“Xích Huyền Dạ.”
Ta vô thức gọi tên hắn, nhưng chợt nhận ra mình đang trong hình dạng người!
Đồng thời, một giọng nữ vang lên: “Úy ca ca, con thú đó đã đầu quân cho Ma giới!”
“Cục lông?” Ánh mắt Chử Úy rơi lên người ta, đồng tử đột ngột co lại.
Y đã nhận ra ta, ánh mắt hắn dừng lại trên tay Xích Huyền Dạ đang ôm eo ta, sắc mặt Chử Úy lập tức trở nên u ám: “Qua đây.”
Giọng tràn ngập đe dọa.
“Đồ ngu.” Ta lẩm bẩm một câu, kéo nhẹ tay áo Xích Huyền Dạ: “Chúng ta đi thôi.”
Bây giờ ta không muốn đối đầu với Chử Úy, không đánh lại y.
Xích Huyền Dạ không nói gì, xoay người chuẩn bị rời đi cùng với ta.
Chử Úy nổi giận: “Bổn tọa bảo ngươi qua đây, ngươi không nghe thấy sao!”
Y vung tay áo, pháp thuật đánh về phía sau lưng ta và Xích Huyền Dạ.
Nhưng Xích Huyền Dạ không thèm quay đầu, pháp thuật không thể chạm vào hắn.
Hắn liếc nhìn Chử Úy bằng khóe mắt, mang theo ta rời đi.
Sau khi trở về phòng, hắn nằm nghiêng trên ghế quý phi, ta do dự đứng yên một lúc rồi cúi đầu nói một tiếng cảm ơn.
Nếu hôm nay không có hắn, chắc chắn ta sẽ phải chịu nhiều vết thương khi trở về.
Ta không định gi3t’ Phượng Li, vì để nàng ta ch3t’ như vậy thì quá dễ dàng.
Nàng ta quý trọng nhan sắc của mình nhất, ta đã để lại trên mặt và cơ thể nàng ta nhiều vết thương có chứa linh khí, muốn hồi phục nhanh là không thể.
Nhưng lúc này, khi đối diện với ánh mắt của Xích Huyền Dạ, ta lại thấy lo lắng.
Vì trước giờ, hắn luôn nghĩ rằng ta là nam…
Xích Huyền Dạ không nói gì, ta do dự một lúc rồi mở lời: “Xin lỗi, ta không cố ý lừa ngài. Khi ngài mang ta từ Thiên giới về, vì giọng ta khàn khó nghe, ngài cho rằng ta là nam, ta nghĩ tránh rắc rối nên không giải thích…”
“Và lần đó khi ngài nhất định muốn tắm cho ta… ta không phải có ý đồ gì với ngài, khụ khụ, ta chỉ sợ bị ngài phát hiện nên mới…”
“Câm miệng.”
Nói đến phần trước, sắc mặt Xích Huyền Dạ vẫn không thay đổi, nhưng đến phần sau, mặt hắn trở nên trầm xuống.
Nếu nghe kỹ còn cảm nhận được sự nghiến răng đầy kiềm chế.
Ta lập tức ngậm miệng lại.
Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng động.
“Tôn thượng.”
Là giọng của thị vệ trưởng Ma Nhất.
“Chuyện gì?” Xích Huyền Dạ cau mày.
Ma Nhất nói từ ngoài cửa: “Tôn thượng, danh sách nữ thú trong Ma giới đã được chuẩn bị xong, khi trở về Ma giới, có thể sắp xếp cho đại nhân Xích Bạch đi gặp mặt.”
Ta: “…”
Xích Huyền Dạ khẽ ho một tiếng: “Bản tôn biết rồi, ngươi lui đi.”
“Vâng.”
Ta tặc lưỡi hai tiếng.
Những năm qua theo Xích Huyền Dạ, các kỹ năng khác ta không học được, nhưng cái vẻ mặt bất cần đời và giọng điệu thích mỉa mai của hắn thì đã học được gần hết.
“Không ngờ đấy, Xích Huyền Dạ, ngài định đuổi ta đi sao?”
Xích Huyền Dạ vẫn giữ khuôn mặt không đổi sắc: “Bản tôn chỉ muốn uốn nắn lại suy nghĩ sai lệch của ngươi về bản tôn…”
Nói đến đây, hắn nhớ lại lời ta vừa nói, mặt trầm xuống, đổi chủ đề: “Nói xem, ngươi và con rắn dài đó là chuyện gì.”
“Rắn dài?”
Ta sững sờ một chút, mới hiểu Xích Huyền Dạ đang nói về Chử Úy.
Chử Úy vốn là chân thân của một con rồng… gọi là rắn dài, cũng đúng, hợp lý.
Ta kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra ở Thiên giới cho Xích Huyền Dạ.
Nghe xong, mặt hắn lạnh đi: “Bản tôn sẽ giúp ngươi gi3t’ hắn!”
“Đừng, đừng, đừng.” Ta vội ngăn lại: “Đây là việc của ta, ta tự mình báo thù là được.”
Ta không muốn liên lụy đến Xích Huyền Dạ.
Nhưng không hiểu sao, sau khi ta nói vậy, Xích Huyền Dạ có vẻ không vui.
