Tiểu Thú Của Ma Tôn

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Nhớ lại cảnh Chử Úy ôm Phượng Li rời đi, mắt ta cụp xuống, che giấu hận thù trong đáy mắt.  

 

Nhưng rất nhanh thôi, ta đã biết lý do Xích Huyền Dạ cứu mình.

 

Lý do thật nực cười, nhưng cũng rất chân thực.  

 

Hắn là một kẻ mê lông thú.  

 

Ban đầu, trong một ngày, hắn luôn viện cớ kiểm tra vết thương của ta, vuốt ve lông trên đầu, trên người. 

 

Còn bảo sau này ta phải nhớ ơn. 

 

Sau đó, khi vết thương của ta dần hồi phục, hắn không còn lý do, lại hằng ngày lặng lẽ đi qua đi lại trước mặt ta.  

 

Về sau, có lẽ không chịu nổi nữa, không cần lý do gì, thản nhiên vuốt ve bộ lông của ta.  

 

Lên triều xử lý công vụ mang ta theo, ăn cơm cũng mang ta theo, thậm chí… ngay cả khi tắm, hắn cũng bắt ta đứng chờ bên cạnh!  

 

Ta phản đối, muốn chạy trốn, nhưng lại bị túm lấy sau cổ, nhấc trở về. 

 

“Đều là đàn ông, ngươi chạy cái gì?” 

 

“Biết bơi không?”  

 

Một dự cảm không lành ập đến trong lòng ta, nhưng chưa kịp mở miệng, Xích Huyền Dạ đã ném thẳng ta xuống nước.  

 

Ta tròn mắt kinh hãi.  

 

Ch3t’ tiệt! Ta không biết bơi!  

 

Vùng vẫy vài lần trong nước, uống không ít ngụm nước, Xích Huyền Dạ vội vàng vớt ta lên.  

 

“Ngươi không biết bơi? Ta cứ tưởng tộc thú các ngươi bẩm sinh đã biết chứ.”  

 

Hắn túm lấy ta, đưa đến trước mặt, dùng tay lau nước trên mắt ta.  

 

Sau khi lau xong, hắn ôm lấy ta, nói: “Vì ngươi không biết bơi, bản tôn đành miễn cưỡng giúp ngươi tắm rửa một chút. Ở bên cạnh bản tôn, ngươi phải là một tiểu thú sạch sẽ.”  

 

Nói xong, tay Xích Huyền Dạ bắt đầu kỳ cọ khắp người ta. 

 

Thường ngày hắn vuốt ve bộ lông của ta, chỉ là vuốt lưng và đầu. 

 

Bây giờ hắn muốn tắm cho ta, tay lại bắt đầu di chuyển xuống bụng! 

 

Ta giãy giụa phản kháng, khiến nước trong hồ bắn tung tóe khắp nơi, nước còn làm mờ cả mắt. 

 

“Đừng cử động.”  

 

Xích Huyền Dạ cau mày, ôm chặt ta vào lòng, giữ chặt không buông, giọng đầy khinh thường. 

 

“Không ngờ ngươi lại nhếch nhác đến vậy, tắm rửa cũng không chịu, sau này làm sao có tiểu thú nào muốn cưới ngươi?  

 

“Nói ra bản tôn cũng thấy mất mặt.”  

 

Cảm nhận bàn tay hắn sắp chạm vào phần dưới bụng, trong lúc nguy cấp, ta lập tức há miệng cắn vào tay đối phương.  

 

Trong một khoảnh khắc, không gian xung quanh như chìm vào im lặng.  

 

Ta liên tục chớp mắt, cuối cùng giũ sạch nước khỏi mắt. 

 

Mở mắt ra, ta nhìn thấy cảnh tượng khiến mình chỉ muốn ch3t’ đi.  

 

Ta không cắn tay của Xích Huyền Dạ, mà là… chỗ đó.  

 

Trước khi kịp phản ứng, Xích Huyền Dạ đã tức giận quăng ta xuống.  

 

Cơ thể va mạnh xuống sàn, đau đớn khiến ta nhăn mặt.  

 

Xích Huyền Dạ đã mặc lại y phục, đứng trước mặt ta, gương mặt trắng trẻo, tuấn tú của hắn lạnh lùng đến cực điểm.  

 

Xong rồi, lần này chắc ch3t’ thật rồi…  

 

“Xin… xin lỗi, ta… ta… ta nói là ta không cố ý, ngài đừng…”  

 

Ta không dám nhìn thẳng vào mắt Xích Huyền Dạ.  

 

Nghe đồn, Ma Tôn của Ma giới lòng dạ sắt đá, tính tình thất thường.  

 

Giây trước hắn có thể cười với ngươi, giây sau đầu ngươi đã lìa khỏi cổ.  

 

Mối thù của ta còn chưa trả, chẳng lẽ phải ch3t’ ở đây sao…  

 

Xích Huyền Dạ túm lấy cổ ta, nhấc bổng lên. 

 

“Hừ…”  

 

Tiếng cười lạnh lẽo thoát ra từ miệng hắn. 

 

Cơ thể ta không kìm được mà run rẩy.  

 

Chỉ nghe thấy hắn nghiến răng nói: “Bản tôn biết mình anh tuấn, phong lưu, từ xưa đến nay người thích bản tôn không ít, từ ba tuổi đến yêu quái vạn năm, bất kể nam nữ.” 

 

“Nhưng bản tôn tính hướng bình thường, không phải là thứ thú dị hợm như ngươi có thể mơ tưởng!”  

 

Ta: “…”  

 

Chưa ai nói qua, Ma Tôn của Ma giới… lại tự luyến đến vậy!  

