“Thưa tôn thượng, lần này hội nghị tổ chức tại Bồng Lai Tiên Đảo, diễn ra sau ba ngày nữa, thiệp mời đã được gửi đến.”
Hội nghị Tam giới, tổ chức mỗi nghìn năm một lần, do ba giới người, thần, ma cùng tham dự để bàn bạc và thảo luận các sự kiện xảy ra trong nghìn năm qua.
Thiên giới, không ngoài dự đoán, Chử Úy sẽ tham dự.
Ta siết chặt bàn tay, cảm giác đau đớn từ lần chịu lôi phạt dường như vẫn còn…
“Nhàm chán, các ngươi cứ tìm ai đó đi thay là được.”
Xích Huyền Dạ thậm chí không nhìn thiệp mời, đứng lên định rời đi, ta vội vàng kéo nhẹ áo hắn.
Xích Huyền Dạ dừng chân, cúi mắt nhìn ta, ngừng lại một chút rồi hỏi: “Ngươi muốn đi?”
Ta gật đầu.
Muốn đi.
Đi gặp kẻ thù…
Dù sao cơ hội gặp không nhiều.
Xích Huyền Dạ không nói gì, trong lòng ta có chút lo lắng.
Từ khi hắn mang ta về Ma giới, ta luôn đi theo hắn, hắn đi đâu thì ta theo đó.
Đây là lần đầu tiên ta đưa ra yêu cầu, không biết hắn có đồng ý không.
Khi nghĩ rằng hắn sẽ không đồng ý, giọng nói nhạt nhẽo kia vang lên: “Vậy thì dẫn ngươi ra ngoài dạo một chút.”
Ta vui mừng khôn xiết, hai chân trước chắp lại biểu thị lòng biết ơn với Xích Huyền Dạ.
Hắn liếc ta một cái đầy khinh miệt.
“Đúng rồi, ngươi tên gì?”
Hắn đột nhiên hỏi, khiến ta ngẩn người.
Hình như không có tên.
Trước đây ở Thiên giới, mọi người đều gọi ta là “cục lông”.
Sau đó đến Ma giới, bao lâu nay, Xích Huyền Dạ nói chuyện với ta cũng chỉ gọi trực tiếp, chưa bao giờ gọi tên.
Bây giờ, tại sao hắn lại đột nhiên hỏi ta tên là gì?
Ta đáp: “Ta không có tên.”
Những con thú khác khi sinh ra thường được cha mẹ đặt tên, hoặc sau khi có bạn đời, bạn đời sẽ đặt tên cho.
Chỉ có ta…
Ta không biết cha mẹ mình là ai, cũng không biết mình đến từ đâu, từ khi có ký ức đã xuất hiện ở Thiên giới.
“Không có tên…” Xích Huyền Dạ vuốt lưng ta: “Vì ngươi giờ là tiểu thú của bản tôn, vậy thì mang họ của bản tôn đi.
“Gọi là Xích Bạch vậy.”
Ánh mắt Xích Huyền Dạ dừng lại trên bộ lông trắng như tuyết của ta, nhướng mày: “Sao? Nghe tên hay quá nên không nói được lời nào à?”
“Đây là bản tôn đích thân nghĩ ra cho ngươi, không cần cảm ơn đâu.”
Ta: “…Tôn thượng vui là được.”
…
Ba ngày trôi qua nhanh chóng, ta được Xích Huyền Dạ bế trên tay, cùng lên đường đến Bồng Lai Tiên Đảo.
Lần này, ngoài các cận thần và thị vệ bên cạnh Xích Huyền Dạ, còn có hai vị trưởng lão của Ma giới.
Đi theo bên cạnh đại trưởng lão là một thiếu nữ mặc y phục màu vàng, gương mặt rạng rỡ, tươi sáng.
Khi nhìn thấy Xích Huyền Dạ, nàng ta nhảy nhót đến trước mặt hắn và hành lễ.
“Tham kiến Ma Tôn đại nhân.”
Xích Huyền Dạ khẽ gật đầu.
Sau khi hành lễ xong, thiếu nữ áo vàng không rời đi mà tò mò nhìn ta đang nằm trong lòng Xích Huyền Dạ.
“Ma Tôn đại nhân, chú chó này đáng yêu quá! Cho ta ôm một lát được không?”
Câu nói của thiếu nữ áo vàng khiến lông mày Xích Huyền Dạ nhíu lại ngay lập tức.
“Hắn không phải chó, không được.”
Xích Huyền Dạ lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, rồi bước tiếp về phía trước.
“A Dao.” Đại trưởng lão phía sau tiến lên kéo thiếu nữ áo vàng lại: “Đừng chọc Ma Tôn giận.”
Thiếu nữ áo vàng – Ma Dao chu môi: “Ta biết rồi, gia gia.”
Từ Ma giới đến Bồng Lai Tiên Đảo cần nửa ngày di chuyển.
Trên phi thuyền, Xích Huyền Dạ lại cầm tấu chương xem, ta buồn chán ngáp dài, chạy ra ngoài tắm nắng một lát.
Đang nằm, ánh nắng trên đầu bỗng bị che khuất.
Ma Dao xuất hiện trước mặt, nhìn ta với ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Chỉ là một con chó, ngươi có tư cách gì mà ngày ngày nằm trong lòng Ma Tôn đại nhân.”
