Hắn ta lớn tiếng gọi tên Xích Huyền Dạ, khi đó Xích Huyền Dạ đang bế quan tu luyện, ta vội vàng tiến lên hỏi chuyện gì đã xảy ra.
“Đại trưởng lão phản bội, đã gỡ bỏ phòng vệ Ma giới, dẫn người Thiên giới vào, còn đầu độc binh lính Ma giới!”
Đồng tử ta co rút lại.
“Ta sẽ đi cùng với ngươi!”
Nhưng có một bóng dáng còn nhanh hơn ta.
Xích Huyền Dạ tức thì xuất hiện trong đại điện, gương mặt tuấn tú đầy vẻ lạnh lẽo.
Hắn sải bước ra ngoài, ta và Ma Nhất nhanh chóng theo sau.
Bên ngoài, xác ch3t’ ngổn ngang, ma’u chảy thành sông.
Binh lính Ma giới mặt mày tím tái nằm trên mặt đất, họ đã anh dũng hy sinh, không phải ch3t’ trong tay kẻ thù ngoài chiến trường, mà là ngã xuống dưới tay đồng loại.
Cảnh tượng này khiến mắt Xích Huyền Dạ đỏ ngầu.
Ma khí từ cơ thể hắn tràn ra, không ngừng truyền vào những binh lính Ma giới còn sống sót nằm trên đất.
Ma Nhất sững sờ: “Tôn thượng, không được…”
Binh lính Ma giới rất nhiều, Xích Huyền Dạ định lấy mạng mình đổi lấy mạng họ!
Ta nắm chặt tay đứng tại chỗ.
Trên trời—
Chử Úy trong bộ chiến giáp, tay cầm kim thương đứng đó, sau lưng là hàng triệu thiên binh thiên tướng.
Phượng Li đứng bên cạnh hắn, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý: “Cục lông, ngươi là bạn song hành của Thượng thần Chử Úy, vậy mà phản bội Thiên giới, đầu quân cho Ma giới, giúp đỡ Ma nhân ức hiếp người Thiên giới, tội không thể tha thứ!”
“Hôm nay, Thượng thần Chử Úy sẽ thay mặt chính nghĩa trừng trị bọn tội đồ đáng ch3t’ này! Thiên binh nghe lệnh, tiến công!”
Đại trưởng lão của Ma giới không biết từ lúc nào cũng xuất hiện ở gần đó, bên cạnh là Ma Dao.
Ma Dao tham lam nhìn gương mặt của Xích Huyền Dạ: “Tôn thượng, nếu ngài đồng ý lấy ta làm Ma hậu của ngài, ta sẽ để gia gia giúp ngài.”
Đại trưởng lão lên tiếng: “Tôn thượng, lão đã cống hiến cho Ma giới biết bao năm, lập vô số công lao, vậy mà ngài vì một con chó mà đánh lão nhiều roi như vậy, thật khiến lão đau lòng!”
Lời của đại trưởng lão suýt làm Ma Nhất thổ huyết.
“Đồ lão già đê tiện, ngươi còn có mặt mũi để nói ra những lời này sao!”
Chức vị đại trưởng lão này là do thừa hưởng từ cha mình, cha của lão già quả thật đã làm nhiều việc vì Ma tộc, nhưng từ khi lão già tiếp nhận, không biết bao nhiêu lần đã lợi dụng chức quyền để vơ vét tiền bạc.
Nể tình cũ, tôn thượng luôn mắt nhắm mắt mở, chỉ thỉnh thoảng răn đe, cảnh cáo một chút, không cho hình phạt nặng.
Vậy mà lần này, chỉ vì bị đánh vài chục roi, lão già đó lại làm ra chuyện hại đồng tộc như thế này!
“Thưa tôn thượng, lão bây giờ cho ngài một cơ hội cuối cùng, nếu ngài đồng ý cưới cháu gái lão làm Ma hậu, lão nguyện giúp ngài đẩy lùi đám này…”
Đại trưởng lão chưa kịp nói hết, ma’u tươi từ cổ phun ra.
Xích Huyền Dạ rút kiếm về, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn bỗng chốc biến thành đỏ rực.
“A!”
Nhìn ông nội ch3t’ ngay trước mặt mình, Ma Dao hét lên kinh hãi.
Đối diện với ánh mắt đỏ ngầu của Xích Huyền Dạ, tinh thần nàng ta không chịu nổi và phát điên.
Xích Huyền Dạ tiếp tục truyền ma khí vào các binh lính Ma giới, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, nhưng vẫn phải đối phó với đám thiên binh tấn công từ trên cao.
Ta cũng nhảy vào chiến trường, đối diện với Chử Úy.
Y từ tốn nói: “Cục lông, ngươi thật không nghe lời.”
“Bổn tọa đã tốt bụng cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không nhận. Vậy thì, để bổn tọa gi3t’ Xích Huyền Dạ trước, rồi mang ngươi về chịu trừng phạt.”
Đối diện ánh mắt của Chử Úy, ta cảm thấy điều gì đó không ổn.
Đáy mắt y lóe lên một tia sáng xanh lục.
Xích Huyền Dạ có mắt đỏ là vì hắn vốn là ma, màu đỏ là màu mắt tự nhiên của hắn.
