Tiểu Thư Đâm Đầu Vào Tường Nam

Chương 15:

Chương trước

Chương sau

Bệnh tình của bà nội cải thiện rõ rệt, được sắp xếp ở viện nhỏ yên tĩnh phía sau, có đại phu chuyên trách chăm sóc.

Tiểu cô nương thì mập lên không ít, mỗi ngày tung tăng nhảy nhót. 

 

Lúc thì ăn điểm tâm, lúc lại chơi đu dây, miệng cười nói rằng cuối cùng cũng được sống cuộc đời mơ ước.

 

Ta hỏi: “Ngươi không đan giỏ tre nữa sao?”

Nàng ấy bĩu môi: “Sống cuộc đời thế này rồi, ai còn muốn đan cái đó? Đợi ngày nào chủ nhân trở về, phát hiện tìm nhầm người, rồi quay lại làm cũng chưa muộn.”

 

Ta ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý.

 

Ở đây gần một tháng, chưa từng gặp mặt chủ nhân của tòa phủ đệ này.

Ta có hỏi Hà quản gia, ông ấy chỉ cười híp mắt, nói chủ nhân đang bận công việc bên ngoài, đợi xong xuôi rồi sẽ trở lại, dặn ta cứ an tâm ở lại mà hưởng thụ.

 

  1.  

 

Đêm giao thừa, trong căn phòng được sưởi ấm bằng địa long, ta và hai bà cháu ăn một bữa cơm tất niên thịnh soạn. 

 

Tiểu cô nương ăn no rồi buồn ngủ, sớm đưa bà nội về viện nghỉ ngơi.

 

Ta nằm trên giường một lúc, chỉ cảm thấy trong ngực nóng bức khó chịu, liền khoác một chiếc áo choàng gấm viền lông, tùy ý đi dạo trong viện.

 

Qua hành lang dài và cửa sổ chạm trổ, bỗng thấy hai vị đại phu trong phủ đang bước nhanh về phía hậu viện.

 

Ta động tâm, bèn lặng lẽ đi theo.

 

Tưởng rằng hậu viện đã là ngõ cụt, nào ngờ qua một cánh cửa chạm hoa rủ rèm, lại thông đến một tòa đại trạch rộng lớn khác.

 

Có lẽ vì là đêm giao thừa, trong viện vắng bóng người.

 

Hai vị đại phu bước vào một gian phòng, ta len lén nhìn qua cửa sổ khép hờ.

 

Chính giữa gian phòng, trên một chiếc trường kỷ, ngồi một nam nhân trẻ tuổi.

 

Hắn khoác áo choàng lông cáo, để lộ một bên cánh tay nhuốm m/á/u, sắc mặt hơi nhợt nhạt, nhưng lại không che giấu được những đường nét tuấn tú sắc sảo trên khuôn mặt.

 

Là người mà ngày đó mình từng ôm khi ướt sũng!

 

Ta kinh ngạc đến tột độ.

 

Hai tòa đại trạch nối liền, trong phủ lại có các đại phu xuất hiện tại đây…

Chẳng lẽ, nam nhân mà quản gia nói có tiền duyên với ta, lại chính là hắn?

 

Nam nhân bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ.

 

Hàng mi dài khẽ chớp, hắn thấp giọng ra lệnh cho người trong phòng lui ra, yên lặng một lúc rồi cất tiếng: “Vào đi.”

 

Ta ngẩn người, qua cửa sổ buột miệng hỏi: “Ngươi đang nói với ta sao?”

 

Khóe môi hắn khẽ cong lên một độ cong khó nhận ra. 

“Ừ, nói nàng.”

 

Tim ta đập thình thịch trong lồng ngực, chậm rãi bước vào.

 

Tò mò đánh giá hắn, mà hắn cũng lặng lẽ nhìn ta.

 

Trong phòng thắp nhiều giá nến, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt hắn, sáng rực như sao.

 

Khoảnh khắc ấy, trong đầu ta lóe lên ý nghĩ: hẳn là đôi mắt của mình cũng sáng rực như thế.

 

Hắn tỏa ra khí thế lạnh lùng sắc bén, giữa chân mày còn có một vết m/á/u, trong phòng mơ hồ ngập tràn mùi tanh của m/á/u.

 

Lạ lùng thay, ta lại không hề cảm thấy sợ hãi.

 

“Ngươi chính là chủ nhân của tòa trạch này?” Ta cất tiếng hỏi.

 

Hắn gật đầu: “Ừ.”

 

“Vì sao lại giúp chúng ta?” Ta lại hỏi.

 

Hắn nhìn ta, ánh mắt nhàn nhạt, đáp: “Nàng rốt cuộc sẽ phải gả cho ta, ta sao có thể để nàng chịu khổ bên ngoài.”

 

Ta mở to mắt, ngạc nhiên hỏi: “Ta vì sao phải gả cho ngươi?”

 

Hắn thần sắc bình thản, giọng nói trong trẻo: “Hôm đó, chẳng phải nàng chủ động nhào vào lòng ta sao? Nàng và ta ở trước mặt bao người lại thân mật như vậy, ta sao có thể không cưới nàng.” 

 

Nói cứ như lẽ đương nhiên, làm ta nhất thời không biết phản bác thế nào, vừa cảm thấy hợp lý, lại vừa thấy có gì đó không đúng.

 

“Nhưng người ta nói ngươi thân phận cao quý, không truy cứu ta đã là tha thứ ngoài luật lệ, làm sao lại vì chuyện này mà cưới ta?”

 

Hắn trầm ổn đáp, giọng nói lại như có ma lực: “Ta từ nhỏ đã học lễ nghĩa, hiểu rõ đạo lý. Nếu khiến thanh danh nữ tử tổn hại, tự nhiên phải chịu trách nhiệm.” 

 

“Chẳng lẽ nàng không nghĩ như vậy? Cho rằng chuyện nam nữ ôm nhau ướt đẫm là việc nhỏ không đáng kể sao?”

 

Hết Chương 15:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page