 

“Làm thuộc hạ bên cạnh bản tôn, bản tôn cho ngươi một cơ hội nữa, nếu ngươi còn dám bất kính, bản tôn nhất định sẽ xử ngươi bằng nghìn nhát dao!”  

 

Có một khoảnh khắc, ta cảm thấy Xích Huyền Dạ thật sự muốn gi3t’ mình.  

 

Nhưng hắn đã kiềm chế.  

 

Cũng có một khoảnh khắc, ta nhịn không được muốn bật cười.  

 

Nhưng cũng đã nén lại.  

 

Ta vội vàng nói: “Vâng, đại nhân Huyền Dạ nói đúng, là tiểu thú sai, tiểu thú đáng tội ch3t’, sau này nhất định không dám tái phạm!”  

 

Lúc này đây, ta tuyệt đối không dám phản bác bất cứ lời nào của hắn. 

 

Càng không dám nói, ta không phải thích hắn, ta là nữ thú. 

 

Chỉ sợ nói sai một câu, chạm vào giới hạn của hắn, mất mạng như chơi.  

 

Hiện giờ hắn sẵn lòng tha thứ, ta đương nhiên sẽ không nhiều lời thêm.  

 

Xích Huyền Dạ lạnh lùng hừ một tiếng, ném ta xuống đất rồi xoay người rời đi.  

 

Nhìn theo hướng hắn rời đi, đó là về điện nghỉ.  

 

Ta không theo hắn mà đi về hướng ngược lại, cho đến khi đến một tảng đá lớn không có ai ở gần mới dừng lại.  

 

Kể từ khi vết thương lành, ta không hề quên việc tu luyện.  

 

Khi Xích Huyền Dạ bận xử lý công việc không để ý đến, ta lại lén tới nơi này. 

 

Hiện tại, ta đã có thể thành công hóa thành hình người, nhưng trước mặt Xích Huyền Dạ, ta vẫn không dám thể hiện.  

 

Ta từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu nhập định.  

 

… 

 

Cùng lúc đó tại Thiên giới, Chử Úy lắng nghe báo cáo từ thuộc hạ, nét mặt càng thêm u ám.  

 

“Đến giờ vẫn chưa tìm thấy, các ngươi đúng là một lũ vô dụng!”  

 

Các thiên binh cúi đầu càng thấp hơn.  

 

Phượng Li từ ghế bên đứng dậy.  

 

Giọng dịu dàng, hai tay quấn lấy cánh tay của Chử Úy. 

 

“Úy ca ca, huynh đừng lo lắng, thiên binh đã quét dọn chiến trường, không thấy bóng dáng của con thú lông trên đó, chứng tỏ nó không sao. Giờ không tìm được nó, có lẽ là vì trước đó bị huynh phạt nên giận dỗi thôi.”  

 

Chử Úy cười lạnh. 

 

“Chỉ là một con thú nhỏ đi theo, làm sai mà không nhận, có tư cách gì để ta lo lắng! Nó thích giận thì cứ để nó giận, hoàn toàn không có phép tắc!” 

 

“Từ hôm nay, không cần tốn nhân lực đi tìm nó nữa, tránh để nó ỷ sủng mà kiêu!”  

 

Trong lòng Chử Úy đã quyết định, đợi khi con thú nhỏ trở về, dù có khóc lóc cầu xin, hắn cũng sẽ dùng mấy đạo lôi phạt! 

 

Nhất định phải để nó hiểu, không có quy củ thì không thành tấm gương!  

… 

 

Ta quay về sau một canh giờ.  

 

Trước đây, ta và Xích Huyền Dạ ở chung trong một điện nghỉ, hắn chuẩn bị cho ta một cái ổ bên cạnh giường hắn.

 

Sau sự việc vừa xảy ra, ta không dám quay về đó.  

 

Tìm một chỗ gần cửa điện nghỉ rồi nằm xuống.  

 

Không thể không thừa nhận… cảm giác này quả thực có chút giống… con chó canh cửa.  

 

“Chạy đi đâu vậy?”

 

Giọng nói lạnh lùng từ trong điện vang ra.  

 

Ta lên tiếng: “Tối nay ánh trăng đẹp quá, ta đi dạo xung quanh một chút.”  

 

“Hừ, không ngờ ngươi cũng biết thưởng thức.”

 

Ta im lặng không nói gì, Xích Huyền Dạ tiếp tục: “Sao, có phải điện nghỉ của bản tôn quá nhỏ, không chứa nổi ngươi – vị Đại Phật này, nên giờ phải ngủ ngoài rồi?”  

 

Giọng điệu của Xích Huyền Dạ đầy mỉa mai, nhưng câu nói đó làm tai ta khẽ động.  

 

Hắn đồng ý để mình vào phòng? 

 

Không ai muốn nằm ngủ ngoài trời, ta cũng không ngoại lệ, lập tức từ dưới đất bò dậy, nhanh chóng chui vào điện nghỉ.  

 

Quan sát xung quanh, trên bàn không xa có rất nhiều tấu chương, chắc là Xích Huyền Dạ vừa xử lý công vụ.  

 

Thời gian qua tiếp xúc với hắn, ta nhận ra hắn là người làm việc vô cùng nghiêm túc, ngoài giờ ăn ngủ thì hầu hết đều xử lý công việc.  

 

Không có gì lạ khi Ma giới dưới sự lãnh đạo của hắn ngày càng tốt hơn.

 

Sáng hôm sau, ta theo Xích Huyền Dạ lên triều.  

 

Trên triều, có một đại thần của Ma giới nhắc đến chuyện hội nghị Tam giới.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page