Tiểu Thú Của Ma Tôn

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

 

Ta nhìn Chử Úy bằng ánh mắt bình thản.  

 

“Chử Úy, ngươi là Thượng thần, nhưng không biết giữ tâm ngay thẳng, không phân biệt đúng sai, nghe theo lời gièm pha của kẻ xấu, thậm chí còn giao dịch với hung thú phá hoại sự cân bằng của Tam giới.” 

 

“Ngươi, tội đáng ch3t’ vạn lần.”  

 

Linh lực màu sắc bao bọc Chử Úy, ta khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng chạm tay, một hình ảnh hiện lên trước mặt y.

 

Đó là cảnh ta bí mật chữa trị khi y trở về từ tu luyện trường trong trạng thái hôn mê. 

 

Là cảnh Phượng Li cố ý hãm hại ta, khoe khoang trước mặt ta và truyền tà khí vào cơ thể ta.  

 

Đôi mắt Chử Úy hiện lên vẻ không dám tin, lắc đầu liên tục.  

 

Nhưng, y đã không còn cơ hội nói thêm điều gì nữa.  

 

Chử Úy hồn phi phách tán trước mặt ta, Phượng Li cũng tự sa’t.  

 

Ta bình thản nhìn tất cả, nghĩ một lát rồi gom linh hồn của Chử Úy lại.  

 

“Ch3t’ như thế này thì quá dễ dàng, hai người các ngươi hãy trải qua mười kiếp vào đường su’c sinh, chịu đựng muôn vàn khổ sở.”  

 

… 

 

Ta từ trên không rơi xuống, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm.  

 

Người đàn ông mặc y phục đen đứng không xa, hoa lửa địa ngục đỏ rực trên trán nổi bật đầy yêu dị.  

 

Ánh mắt ta hơi dời xuống, dừng ở lồng ngực hắn, nơi đó đã hồi phục như cũ.  

 

Xích Huyền Dạ tiến lại gần, ta khẽ lùi lại, mỉm cười với hắn, khóe mắt không kìm được đỏ hoe.

 

“Xích Huyền Dạ, ngài rất tốt, cảm ơn ngài.”  

 

Cảm ơn ngài đã cứu ta khi ta cận kề cái ch3t’.  

 

Cảm ơn ngài đã tin tưởng ta.  

 

Cảm ơn ngài đã đối xử tốt với ta…  

 

Ấn Nhan trong luân hồi phải chịu đựng bao khổ ải, và Xích Huyền Dạ chính là tia sáng ấm áp ấy.  

 

Xích Huyền Dạ đứng yên tại chỗ, đôi tay thả xuống hai bên nắm chặt thành nắm đấm.  

 

“Nhưng, ta phải đi.”  

 

Ấn Nhan có khả năng hồi phục vạn vật như ban đầu, nhưng cũng phải trả một cái giá tương xứng.  

 

Ta không nói nhiều, hay đúng hơn, là không dám nói.  

 

Khi biến mất, ta thấy Xích Huyền Dạ lao về phía mình. 

 

“Không… ”  

 

Tiếng nói đau đớn vang vọng khắp trời đất, Ma Nhất tiến lên đỡ lấy Xích Huyền Dạ.  

 

“Tôn thượng, tôn thượng…”

 

… 

 

Ngàn năm sau— 

 

Một người đàn ông với mái tóc bạc trắng, y phục đen tuyền, dung mạo tuấn tú vô song đứng trên vách đá.  

 

Trên cổ hắn đeo một mặt dây chuyền pha lê, bên trong có một nhúm lông trắng được lưu giữ cẩn thận.  

 

“Tôn thượng.”  

 

Ma Nhất xuất hiện sau lưng Xích Huyền Dạ: “Tôn thượng, phi thuyền đã sửa xong, chúng ta chuẩn bị đi về phía tây xem thử.”  

 

Ngàn năm qua, tôn thượng chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Ấn Nhan, Ma Nhất đều thấy hết.  

 

Hắn ta đau lòng, nhưng bất lực.  

 

Ấn Nhan sau khi luân hồi, mất hết ký ức, mất hết dấu vết, tìm nàng chẳng khác nào mò kim đáy bể.  

 

Đã có lúc, hắn ta thậm chí muốn hủy diệt cả thế gian, ép Ấn Nhan phải xuất hiện, chỉ để tôn thượng có thể gặp nàng một lần nữa. 

 

Xích Huyền Dạ cầm lấy mặt dây chuyền, cẩn thận, chậm rãi vuốt ve.  

 

Hắn nói: “Đi thôi.”  

 

Dù bao lâu, hắn cũng sẽ không từ bỏ.  

 

Hoàn. 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page