Tiểu Thư Đâm Đầu Vào Tường Nam

Chương 13:

Chương trước

Chương sau

“Tố Tâm là người có phẩm chất tốt, dù muội là thiếp, cũng tuyệt không phải chịu khổ như những nữ nhân khác trong hậu viện.” 

“Muội tâm tư đơn thuần, không hiểu thế đạo hiểm ác. Không có Thượng thư phủ che chở, ngày sau muội sẽ gặp không ít khổ sở.” 

“Nam Tường, chúng ta có giao tình từ thuở thiếu thời, ta tuyệt đối không hại muội, muội đừng bướng bỉnh.”

 

Chu Kim An vốn ít lời, nay lại hiếm khi nói nhiều đến vậy, nói xong những lời này, trên mặt còn lộ vẻ xúc động.

 

Ta ngượng ngùng cười: “Ta hiểu lòng tốt của biểu ca dành cho ta, nhưng, lòng ta nay đã thay đổi, không muốn lại đi vào vết xe đổ.” 

 

“Thiên hạ rộng lớn, ắt có nơi dung thân cho ta. Ta không cầu vinh hoa phú quý, chỉ mong được sống tự do là đủ.”

 

Nói xong, ta nhẹ nhàng cúi người hành lễ: “Biểu ca, từ đây xin cáo biệt.”

 

“Nam Tường!” Chu Kim An trầm giọng gọi.

Ta quay đầu lại, y đứng thẳng dưới hiên, ánh mắt sâu thẳm. 

Ta vẫy tay chào y.

Như thể đang tiễn biệt một đoạn năm tháng đã qua.

 

  1.  

 

Ta và tiểu cô nương cùng sống chung trong một mái nhà.

Nhà nàng ấy chỉ còn một bà nội mù lòa, ta đến làm bạn, tiểu cô nương mừng rỡ không thôi, thậm chí còn từ chối nhận tiền thuê phòng của ta.

 

Từ đó, mỗi ngày ta và nàng ấy sống chung, đi đi về về. 

 

Ban ngày cùng nhau bày hàng bán, lúc rảnh rỗi thì đan giỏ tre. 

 

Lợi nhuận tuy không nhiều, nhưng cuộc sống coi như tạm qua ngày.

 

Từ cao môn sâu phủ bước ra phố phường bình dân, ta đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu khổ.

Nhưng không ngờ, vận khí lại bất ngờ tốt lên.

 

Đang lúc mùa đông giá rét, ban ngày có tuyết bay. 

 

Chúng ta lo lắng vì không có mái che, thì bỗng nhiên, không rõ lý do, nhà phía sau bức tường lại dựng lên một gian lều tranh. 

 

Kéo dài ra tận ngoài phố, vừa vặn che chắn cho quầy hàng của chúng ta.

 

Khi trời đóng băng, gió lạnh thổi ào ạt, tay chân co quắp không linh hoạt để đan giỏ tre, thì bên trái quầy bỗng có người mới mở hàng bán khoai nướng, lửa lò cháy hừng hực. 

 

Bên phải lại có một quán mì bò vừa dựng lên, hơi nóng bốc lên nghi ngút. 

 

Quầy nhỏ của chúng ta kẹp giữa hai bên, ấm áp vô cùng.

 

Chủ quán mì lại là người cực kỳ nhiệt tình, mỗi ngày đều mang hai bát mì đầy thịt bò tặng chúng ta, bảo là để chúng ta nếm thử hương vị.

 

Có vài tên lưu manh đến gây sự, lật đổ quầy hàng của chúng ta. 

 

Ngày hôm sau, lại thấy chúng mặt mũi bầm dập, quỳ thành hàng trên góc phố đối diện, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng.

 

Có công tử nhà giàu thèm khát sắc đẹp của ta, muốn ta vào phủ làm thiếp. 

 

Hôm sau, hắn ta lại hoảng hốt khiếp sợ, sai người mang một xe lễ vật đến, nói là để tạ lỗi vì lời lẽ không đúng mực.

 

Nhờ vậy, chúng ta bỗng nhiên có thêm một đống y phục đẹp và đồ ăn ngon.

 

Còn chuyện làm ăn, thì không cần phải nói.

 

Hôm nay phu nhân nhà họ Vương đặt một trăm cái giỏ, ngày mai thôn Lý gia lại đặt năm trăm cái. 

 

Với tốc độ đan của ta và tiểu cô nương, chỉ sợ bận rộn đến tận mùa xuân năm sau cũng không hết việc.

 

Việc tốt nối tiếp việc tốt.

Ta thường cảm thán rằng, nếu sớm bị đuổi khỏi Thượng thư phủ thì có lẽ đời mình đã chuyển vận sớm hơn.

 

Chúng ta mỗi ngày đều cảm tạ trời cao, thành tâm cầu khẩn: Cứ như vậy, xin đừng dừng lại!

 

Đến ngày Lạp Bát, phố phường náo nhiệt phi thường. 

 

Nguyễn Tố Tâm và một vài vị quý nữ ăn mặc lộng lẫy đi ngang qua quầy hàng của ta.

Các quý nữ đứng từ xa, khinh miệt nhìn, che miệng cười nhạo chế giễu.

 

Nguyễn Tố Tâm nhẹ nhàng bước đến trước mặt ta, vẫn giữ dáng vẻ đoan trang dịu dàng, trong ánh mắt còn thấp thoáng một tia thương hại.

“Trang tiểu thư, không ngờ ngươi lại rơi vào cảnh này. Thượng thư đại nhân quả thực quá vô tình. Nhưng ngươi cũng không cần trách ta, thân phận khác biệt, số mệnh tự nhiên chẳng giống nhau.”

 

Ta cười nhạt: “Ta không trách ngươi, trái lại còn phải cảm tạ ngươi.”

 

Hết Chương 13:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page