Tiểu Thú Của Ma Tôn

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

 

Sự thật đã rõ ràng, dù không cam lòng, đại trưởng lão cũng chỉ có thể nghiến răng theo thị vệ ra ngoài.  

 

Trong phòng giờ chỉ còn lại ta và Xích Huyền Dạ.  

 

Hắn bế ta lên, kiểm tra tai cẩn thận, xác nhận không có vấn đề gì rồi vuốt ve bộ lông của ta.  

 

“Ngươi là tiểu thú của bản tôn, có chuyện gì cứ nói với bản tôn.” 

 

“Dù ngươi thường ngốc nghếch, nhưng phẩm chất của ngươi, bản tôn biết rõ.”  

 

Xích Huyền Dạ… hắn đã nhìn ra được sự nghi ngờ của ta lúc trước.  

 

Ta nằm trên đùi hắn không động đậy, trong đầu bất giác nhớ lại lần tham gia đại hội thú nhân ở Thiên giới.  

 

Ta bị Chử Úy đánh ngất xỉu, khi tỉnh dậy, thứ chờ đợi lại là tội danh bịa đặt, sử dụng cấm dược và mười đạo lôi phạt.

 

… 

 

Chúng ta đã đến Bồng Lai Tiên Đảo đã đến.  

 

Khi Xích Huyền Dạ dẫn đầu đoàn người Ma giới xuất hiện ở cổng Bồng Lai, vô số ánh mắt lập tức đổ dồn về phía này.  

 

Hắn bước chậm rãi về phía trước, người và thần xung quanh theo bản năng nhích lui vài bước.  

 

Ta nép mình trong tay áo rộng của hắn, nhô đầu ra nhìn quanh.  

 

Xung quanh tiên khí lượn lờ, các tiên tỳ trên đảo vội vã tiến tới, cúi người hành lễ trước Xích Huyền Dạ.  

 

“Hoan nghênh tôn thượng giá lâm, đảo chủ và các vị khách quý đã chờ sẵn ở đỉnh tiếp khách, xin mời tôn thượng theo ta.”

 

Đỉnh đón khách cách đây không xa.  

 

Người từ Nhân giới đến là Nhân hoàng, còn Thiên giới, không ngoài dự đoán của ta, là Chử Úy.

 

Bên cạnh y là một con cửu vĩ hồ ly đỏ đã hóa thành người.  

 

Ta liếc nhìn một cái rồi lại nằm yên trong tay áo của Xích Huyền Dạ, không lộ diện.  

 

Khi đảo chủ Bồng Lai thấy Xích Huyền Dạ, liền đứng lên đón tiếp, Nhân hoàng cũng đứng dậy chào hỏi Xích Huyền Dạ.  

 

Chỉ có Chử Úy vẫn ngồi đó không động đậy, nhàn nhã uống trà.  

 

Đảo chủ Bồng Lai bước lên dàn xếp: “Vì các vị khách quý đều đã đến đủ, ta sẽ sắp xếp tiên tỳ dẫn mọi người về phòng nghỉ ngơi, hội nghị chính thức bắt đầu vào ngày mai.”  

 

Vậy là, hôm nay đến đây chỉ để gặp mặt nhau thôi sao?  

 

Khi đã theo tiên tỳ đến phòng, thị vệ trưởng bên cạnh Xích Huyền Dạ bắt đầu báo cáo công việc, ta lặng lẽ rời khỏi phòng.  

 

Tránh xa đám đông, đến trước một căn phòng ở phía nam.  

 

Nơi đây rất yên tĩnh, xung quanh không có ai.  

 

Chưa kịp bước vào, một giọng nữ yêu mị đã vang lên từ bên trong.  

 

“Quả nhiên là ngươi!”  

 

Cửu vĩ hồ ly Phượng Li hiện ra trước mặt ta với vẻ mặt âm trầm.  

 

“Ta cứ tưởng mình nhìn nhầm, không ngờ ngươi vẫn chưa ch3t’!”  

 

Ta cười nhạt: “Ngươi còn sống sờ sờ, ta sao dám ch3t’?”  

 

Vừa rồi ở đỉnh đón khách, ta cố tình giấu đi khí tức của mình, cộng thêm việc ở trong tay áo của Xích Huyền Dạ, ma khí của hắn che giấu ta khỏi sự phát hiện của Chử Úy.  

 

Nhưng khi rời đi, ta cố ý để lộ bóng dáng mình trước mặt Phượng Li.  

 

“Hừ, đồ hồ ly lẳng lơ, ngươi dám dựa vào Ma giới, còn núp trong tay áo của Ma Tôn, thật không biết xấu hổ!”  

 

Ta nghiêng đầu, cười khẩy nhìn Phượng Li: “Từ này nên dùng để miêu tả ngươi thì đúng hơn chứ? Nhưng ta không muốn cãi lộn với ngươi, hôm nay, ta đến để tính sổ với ngươi.”  

 

Nói xong, ánh mắt ta lạnh lại, lao thẳng về phía Phượng Li!  

 

Năm xưa, ngươi vu oan ta sử dụng cấm dược, rồi sau khi ta chịu lôi phạt, ngươi lấy cớ chữa thương cho ta, thực chất lại cố tình truyền tà khí vào người ta, khiến ta càng thêm trọng thương.  

 

Mối thù này, không thể không trả!  

 

Phượng Li nhanh chóng đỡ chiêu của ta, phản công tức thì.  

 

Nhìn động tác của nàng ta, khóe miệng ta càng thêm chế giễu.  