Ta cau mày nhìn nàng ta một cái, không thèm để ý.
“Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, không nghe thấy sao? Ngươi từ đâu đến?”
Ma Dao vừa nói vừa đưa tay định bóp ta.
Ta nhanh chóng nhảy tránh, nhưng không ngờ nàng ta lại ném ra một sợi dây pháp khí trói chặt lấy ta.
“Hừ, còn muốn chạy.”
Ma Dao hếch mặt, túm lấy cả người, mạnh tay kéo tai ta.
“Một con chó mà dám không nghe lời trước mặt ta, phải để ta dạy dỗ mới chịu ngoan ngoãn, ta nói cho ngươi biết, ngươi… á!”
Ma Dao chưa nói hết câu đã hét lên và ném ta đi.
“Con chó đáng ch3t’, ngươi dám cắn ta!”
Khóe miệng ta còn vương vết ma’u.
Nhưng không phải của ta, mà là của Ma Dao, vừa rồi ta không hề nương tay.
“Con chó ch3t’ tiệt, nộp mạng ra đây!”
Ta cố gắng phá vỡ sợi dây pháp khí trên người, giơ chân tiếp chiêu pháp thuật của Ma Dao và trả lại nàng ta.
Ma Dao trúng đòn, ngã xuống đất, kêu lên đau đớn.
Ta hừ lạnh một tiếng, quay người chạy về phòng.
Vừa bước vào, ta đã thấy tay Xích Huyền Dạ đang cầm bút khẽ dừng lại.
“Có mùi ma’u.”
Ta chạm vào khóe miệng mình.
Vừa nãy đã lau sạch rồi, không ngờ hắn vẫn ngửi thấy, mũi thật nhạy.
Đối diện với ánh mắt của Xích Huyền Dạ, ta gật đầu: “Không phải của ta, là…”
Chưa kịp nói hết câu, bên ngoài đã vang lên một giọng nói già nua: “Ma Tôn đại nhân, xin hãy làm chủ cho cháu gái của lão già này!”
Đến nhanh như vậy sao?
Chỉ thấy đại trưởng lão dắt theo Ma Dao đang khóc lóc, mặt mày tái nhợt bước vào, bắt đầu màn tố cáo của kẻ ác.
Ta đứng không xa Xích Huyền Dạ, quan sát nét mặt của hắn.
Những ngày tiếp xúc vừa qua, ta biết Xích Huyền Dạ là một người rất yêu dân…
Đại trưởng lão líu ríu nói xong, lại bổ sung một câu: “Tôn thượng, loại chó có lòng dạ độc ác như vậy tuyệt đối không thể để nó ở bên cạnh ngài! Nếu gây ra thương tổn gì cho ngài thì thật là tội lớn!”
Ánh mắt Xích Huyền Dạ rơi lên người ta.
Đôi mắt đen sâu thẳm không lộ ra điều đang nghĩ.
Chỉ nghe hắn nói: “Lại đây.”
Ta do dự một chút, đứng yên không động đậy.
Khuôn mặt Xích Huyền Dạ trở nên u ám: “Lại đây, nói xem chuyện gì đã xảy ra.”
Ta mím chặt môi, cuối cùng bước đến bên tay hắn: “Ta không cố ý làm nàng ta bị thương, là nàng ta kéo ta trước.”
“Nói dối!” Đại trưởng lão giận dữ quát lớn: “Ngươi…”
Bốp!
Đại trưởng lão chưa kịp nói hết câu, một cái chén đã bị ném mạnh xuống chân.
Giọng nói nhàn nhạt của Xích Huyền Dạ vang lên: “Nói tiếp đi.”
Ta kể lại toàn bộ sự việc cho Xích Huyền Dạ nghe.
Không biết hắn sẽ tin ta, một tiểu thú chỉ mới ở bên cạnh vài năm, hay tin một trưởng lão lâu năm của Ma giới…
“Còn gì nữa không?”
Ta lắc đầu.
“Ma Dao cố ý gây hại đồng tộc, tự nhận hai mươi roi, đại trưởng lão vì giúp kẻ nói dối, ba mươi roi.”
“Tôn thượng!”
Đại trưởng lão trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
Ta cũng không thể tin được.
Xích Huyền Dạ… hắn tin lời ta nói sao?
Theo lệnh của Xích Huyền Dạ, thị vệ Ma tộc bước tới kéo đại trưởng lão và Ma Dao đi chịu phạt.
Ma Dao la hét kêu oan.
Thị vệ trưởng, Ma Nhất, tiến lên nhắc nhở: “Tôn thượng, trên phi thuyền có thạch ghi hình.”
Một câu nói khiến Ma Dao im bặt, gương mặt lộ vẻ kinh hoàng.
Xích Huyền Dạ gật đầu, Ma Nhất mang thạch ghi hình đến và chiếu lại toàn bộ sự việc.
Sau khi Xích Huyền Dạ xem xong, sắc mặt hắn càng thêm đen kịt.
“Ma Dao bốn mươi roi, đại trưởng lão năm mươi roi.”
“Tôn thượng, xin tha mạng, A Dao không dám nữa! Xin tôn thượng tha mạng!”
Ma Dao lập tức quỳ xuống, dập đầu cầu xin, nhưng thị vệ chẳng chút xót xa, kéo nàng ta ra ngoài.
You cannot copy content of this page
Bình luận