TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN

Chương 9

Chương trước

Chương sau

Khi Lục Thính An về đến nhà, Lục Trầm Hộ đã về từ trước, xe đậu ngay trong sân.

Vừa mở cửa lớn biệt thự, Lục Thính An vừa nhấc chân lên thì giật mình khựng lại giữa không trung. Trong đại sảnh mù mịt khói trắng, sương khói mờ đặc đến mức còn mông lung hơn cả ngày Tề Thiên Đại Thánh làm loạn Thiên cung. Mùi hương cay xộc thẳng vào mũi.

“Chuyện gì vậy trời?”

Lục Thính An lùi lại hai bước, lấy tay che mũi, lo lắng nhìn vào trong:

“Ba! Ba đốt cả cái nhà làm gì đấy?!”

Nghe tiếng con trai, Lục Trầm Hộ đang bận dâng hương lập tức cắm nhanh que nhang vào lư hương, bước nhỏ hấp tấp chạy ra cửa:

“Tiểu tử thối, cuối cùng cũng về rồi!”

Gió ngoài cửa lùa mạnh vào trong, ông vừa mở miệng liền bị khói hun sặc một hơi:

“Khụ khụ! Khụ khụ khụ…”

“Không sao chứ ba?”

“Khụ… Đừng vào vội!”

Lục Trầm Hộ còn chưa để Lục Thính An bước tiếp đã lao ra ngoài trước.

“Trước mặt con có cái chậu than đấy, ba đang đốt lá bùa xin từ đạo trưởng Thành Huyền về, để trừ tà xua đen đủi, con bước qua nhanh lên!”

“……”

Lục Thính An vốn muốn nói ông mê tín, nhưng nhìn phòng khách mù mịt khói như vừa trải qua lễ cầu siêu tập thể thế này… Nếu không làm theo thì lại hóa ra là không hiểu chuyện. Cậu nheo mắt, cẩn thận xác định vị trí chậu than trên sàn, rồi bước qua.

Vừa đứng vững, Lục Trầm Hộ lập tức cầm hai nhúm muối rắc lên người cậu từ trước ra sau. Sau một trận rối rít, ông mới thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, mấy người tới dọn cái chậu than và muối trên sàn đi, đem vứt xa ra một chút cho tôi!”

“Vâng ạ!”

Một nhóm người làm lập tức chạy tới, người nâng chậu than ra ngoài, người mở cửa thông gió cho sạch không khí.

Lục Trầm Hộ kéo con trai đến trước bàn thờ bài vị người vợ đã khuất, nhét vào tay cậu ba nén nhang rồi thúc giục:

“Đốt cho mẹ con mấy nén, để bà phù hộ con. Chiều nay A Hải gọi điện báo cho ba, nói con lại mò đến hiện trường vụ án! Con nghĩ gì thế hả? Đạo trưởng Thành Huyền đã dặn phải tránh xa nơi âm khí nặng, mà con còn cắm đầu lao vào hiện trường hung án?!”

Lục Thính An thành khẩn cúi đầu khấn mấy câu “cầu đừng mơ thấy cái gì kinh khủng nữa”, rồi cắm hương, quay đầu nói:

“Con đâu có muốn đâu, là cấp trên trực tiếp chỉ định bắt con đi theo, con có từ chối được đâu?”

Lục Trầm Hộ giận đến đập mạnh tay xuống bàn:

“Cấp trên nào mà quyền to thế chứ?!”

“Cố Ứng Châu, tổ trưởng tổ trọng án số 1.”

“……”

Biểu cảm tức giận cứng đờ trên mặt ông lập tức đông cứng, ông nhìn con trai bằng ánh mắt vừa nghi ngờ vừa như tiếc nuối:

“Con chắc là anh ta kéo con đi, chứ không phải con thấy người ta đẹp trai liền hí hửng chạy theo?”

Lục Thính An: “???”

“Ba thấy con mất giá vậy sao?”

Lục Thính An lớn bằng từng này, chưa từng “hí hửng” chạy theo ai cả!

Lục Trầm Hộ bĩu môi, ánh mắt không nói thành lời, dùng vẻ mặt “vi diệu” để cho qua chuyện.

Bữa tối.

Ban đầu, Lục Trầm Hộ lặng lẽ ăn cơm, không nói lời nào. Nhưng càng ăn lại càng thấy nghẹn, mùi cơm thơm là thế mà cũng khó trôi nổi.

