Chương 2:
06/12/2024
Chương 3:
06/12/2024
Chương 4:
06/12/2024
Chương 5:
06/12/2024
Chương 1:
06/12/2024
Chương 12:
06/12/2024
Chương 20:
06/12/2024
Chương 19:
06/12/2024
Chương 18:
06/12/2024
Chương 17:
06/12/2024
Chương 16:
06/12/2024
Chương 15:
06/12/2024
Chương 14:
06/12/2024
Chương 13:
06/12/2024
Chương 11:
06/12/2024
Chương 10:
06/12/2024
Chương 9:
06/12/2024
Chương 8:
06/12/2024
Chương 7:
06/12/2024
Chương 6:
06/12/2024
Chương 21:
06/12/2024
Chương 22:
06/12/2024
Nguyễn Tố Tâm nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi xúc động cái gì? Nàng ta sống hay c/h/ế/t thì có gì đáng để ngươi xúc động?”
Chu Kim An mím môi, không đáp.
Nguyễn Tố Tâm mắt đỏ hoe, gào lên trong nghẹn ngào: “Gia đình ta rơi vào cảnh khốn cùng như vậy, ngươi không giúp được gì, lại lén lút với biểu muội của ngươi?”
“Chu Kim An, ngươi xứng đáng với ta sao? Nếu biết trước thế này, ta đã chọn An Thế Tử!”
Chu Kim An cụp mắt, trong chân mày ẩn hiện vẻ nhẫn nhịn.
Y luôn là người điềm đạm, quyết không tranh cãi lớn tiếng với ai.
Ta lên tiếng: “Ta chỉ quay về thăm a di, sẽ đi ngay.”
“Không được.” Chu Kim An lập tức nói, bàn tay giữ chặt lấy cánh tay ta, như thể sợ ta sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
“Bên ngoài bây giờ hỗn loạn lắm, ta khó khăn lắm mới tìm được muội, muội không thể rời đi.”
Y nói với một giọng rất mạnh mẽ, rất nghiêm túc.
Nguyễn Tố Tâm thất thần nhìn y rồi lại nhìn ta, như cuối cùng không thể chịu nổi, lập tức vứt bỏ dáng vẻ thục nữ, lao thẳng đến trước mặt ta, giơ tay lên định tát.
Cổ tay đang giơ cao của nàng ta bị ai đó giữ lại, lập tức bị hất ra.
Nguyễn Tố Tâm loạng choạng lùi vài bước, ngã ngồi xuống đất.
Ta quay đầu lại, thấy Lam Ngạn đứng phía sau.
Hắn nhanh chóng lướt mắt nhìn qua tay ta, cánh tay dài đưa ra, kéo ta vào trong lòng, đồng thời hất tay Chu Kim An ra.
Lam Ngạn hoàn toàn phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của hai người kia, cúi đầu xuống, dịu dàng hỏi ta: “Sao tự mình chạy ra ngoài? Hiện giờ bên ngoài hỗn loạn, lần sau muốn ra ngoài thì bảo Hà quản gia chuẩn bị xe ngựa và hộ vệ.”
Ta gật đầu: “Ta lo cho a di nên vội vàng ra ngoài, lần sau nhất định sẽ chú ý.”
Lam Ngạn giơ tay, cẩn thận vuốt lại sợi tóc trên trán ta, sau đó ôm lấy vai ta, định rời đi.
“Nam Tường, ngươi không thể đi với hắn!” Chu Kim An lớn tiếng nói.
Lam Ngạn hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua: “Nam Tường là thê tử chưa qua cửa của ta, sao nàng lại không thể đi với ta?”
Chu Kim An toàn thân run rẩy, nghẹn ngào hỏi: “Nam Tường, điều này không phải sự thật, đúng không?”
Ta mím môi, dịu dàng đáp: “Biểu ca, Lam Ngạn nói đúng, ta và chàng sắp thành thân rồi.”
Sắc mặt Chu Kim An trắng bệch.
“Nam Tường, muội quá ngây thơ, không biết hắn là ai. Hắn sẽ không thành thân với muội đâu.”
Gương mặt Lam Ngạn trầm xuống, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo và sắc bén: “Chu Kim An, ngươi nói thử xem, ta là ai?”
“Để ta nói!”
Nguyễn Tố Tâm chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Lam Ngạn.
“Ngươi là con trai duy nhất của Tiên Hoàng, lẽ ra nên kế thừa ngai vàng, nhưng vì chỉ huy sai lầm trong chiến dịch, khiến mười vạn tinh binh của triều đình mất mạng, là Phiêu Kỵ tướng quân bị người đời oán trách!”
“Ngươi là người cai quản chiếu ngục, tàn nhẫn m/á/u lạnh, khiến ai nghe đến tên cũng kinh hãi, là Tu La của ngục thất!”
“Ngươi chính là kẻ thù m/á/u của ta, đã khiến cả nhà ta một trăm ba mươi chín người vô tội phải vào ngục!”
Từng lời sắc nhọn, từng chữ như dao.
Trong phòng rơi vào một sự im lặng c/h/ế/t chóc.
Lam Ngạn khẽ nhướng mắt, ánh nhìn nhàn nhạt rơi xuống người Nguyễn Tố Tâm.
Thân thể nàng ta sợ hãi đến mức toàn thân phát run.
Chu Kim An bước lên đỡ lấy người, hơi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của Lam Ngạn, đồng thời chắn trước mặt nàng ta.
“Nàng ấy chỉ vì nhất thời kích động mới nói lời không phải, mong Lam đại nhân đừng chấp nhặt với nàng.”
Y lại nhìn về phía ta, cắn răng nói: “Nam Tường, đến bên ta đi.”
Ta không động, Lam Ngạn cũng không động.
Nhưng ta để ý thấy, những ngón tay hắn buông thõng bên người khẽ co lại, tựa như đang căng thẳng chờ đợi phản ứng tiếp theo của ta.
Sau một hồi im lặng, ta bình tĩnh lên tiếng: “Người mà các ngươi gọi là Lam Ngạn, không phải là người mà ta quen biết.”
“Ta đầu óc không thông minh bằng các ngươi, cũng không khôn khéo bằng các ngươi. Nhưng ta đã đồng ý gả cho chàng, thì ta sẽ tin chàng, chỉ tin chàng.”
You cannot copy content of this page
Bình luận