Nhưng Chử Úy là thần!
Nghĩ đến một khả năng, ta sững người vì kinh hoàng!
Chử Úy đã hấp thụ sức mạnh của hung thú!
Đúng vậy, đúng rồi…
Chử Úy, kẻ yêu thể diện như thế, bị Xích Huyền Dạ đánh bầm dập mặt mày, lại còn bị đẩy lùi trước mắt bao người, làm sao chịu đựng được!
Thiên giới đang giam giữ hung thú thượng cổ – Tỳ Hưu.
Ta không thể ngờ rằng Chử Úy có thể làm đến mức này!
Pháp lực của y trong khoảnh khắc đó vượt xa trước kia, vô số binh lính Ma giới ch3t’ dưới tay y.
Xác ch3t’ ngổn ngang, tiếng kêu ai oán, ma’u chảy thành sông.
Xích Huyền Dạ giải tán ma khí của mình, dùng nó để cứu những binh lính Ma giới, Chử Úy cầm kiếm xông tới và giao đấu với y!
Dù vậy, Chử Úy vẫn khó lòng đánh bại được Xích Huyền Dạ.
Cả hai kẻ tám lạng, người nửa cân.
Nhưng, trong giây tiếp theo, trên mặt Chử Úy nổi lên các đường vân đen, ánh sáng xanh lục lóe lên càng dữ dội hơn!
“Chử Úy, ngươi sẽ bị trời phạt! Ngươi hấp thụ hung thú, Thiên giới sẽ không tha cho ngươi!”
Không ngờ Chử Úy đáp lại: “Thế giới này lấy vũ lực làm đầu, gi3t’ hết bọn chúng, rồi trở về, ai biết ta đã làm gì chứ?”
Y đã phát điên, hoàn toàn phát điên!
Những kẻ đạo đức giả này còn đáng sợ hơn cả ma quỷ!
Khi Chử Úy đ/â/m một kiếm xuyên qua lồng ngực của Xích Huyền Dạ, ma’u nhuộm đỏ vạt áo hắn, cũng nhuộm đỏ cả mắt ta, kích thích thần kinh trong đầu.
Tất cả đều tại ta, tất cả đều tại ta…
Nếu không phải vì ta, Xích Huyền Dạ đã không trừng phạt đại trưởng lão, khiến ông ta ôm hận.
Nếu không phải vì ta tự mãn báo thù trong hội nghị Tam giới , thì đã không xảy ra những chuyện sau này.
Cửu vĩ hồ ly Phượng Li hiện ra với chân thân, đứng bên cạnh Chử Úy, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.
Nàng ta nói: “Úy ca ca, để ta gi3t’ con cục lông!”
Nước mắt làm mờ mắt ta, một tiếng kêu đau đớn từ lồng ngực phát ra.
Giọng nói khàn khàn từ lâu của ta trong khoảnh khắc này bỗng trở lại bình thường, ánh sáng rực rỡ từ cơ thể tỏa ra, bộ lông trắng biến thành những màu sắc rực rỡ.
…
Tương truyền, từ rất lâu trước đây, thế giới tồn tại một bí cảnh, nơi sinh sống của một con kỳ lân màu sắc sống động, tên gọi là “Ấn Nhan”.
Nàng là người bảo hộ của giới thần thú, sở hữu sức mạnh cứu rỗi nhân gian khỏi khổ đau.
Trong thời đại đó, thế giới con người hứng chịu thảm họa lớn, lũ lụt hoành hành, dịch bệnh lan tràn, con người chìm trong tuyệt vọng.
Ấn Nhan nghe thấy tin dữ, lòng đầy thương xót, quyết định hạ phàm, hóa thành một thiếu nữ, bắt đầu hành trình cứu giúp.
Nàng du ngoạn qua núi sông, vượt qua đồng cỏ, dùng sức mạnh thần kỳ để đuổi lũ ác quỷ vào băng nguyên, xua tan bóng đêm u ám.
Mang ánh sáng trở lại nhân gian, ban cho con người sự ấm áp và sức mạnh.
Dưới dấu chân nàng, cỏ cây hồi sinh, hoa cỏ đua nở.
Nhưng cái giá phải trả là nàng sẽ mất đi ký ức, rơi vào vòng luân hồi, trải qua muôn vàn đau khổ, cho đến khi thế giới lại lâm nguy, nàng mới thức tỉnh lại.
Ký ức trong đầu dần hồi sinh, ta nhớ lại tất cả.
“Đó là… Ấn Nhan! Thật sự là Ấn Nhan!”
Có người trong Thiên giới nhận ra thân phận của thiếu nữ.
Từ từ giơ tay lên, dưới bước chân ta, vạn vật hồi sinh.
Linh khí rực rỡ từ cơ thể tỏa ra, những sinh linh đã mất mạng, những tòa nhà đổ nát, đều được hồi phục dưới sự tưới tắm của linh khí màu sắc.
Phượng Li nằm sấp dưới đất, ánh mắt đầy sự khó tin, muốn ngẩng đầu nhưng không thể.
Đây là sự áp chế từ huyết mạch.
You cannot copy content of this page
Bình luận