“Hóa ra là vì ta bình thường quá khoan dung với ngươi, đến mức ngươi không chịu thừa nhận sai lầm, vậy thì chịu đựng hình phạt lôi hình đi!”
Lúc này ta mới biết, hóa ra Chử Úy và cửu vĩ hồ ly đã sớm quen nhau.
Người Chử Úy thật lòng muốn chọn làm thú song hành luôn là cửu vĩ hồ ly, nhưng không hiểu sao trước ngày hoàng tộc thiên giới chọn thú song hành, họ lại có mâu thuẫn.
Chử Úy vì giận dỗi mà chọn ta.
Người xuất hiện sau lưng ta trên đài đấu hôm đó cũng chính là y.
…
Ngày bị trừng phạt lôi hình, ta bị trói trên một tảng đá.
Mười đạo thiên lôi do chính Chử Úy thi hành.
Tiên nữ nhỏ bên cạnh có chút không đành lòng: “Mười đạo thiên lôi… e rằng lần này không hồn phi phách tán mới lạ?”
“Ai mà không nghĩ thế, ngay cả thượng tiên có thực lực mạnh cũng không chịu nổi.”
“Các ngươi không biết rồi! Nghe nói tiên tử Phượng Li đã đặc biệt xin Chử thần giảm nhẹ hình phạt, cứ mỗi ba đạo lôi hình, nàng ấy sẽ đến chữa trị cho cục lông nhỏ này, sợ rằng nó gặp chuyện.”
“Trời ơi, tiên tử Phượng Li thật quá nhân hậu! Cục lông nhỏ này ở trên đài đã dùng cấm dược định ra tay ác cơ mà!”
“Nghe nói những lần Chử thần xông vào trường luyện tập bị thương, đều là tiên tử Phượng Li bí mật giúp y chữa trị.”
“Theo ta thấy, Chử thần và tiên tử Phượng Li mới thật sự xứng đôi.”
Lời của tiên nữ nhỏ khiến mắt ta co lại.
Chử Úy sĩ diện, nên ta từng cứu y mà không nói ra, bây giờ sao người chữa trị lại biến thành Phượng Li?!
Chưa kịp hỏi rõ, đạo lôi đầu tiên đã đánh thẳng vào người.
Liên tiếp hai đạo, thân thể đã không còn chỗ nào lành lặn.
Phượng Li mang theo hòm thuốc, vẻ mặt đầy lo lắng bước đến, trước ánh mắt của mọi người, chầm chậm truyền pháp lực cho ta.
Nhưng nàng ta truyền càng nhiều, ta càng đau đớn hơn.
Nàng ta còn lấy thuốc trị thương rắc lên vết thương của ta, lúc băng bó, lại ấn mạnh từng lần một.
Nhưng ta đã đau đến mức không thể phát ra tiếng.
Sau mười đạo lôi, ta hoàn toàn ngất đi.
Trước khi ngất, ta thoáng thấy Chử Úy vội vã chạy đến, khuôn mặt đầy lo lắng.
Ta nghĩ mình đã nhìn lầm, nhưng khi tỉnh lại, Chử Úy vẫn đang ở bên cạnh.
Khi ánh mắt chạm nhau, ta thấy trong mắt y dường như có ánh sáng.
“Cuối cùng ngươi tỉnh rồi.”
Nghe các tiên nhân nhỏ trong cung nói, ta đã hôn mê suốt ba tháng, suốt ba tháng đó, Chử Úy luôn túc trực bên cạnh.
Chử Úy đã thử rất nhiều cách mới bảo vệ được mạch tim của ta.
Y nói việc trừng phạt ta là điều y phải làm với tư cách thượng thần, nhưng ta là thú song hành của y, nhìn ta bất tỉnh, y cũng đau lòng.
Nhưng nếu đã biết ta là thú song hành của y, tại sao lại không chịu tin lời ta, không điều tra rõ ràng mà lại tin tưởng vào lời con linh thú khác?
Ta không muốn để ý đến Chử Úy, nhưng y ngày nào cũng tìm đủ loại kỳ trân dị bảo để giúp ta hồi phục sức khỏe, khiến ta không kìm lòng được mà lại mở lời.
Nhưng khi nói với Chử Úy rằng, sau khi y từ trường luyện tập trở về, chính ta là người đã cứu y, nụ cười trên mặt y nhạt dần.
Y đứng chắp tay sau lưng, khuôn mặt trầm xuống: “Xem ra A Li nói đúng, ngươi quả thật giỏi nhận công lao của người khác.”
Câu nói của y khiến tim ta lạnh toát, cả người như rơi vào hầm băng.
Cơ thể lạnh buốt, run rẩy.
…
Ta bị giam cấm túc một tháng, Chử Úy bảo ta phải suy ngẫm lại bản thân.
Nhưng chưa đầy một tháng, quân ma giới đã tấn công lên.
Ta đập mạnh vào cánh cửa cấm túc, dùng gần hết công lực nửa đời mình mới phá được cửa.
Khi chạy ra ngoài, Chử Úy đang dẫn dắt quân thiên giới chiến đấu với ma tộc.
