kim An cũng sẽ cảm thấy tự hào đôi chút vì những lời này.

 

Ta ngước mắt nhìn, nhưng lại thấy y khẽ mím môi, ánh mắt lạnh lẽo.

 

“Nàng ta chỉ là một nữ tử thô thiển, không chút học thức, làm sao có thể so sánh với Nguyễn tiểu thư? Đừng bôi bẩn danh xưng của Nguyễn tiểu thư nữa.”

 

Lời này nghe thật khó lọt tai, ta khẽ cắn môi, sững sờ đứng tại chỗ.

 

Nguyễn Tố Tâm bật cười nhẹ, sau đó tao nhã nói: “Kim An thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc.” 

 

“Nên nhớ rằng nữ tử không tài mới là đức, dù biểu muội có kém đôi chút về văn chương, phẩm hạnh ắt hẳn cũng rất tốt.”

 

Mang danh “Tiểu thư đâm đầu vào tường Nam”, đức hạnh của ta e rằng chẳng được ai khen ngợi.

Những lời này của nàng ta nói ra, trái lại càng khiến người ta nghĩ rằng ta vừa không có tài, lại chẳng có đức.

 

Ta khẽ nhíu mày, không rõ Nguyễn tiểu thư là vô ý hay có ý sâu xa.

Lặng lẽ cúi người cáo từ, đặt hộp thức ăn lên bàn.

 

Một vị thế tử đứng gần đó bước lên nhận, vô tình va nhẹ vào ta khiến ta loạng choạng, đối phương lập tức đưa tay ôm lấy eo ta để giữ thăng bằng.

 

“Biểu muội cẩn thận.” Hắn ta vừa nói vừa đỏ bừng mặt.

 

Khi rời đi, ta thoáng liếc nhìn Chu Kim An.

Y đang trầm trầm nhìn ta, ánh mắt biến động khó lường, sắc mặt khó chịu một cách kỳ lạ.

 

  1.  

 

Kể từ ngày ấy, Chu Kim An đối xử với ta càng tệ hơn so với trước kia.

 

Trước đây, dù lạnh nhạt, ít nói, ít ra khi gặp ta vẫn có thể đối thoại bình thường.

Nhưng bây giờ, vừa nhìn thấy ta từ xa, y liền quay người đi, vẻ mặt chán ghét, đối xử với ta chẳng khác nào tránh ôn dịch.

 

Đám hạ nhân vốn quen thói nhìn sắc mặt chủ nhân để hành xử, thấy ta không được chủ tử để mắt, liền tỏ ra hả hê, lời nói ra vào đầy mỉa mai, trào phúng.

 

Ta phiền lòng vô cùng.

 

A di gọi ta đến, cho lui tất cả hạ nhân, sắc mặt không vui mà nói: “Ngươi đúng là uổng phí cái vẻ ngoài này!

 “Ba năm trời, kẻ có chút bản lĩnh thì giờ đã bồng bế hai đứa con, còn ngươi thì sao? Đừng nói chiếm được lòng hắn, đến giờ còn biến hắn thành kẻ thù.”

 

Ta cúi đầu, yếu ớt nói: “Chuyện này đâu dễ dàng như vậy. Nếu a di thử một lần sẽ biết ngay.”

 

A di trừng mắt, quát lớn: “Vô lễ! Ta bao nhiêu tuổi mà đi thử chứ?!”

 

“Nhưng biểu ca vốn không thích ta, ta làm sao có cách?” Ta tỏ vẻ oan ức. 

“Ta cố tình đứng trước mắt hắn, ngực thẳng ra đến chạm tầm mắt, hắn lại bảo ta cản tầm nhìn.” 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page