Tiểu Thư Đâm Đầu Vào Tường Nam

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

“Tiểu thư đây là có ý gì?”

 

Giọng nói lạnh lùng và không gợn chút cảm xúc vang lên từ trên đỉnh đầu.

 

Ta thẹn thùng đáp: “Tiểu thư ta không đâm đầu vào tường Nam nữa, mà muốn đâm vào chàng.”

 

Thà mang tiếng lẳng lơ, còn hơn bị gán tội vì ghen ghét mà đẩy người rơi xuống nước.

Thà mất mặt trước một người còn hơn mất mặt trước mọi người.

 

Đầu óc không được thông minh của ta, trong lúc cấp bách chỉ nghĩ được cách này.

 

Hàng mi dài của nam nhân khẽ động, đôi mắt yên tĩnh chớp một cái.

 

Hắn không từ chối, cũng không làm động tác gì khác.

 

Khi ta đang thấp thỏm, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, hơi thở mạnh mẽ của hắn áp tới. 

 

Cơ thể được phủ kín trong chiếc áo choàng rộng lớn, che chắn kỹ càng.

 

Cùng lúc đó, một nhóm người từ phía sau hòn giả sơn bước ra.

 

Chu Kim An đi đầu, trên tay cầm một chiếc áo choàng, thần sắc gấp gáp, trong vẻ lạnh lùng thường ngày thoáng lộ chút bối rối. 

 

An thế tử theo sát phía sau, ánh mắt không ngừng tìm kiếm.

 

Khi tất cả nhìn thấy nam nhân kia, mọi người dường như bị hóa đá, hoàn toàn bất động.

 

Từ trong vòng tay nam nhân, đầu ta nhỏ giọt nước, thò ra ngoài, ánh mắt vô tình chạm phải Chu Kim An.

 

Y khẽ động môi, gương mặt tái nhợt không còn chút m/á/u.

 

10.

 

Sau sự việc Nguyễn Tố Tâm bị rơi xuống nước và được Chu Kim An ôm lên bờ, chuyện giữa họ đã phá vỡ ranh giới nam nữ. 

 

Để bày tỏ thành ý, phủ Thượng Thư lập tức đưa sính lễ nặng nề đến phủ Thái Phó để cầu hôn.

 

Hai gia tộc vốn môn đăng hộ đối, chuyện hôn sự rất nhanh chóng được định đoạt. 

 

Ba lễ, sáu nghi đã đủ, chỉ còn chờ ngày lành để cử hành.

 

Còn ta, cuối cùng rơi vào cảnh thân bại danh liệt, bị đuổi ra khỏi phủ Thượng Thư.

 

Ngày ấy, sau khi Nguyễn Tố Tâm tỉnh lại, nàng ta nói với vẻ mơ hồ rằng mình dường như bị người đẩy xuống nước, nhưng vì khi đó quay lưng lại, không nhìn rõ mặt.

 

Lúc rơi xuống nước, chỉ có mình ta đứng cạnh. 

 

Dù nàng ta không chỉ đích danh, nhưng mọi người đều dựa vào mối quan hệ giữa ta, nàng ta và Chu Kim An mà suy đoán rằng kẻ đó chính là ta.

 

Nghe nói, nếu không phải Chu Kim An và An thế tử ra sức bảo vệ, có lẽ gia tộc họ Nguyễn đã đưa ta thẳng đến quan phủ.

 

Khi bàn chuyện hôn sự, yêu cầu duy nhất mà phủ Thái Phó đưa ra là không được để ta tiếp tục ở lại phủ Thượng Thư.

 

Vì để giữ thể diện cho cả hai bên, Thượng Thư đại nhân ngày hôm sau đã đuổi ta ra khỏi phủ.

 

Về phần nam nhân mà ta ôm lấy trong lúc hoảng loạn hôm đó, không ai nói cho ta biết hắn là ai, chỉ biết thân phận hắn cao quý vô cùng, đến cả An Quốc Công đứng trước mặt hắn cũng phải cúi đầu cung kính.

 

Người ta bảo rằng, một nhân vật như vậy, không truy cứu tội ta mạo phạm đã là phúc lớn của ta, chứ đừng nói đến chuyện nam nữ đại phòng.

 

Khi ta rời khỏi phủ, A di với một bên mặt sưng vù vì bị tát, đứng đó mắng ta không biết phấn đấu.

 

Bà ấy đã phản đối việc đuổi ta ra khỏi phủ, nhưng vì điều này mà bị Thượng Thư đại nhân tát hai cái bạt tai ngay trước mặt mọi người.

 

Ta cúi thấp đầu, hổ thẹn mặc cho bà ấy trách mắng.

Tài không bằng người, rơi vào cảnh ngộ này, chẳng trách được ai.

 

A di mắng đến cuối cùng, mắt lại ngân ngấn lệ, lấy ra hai trăm lượng ngân phiếu, dặn dò ta trước tiên tìm một chỗ trong thành ở tạm. 

 

Bà ấy nói, tân nhân sắp vào cửa, đợi bà ấy ổn định tình thế, rồi sẽ tìm thời cơ đưa ta trở lại.

 

Ta muốn nói rồi lại thôi, định nói rằng mình dự tính trở về phương Nam.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ nhíu chặt mày, đầy lo lắng của a di, cuối cùng vẫn không mở lời.

 

Ta ngẫm nghĩ, đem chuyện hôm đó tại bờ hồ mà Nguyễn Tố Tâm nói với ta kể lại cho bà ấy nghe.

A di mắt đỏ hoe, như nhớ lại chuyện cũ, hừ lạnh một tiếng mà rằng: “Những nữ nhân bước ra từ các thế gia này, vẻ ngoài thì sạch sẽ cao quý, nhưng bên trong lại càng thêm bẩn thỉu.” 

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page