Nơi mà thiết kỵ đi qua, ma’u chảy thành sông.
Ta tiến lên hỗ trợ Chử Úy một tay, nhưng quân ma tộc dường như không bao giờ hết, đánh mãi không tan, ngày càng nhiều hơn.
Sau khi liều mạng mở được một con đường ma’u, hoàn toàn kiệt sức, ta gọi Chử Úy mau tới để đưa mình đi.
Nhưng chưa kịp cất tiếng, Chử Úy đã nhanh chóng bước lên con đường ma’u ta vừa mở, lao về phía an toàn.
Trong vòng tay y ôm một bóng dáng đỏ thắm.
Chử Úy ôm Phượng Li chạy đến nơi an toàn, khi định quay lại thì bị Phượng Li giữ chặt tay áo.
“Úy ca ca, huynh định quay lại cứu cục lông à? Muội thấy nó đã chạy trước chúng ta một bước rồi.”
Chử Úy nhíu mày, y luôn tin tưởng lời của Phượng Li, nhưng lần này lại có chút do dự: “Nhưng ta không nhìn thấy…”
“Úy ca ca, cục lông đã nhiều lần lừa dối huynh, lần này còn bỏ huynh lại mà chạy trước, điều này không phải là điều mà thú song hành nên làm, nhưng nghĩ đến việc nó còn nhỏ tuổi, mong huynh đừng trách phạt nó.”
Lời của Phượng Li khiến mặt mày Chử Úy trầm xuống.
“Nó luôn không hiểu phép tắc, xem ra hình phạt vẫn chưa đủ, đợi khi ta gặp lại nó, sẽ dạy dỗ thật kỹ!”
…
Đoàn kỵ binh không chút do dự giẫm lên cơ thể ta, đè bẹp xuống bùn đất.
Cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể, sự căm hận cuộn trào tích tụ trong lồng ngực, khiến ma’u từ năm giác quan trào ra ngoài.
Ngay khi nghĩ mình sắp ch3t’, một bàn tay to lớn bất chợt túm lấy cổ ta, nhấc lên khỏi bùn đất.
Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Chậc, nơi này lại có một con thú lông lấm lem bẩn thỉu.”
Ta muốn nhìn xem người đến là ai, nhưng đôi mắt nặng trĩu không thể mở ra.
…
Không biết đã trôi qua bao lâu, từng luồng ấm áp lần lượt tràn vào cơ thể.
Ta dần có sức, từ từ mở mắt.
Trước mắt là đại điện lộng lẫy, nguy nga tráng lệ.
Ta cố gắng động đậy, nhưng phát hiện mình đang nằm trong một cái nồi lớn đầy nước.
Tiếng củi cháy lách tách vang lên, ta hoảng hốt mở to mắt, dồn hết sức lực, lật người ra khỏi nồi, ngã xuống đất.
Ngay lúc đó, một giọng nói uể oải vang lên trong tai: “Tưởng ngươi không tỉnh lại nữa, suýt chút nữa đã có thịt ăn rồi.”
Ta kinh hãi nhìn về phía âm thanh phát ra.
Trên bảo tọa không xa, một nam nhân mặc trường bào màu đen đang nằm.
Khuôn mặt tựa như được chạm khắc, nét mày lạnh lùng sắc bén, đường nét gương mặt rắn rỏi, mũi cao, nơi đuôi mắt có một nốt ruồi lệ đen.
Chính giữa trán là một đóa hoa lửa địa ngục, biểu tượng cho thân phận.
Ma Tôn Xích Huyền Dạ.
Ngày trước khi theo Chử Úy, ta từng thấy tranh vẽ của hắn.
Hiện tại, so với tranh vẽ, ngoài đời còn lạnh lùng ngạo nghễ hơn nhiều.
Xích Huyền Dạ bước xuống khỏi bảo tọa, ta theo bản năng muốn lùi lại, nhưng chỉ cần cử động nhẹ đã cảm thấy cơn đau xé rách cơ thể.
Ta chỉ có thể nằm đó, kìm nén nỗi sợ trong lòng, yếu ớt lên tiếng: “Ngài đã cứu ta…”
Nhưng vừa lên tiếng, chính ta cũng bị giật mình.
Giọng nói khàn đục, khó nghe, hoàn toàn không giống giọng của một nữ thú trước đây, mà như của một lão già.
Ta biết, đó là hậu quả do vết thương.
“Thì ra là đực, giọng này, nghe ghê ch3t’ được.”
Ta: “…”
Xích Huyền Dạ túm cổ ta, nhấc lên khỏi đất, đặt lên một tấm đệm mềm.
“Là bản tôn cứu ngươi. Đã tỉnh rồi thì mau dưỡng thương đi. Ma giới không nuôi kẻ vô dụng, sau khi lành lặn, ở lại làm hộ vệ trả ơn đi.”
Nghe lời Xích Huyền Dạ là biết hắn đã hiểu lầm.
Ta im lặng, dù không hiểu tại sao người này lại cứu mình và đưa từ Thiên giới về Ma giới, nhưng lúc này, việc duy nhất ta cần làm là dưỡng thương, sống sót.
You cannot copy content of this page
Bình luận