Tuy nhiên, hắn không nói gì.
Thời gian đã không còn sớm, sau bữa tối, ta cũng thấy buồn ngủ.
Ta hóa thành hình thú, nằm bên đầu giường của Xích Huyền Dạ và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi mở mắt, Xích Huyền Dạ không có ở đó.
Nhưng sau khi ta dùng xong bữa sáng, hắn vẫn xuất hiện, gương mặt điềm nhiên, dẫn ta đi tham dự hội nghị Tam giới.
…
Vừa đến đỉnh đón khách, ta đã cảm nhận được một ánh mắt đầy u ám nhìn về phía mình.
Ngẩng đầu lên, ta chạm mắt với Chử Úy, nhận ra y đang đội một chiếc mũ trùm đầu, che khuất gương mặt.
Nhưng một cơn gió nhẹ thổi qua tấm voan trắng trên mũ, ta vẫn thấy được tình trạng của y.
Hai mắt Chử Úy thâm quầng, bên trái gương mặt sưng phù, bên phải cũng có vết thương.
Những vết thương đó có chứa ma khí, không thể hồi phục ngay lập tức.
Ta nhìn xuống, thấy trên tay Xích Huyền Dạ có một vết thương không biết xuất hiện từ khi nào.
Không lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Chỉ trong chớp mắt, ta đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nói không cảm động là nói dối, ta đặt móng vuốt lông xù của mình lên tay Xích Huyền Dạ, truyền linh khí nhẹ nhàng để làm lành vết thương cho y.
Chử Úy nhìn thấy mà đôi mắt như muốn phun lửa.
Đảo chủ Bồng Lai lên tiếng, tuyên bố hội nghị Tam giới chính thức bắt đầu.
Trong hội nghị, người của Thiên giới yêu cầu Ma giới giải thích về việc lần trước đã xâm nhập Thiên giới và làm bị thương nhiều người của Thiên giới.
Nhị trưởng lão của Ma giới nổi giận mắng lại.
“Các ngươi ở Thiên giới lòng dạ độc ác, trẻ em Ma giới sang Nhân giới du ngoạn, gặp người Thiên giới các ngươi, không nói một lời liền gi3t’ hơn mười đứa trẻ của chúng ta.”
“Tôn thượng của chúng ta thay dân ta báo thù, có gì là sai!”
Thiên giới không chịu nhượng bộ.
“Hừ, lòng dạ độc ác chính là đám ma nhân các ngươi, ma nhân thì ở yên trong Ma giới, sang Nhân giới làm gì?”
“Ai biết các ngươi có định làm chuyện xấu không! Chúng ta chỉ phòng ngừa từ trước, bảo vệ Nhân giới mà thôi, đúng không, Nhân hoàng?”
Người được nhắc đến – Nhân Hoàng – trán lấm tấm mồ hôi, không dám lên tiếng.
“Đám đạo đức giả các ngươi, Tam giới từng ký hiệp ước hòa bình từ lâu, đã giao lưu qua lại. Người Thiên giới cũng từng đến Ma giới chơi, chúng ta có làm tổn thương ai không!”
Hai bên không ngừng cãi vã.
Ta rõ ràng cảm nhận được tay Xích Huyền Dạ siết chặt lại khi nhị trưởng lão nhắc đến việc Thiên giới gi3t’ hơn mười đứa trẻ Ma giới.
Ta mím môi, không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy lòng mình lạnh buốt.
Vỗ nhẹ tay hắn để an ủi.
Hắn dường như cảm nhận được, khẽ mỉm cười với ta.
Kết quả cuối cùng của hội nghị Tam giới đương nhiên là không đi đến đâu, không lạ gì khi ban đầu Xích Huyền Dạ không muốn đến, điều này quả thực vô nghĩa.
Trước khi rời đi, Chử Úy xuất hiện ở gần đó.
Y vẫn đội mũ trùm, nhưng ta có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của y, như một con rắn độc, găm chặt vào mình.
“Cục lông, bổn tọa cho ngươi thêm một cơ hội, nếu ngươi cố tình gây ra chuyện này để mong bổn tọa tha thứ và bỏ qua tội lỗi của ngươi, thì tốt thôi, bổn tọa cho ngươi cơ hội, ngoan ngoãn trở về, bổn tọa không truy cứu.”
“Bằng không…”
Chử Úy chưa nói hết, Xích Huyền Dạ đã vung tay, một đạo pháp thuật đánh thẳng về phía y.
Giữa thanh thiên bạch nhật, Chử Úy bị đánh lùi một bước.
“Ồn ào.” Xích Huyền Dạ vừa vuốt ve bộ lông của ta, vừa lạnh lùng nói.
Cho đến khi chúng ta rời đi, ánh mắt đó vẫn dõi theo ta không rời.
Không hiểu sao, lòng ta đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.
…
Dự cảm chẳng lành đó không lâu sau liền trở thành hiện thực.
Đêm ấy, Ma Nhất đầy ma’u me từ bên ngoài lảo đảo chạy vào.
“Tôn thượng! Tôn thượng!”
You cannot copy content of this page
Bình luận