Chương 2:
06/12/2024
Chương 3:
06/12/2024
Chương 4:
06/12/2024
Chương 5:
06/12/2024
Chương 1:
06/12/2024
Chương 12:
06/12/2024
Chương 20:
06/12/2024
Chương 19:
06/12/2024
Chương 18:
06/12/2024
Chương 17:
06/12/2024
Chương 16:
06/12/2024
Chương 15:
06/12/2024
Chương 14:
06/12/2024
Chương 13:
06/12/2024
Chương 11:
06/12/2024
Chương 10:
06/12/2024
Chương 9:
06/12/2024
Chương 8:
06/12/2024
Chương 7:
06/12/2024
Chương 6:
06/12/2024
Chương 21:
06/12/2024
Chương 22:
06/12/2024
“Ta từ lâu đã biết phủ hắn có một vị ‘Tiểu thư đâm đầu vào tường Nam’, nhưng chẳng bận tâm. Tính cách hắn cao khiết, ta biết hắn tuyệt đối sẽ không vì một nữ tử như ngươi mà loạn lòng.”
“Nhưng ngày gặp ngươi, ta mới biết ngươi xinh đẹp đến thế.”
“Ta sau này nhất định sẽ gả vào phủ Thượng Thư làm chính thất, nhưng ngươi ở đó, rốt cuộc cũng là một ẩn họa.”
“Không phải vì lo Kim An bị ngươi mê hoặc, mà là vì A di của hắn, người đàn bà đó, nhất định sẽ nghĩ đủ cách để nâng đỡ ngươi.”
“Ta từ nhỏ đã khổ công học tập, được các danh sư hàng đầu chỉ dạy. Học thức, kỹ nghệ, lễ nghi của ta trong kinh thành không ai sánh bằng. Nếu gả vào phủ Thượng Thư, tuyệt đối không thể để các ngươi làm mất mặt ta.”
Từ đầu đến cuối, giọng nàng ta đều bình thản, thần thái dịu dàng.
Những lời nói thẳng thừng như thế này, hiển nhiên xuất phát từ sự tự tin tuyệt đối, không lo ta sẽ tiết lộ với bất kỳ ai.
Dù sao, nàng ta là một quý nữ cao cao tại thượng, còn ta chỉ là trò cười bị người đời chê cười.
Ai sẽ tin ta?
“Nguyễn tiểu thư.” Ta khẽ thở dài: “Có lẽ người sẽ không tin, nhưng thực lòng ta đã không còn tình ý với biểu ca. Nếu ngươi có thể chờ thêm chút nữa, có lẽ ta sẽ rời đi, đến khi đó ngươi và biểu ca—”
Nguyễn Tố Tâm che miệng cười thành tiếng.
Vừa cười, nàng ta vừa lắc đầu.
“Ngươi đúng là ngốc, lại nghĩ người khác cũng ngốc sao? Ngươi toan tính lâu như vậy, phủ Thượng Thư là một cơ hội tốt như thế, ngươi có thể dễ dàng từ bỏ sao?”
Ta bất lực nhìn nàng: “Đó là thật lòng…”
Nàng ta khó khăn lắm mới dừng cười, khôi phục lại dáng vẻ đoan trang, giọng nói mềm mỏng: “Trang tiểu thư, ta đã nghĩ ra một cách.”
“Ngươi vì theo đuổi biểu ca mà không thành, do ghen ghét với ta nên hành động không lý trí. Như vậy, ngươi và Kim An sẽ không còn khả năng, mà vị A di của hắn cũng mất đi trợ lực, ta có thể yên tâm mà gả vào.”
Ta run run hỏi: “Vậy, ta đã làm điều gì không lý trí?”
Nàng ta mỉm cười, thân mình đột nhiên nghiêng ra sau, ngã xuống hồ.
Ta kinh hãi, lập tức vươn tay kéo người, trong lúc hỗn loạn, cả hai cùng rơi xuống nước.
Từ phía không xa vang lên tiếng hô hoán của mọi người.
Ùm!
Một người từ trên bờ nhảy xuống nước.
Là Chu Kim An.
Y đảo mắt nhìn quanh, nhanh chóng bơi về phía Nguyễn Tố Tâm.
Ta trông thấy y ôm chặt lấy quý nữ đã gần như bất tỉnh, rồi bơi lên bờ.
Đón lấy chiếc áo choàng do người khác đưa tới, lập tức phủ lên người nàng ta, che kín bộ y phục ướt đẫm, bó sát vào thân thể.
Ta xoay người, bơi về phía bờ hồ hẻo lánh đối diện.
Nhà ta ở phía nam có sông, có cầu, từ nhỏ ta đã bơi lội rất giỏi.
Chiếc váy gấm vân hoa trên người khi ngấm nước trở nên trong suốt, dính sát vào cơ thể.
Ta không dám chắc có ai đó sẵn lòng đưa áo choàng cho mình hay không.
Lê thân ướt sũng trèo lên bờ, đường nét cơ thể phơi bày rõ ràng như không mặc gì.
Đang thầm vui mừng vì nơi này không có ai, ta ngẩng đầu lên liền thấy dưới gốc cây bên phải có một nam nhân đang đứng.
Nam nhân ấy có gương mặt trắng trẻo lạnh lùng, ngũ quan sắc nét như được điêu khắc.
Đôi mắt sâu thẳm tựa giếng cổ, tối tăm khó lường, toàn thân khoác một chiếc áo choàng xanh thêu hoa văn phức tạp.
Dù không bộc lộ chút cảm xúc nào, hắn lại khiến người ta sinh lòng e sợ khó hiểu.
Trên vai hắn vương vài cánh hoa trắng, dường như đã đứng ở đó rất lâu rồi.
Ta kinh hô một tiếng, hoảng hốt dùng tay vòng lấy cơ thể, nhưng chỉ che được phần trên, còn phần dưới thì vô phương.
Ngay lúc ấy, từ phía không xa truyền đến tiếng người xôn xao và bước chân hỗn loạn.
Đầu óc rối bời chợt tỉnh táo, lảo đảo hai bước, ngã nhào vào lòng nam nhân kia, bộ y phục ướt sũng của ta làm ướt cả áo choàng của hắn.
You cannot copy content of this page
Bình luận