 

Năm đó vì chữa thương cho Chử Úy, ta không thể hóa thành hình người. 

 

Một cửu vĩ hồ ly chiến đấu bốn phương như nàng ta, vậy mà chỉ trong ba chiêu dưới tay ta đã ngã xuống, hóa ra, tất cả đều là giả vờ!  

 

“Ta và ngươi không oán không thù, vậy mà ngươi cố ý giả bị thương, bịa đặt vu oan ta. Phượng Li, ngươi thật là độc ác.”  

 

Ánh mắt Phượng Li lạnh băng, móng tay sắc nhọn của nàng ta ló ra, nhắm thẳng vào tử huyệt của ta. 

 

“Không oán không thù? Ngươi cướp mất Úy ca ca của ta, làm sao nói không oán không thù được! Nếu không có ngươi, bạn đời của Úy ca ca nên là ta, chỉ có ta mới xứng với vị trí Thượng thần đứng đầu Thiên giới này!” 

 

“Đồ không biết lượng sức mình, còn dám đến đây tìm ta tính sổ? Ngươi nghĩ ngươi là cái gì! Hôm nay gi3t’ ngươi, trừ hậu họa mãi mãi!”

 

Hừ, ngày đó rõ ràng là Chử Úy chọn ta, sao bây giờ lại thành ta cướp hắn?  

 

Nhưng tất cả những chuyện đó đều đã là quá khứ, với con hồ ly trước mắt này, có nói cũng vô ích.  

 

Nhưng muốn gi3t’ ta? 

 

Không thể nào.  

 

Những năm qua ở bên Xích Huyền Dạ, ta đâu phải chỉ ăn linh bảo thiên địa một cách vô ích!  

 

Móng vuốt của ta nhanh chóng lướt qua cổ Phượng Li, ma’u tươi lập tức tuôn ra. 

 

Đôi mắt Phượng Li hơi co lại: “Ngươi… tu vi ngươi lại tăng nhanh như vậy!”  

 

Ta cười lạnh, không thèm đáp lời nàng ta.  

 

Chỉ vài chiêu, móng vuốt của ta đã để lại vô số vết thương trên người Phượng Li, mà nàng ta chưa chạm được đến ta một chút nào.  

 

Nàng ta tức giận điên cuồng, hét lớn: “Ngươi muốn ch3t’!”  

 

Gương mặt tái mét, nuốt một viên đan dược, chín chiếc đuôi phía sau hiện lên.  

 

“Hừ.” Nhìn hành động của nàng ta, khóe môi ta nhếch lên đầy giễu cợt: “Năm đó vu oan ta dùng cấm dược, bây giờ chính ngươi lại dùng.”  

 

Tu vi của Phượng Li tăng vọt trong chớp mắt, sắc mặt ta cũng nghiêm lại.  

 

Nhưng nếu không có chút tự tin vào sức mạnh của mình, ta đã không đến tìm nàng ta trả thù.  

 

Hình người của ta hiện ra, bộ lông trắng muốt hóa thành y phục màu trắng, trong ánh mắt kinh ngạc của Phượng Li, ta đấm mạnh vào bụng nàng ta.  

 

Móng vuốt sắc bén siết chặt cổ Phượng Li, ta tát thẳng vào mặt nàng ta: “Ngươi không biết xấu hổ, vậy ta sẽ giúp ngươi thỏa mãn.”  

 

Ta ta’t vào mặt Phượng Li hai mươi cái, đến mức tay cũng mỏi.  

 

Gương mặt nàng ta đã sưng phồng không còn nhìn ra hình dáng, điều này chắc chắn khiến Phượng Li phát đie^n.  

 

Nhưng so với mười đạo lôi phạt năm đó, điều này chẳng đáng gì cả.  

 

Linh khí của ta từ từ truyền vào cơ thể Phượng Li, nàng ta rên rỉ đau đớn.  

 

“Đồ chó mạt hạng… ngươi dám làm ta bị thương… Úy ca ca nhất định sẽ không tha cho ngươi…”

 

Đến giờ, Phượng Li vẫn còn có thể nói chuyện.  

 

Xem ra vẫn chưa đủ.  

 

Tay phải của ta chầm chậm tụ lại một quả cầu pháp thuật: “Cũng giống như vậy, ta cũng không tha cho hắn.”  

 

Ta giáng quả cầu pháp thuật về phía Phượng Li, nhưng ngay khi quả cầu sắp chạm tới nàng ta, khí tức xung quanh bỗng chấn động mạnh.  

 

Một bóng áo trắng vụt qua, Chử Úy đã xuất hiện.  

 

Về nhanh thật.  

 

“To gan! Dám làm hại người của bổn tọa!”  

 

Y vung tay áo, pháp thuật mạnh mẽ lao tới. 

 

Ta né tránh, gương mặt y lạnh như băng, càng mạnh mẽ hơn, những chiêu thức tiếp theo nhanh chóng ào tới.

 

Ta có thể thắng Phượng Li, nhưng đối với Chử Úy, Thượng thần đệ nhất Thiên giới, rốt cuộc vẫn còn yếu.  

 

Ta chuẩn bị tinh thần để chịu đòn đánh này, nhưng cơn đau như tưởng tượng không đến, mà thay vào đó là một luồng khí tức quen thuộc. 

 

Eo bị một người giữ lấy, người đó vung tay đẩy trả lại pháp thuật của Chử Úy.  

 

Chử Úy vội vàng tránh, pháp thuật va vào sơn giả, tạo ra tiếng nổ lớn.  

 

Ta quay đầu lại và chạm mắt với Xích Huyền Dạ.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page