Ông là người hiểu rõ nhất tính con trai mình. Vì được cưng chiều từ nhỏ, nên tính cách thành ra tùy tiện, cái gì muốn là phải có bằng được. Đến khi trưởng thành, lại phát hiện ra con trai thích đàn ông, đã thế còn ra tay không hề nhẹ với đối tượng mình thích.

Lần đầu tiên biết con mình thích nam giới, Lục Trầm Hộ thật sự cảm giác như trời sụp.

Vợ mất sớm, cả nhà họ Lục chỉ còn một mình Thính An là độc đinh. Tài sản có thể không cần, danh tiếng có thể bỏ, nhưng dòng dõi thì không thể tuyệt hậu được!

Vậy mà con trai lại thích đàn ông. Ông làm sao mà chấp nhận nổi?

Thời gian đó, Lục Trầm Hộ như kẻ mất hồn ăn không ngon, ngủ không yên, sụt liền một lúc mười cân. Đến mức ông từng nghĩ, chắc mình sắp xuống dưới đất bầu bạn với vợ rồi…

Nhưng sự thật chứng minh, gặp phải loại “oan gia” như Lục Thính An, thì điểm mấu chốt của bất kỳ ai cũng sẽ bị bào mòn cho đến khi không còn gì.

Dạo gần đây, trạng thái của Lục Thính An cực kỳ tệ. Cả người mang khí âm nặng nề, lúc thì trằn trọc cả đêm không ngủ, lúc lại mê man ngủ li bì suốt ngày. Bác sĩ đến khám rất nhiều lần, kiểm tra kỹ lưỡng nhưng không phát hiện ra bệnh tật gì. Thế mà mấy ông thầy bói giang hồ lại nhìn mặt nói một câu xanh rờn: “Cậu này, khí số mỏng, nhìn không sống được bao lâu.”

Lúc đó, Lục Trầm Hộ chỉ nghĩ:

“Mặc kệ nó thích đàn ông, hay có hứng thú với… một con heo, chỉ cần sống khỏe mạnh là tốt rồi. Thích cỏ đuôi chó cũng được, miễn là còn thở!”

Ai ngờ đâu, chưa bao lâu, Lục Thính An bắt đầu khôi phục trạng thái, ánh mắt có hồn hơn, sắc mặt sáng hơn, kết quả ngay tại một bữa tiệc lại… phải lòng Cố Ứng Châu ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Nhịn cả buổi, cuối cùng Lục Trầm Hộ cũng không nhịn được:

“Con à, ba thấy, làm người thì phải tự biết mình. Có một số ý tưởng, tốt nhất nên bóp chết từ trong trứng nước.”

Lục Thính An đang nhai miếng thịt kho tàu, nhai nhai nhai, rồi lười biếng hỏi:

“Ý tưởng gì cơ?”

Lục Trầm Hộ suy nghĩ một chút, cố diễn đạt uyển chuyển:

“Cố Ứng Châu là con một của nhà họ Cố. Mẹ cậu ta xuất thân từ dòng dõi thư hương, ông ngoại hiện là hiệu trưởng Đại học Cảng Thành. Còn cha cậu ta, không cần nói cũng biết. Ông nội từng dính đến cả giới hắc bạch, đến hơn mười năm trước mới rửa tay gác kiếm. Dù vậy, quan hệ nhà họ Cố vẫn rối như tơ vò. Con nghĩ thử xem, người ta đường đường là con nhà thế gia như thế, làm sao chấp nhận một người đàn ông ‘gả’ vào nhà họ được chứ!”

Lục Thính An: “……” Nhai nhai.

Lục Trầm Hộ đặt đũa xuống, nói thẳng:

“Con không hiểu sao? Nhà người ta sớm đã có con dâu dự định rồi, loại có thể đẻ con ấy!”

“……” Nhai nhai… rồi ngừng.

Đến đây thì Lục Thính An hiểu rồi. Ba cậu đang khuyên cậu sớm từ bỏ cái ý nghĩ “tà đạo” với Cố Ứng Châu.

Cậu biết, Lục Trầm Hộ thật ra là đang lo cho cậu. Người “nguyên bản” đúng là có xu hướng yêu thích đàn ông, nên hiểu lầm này tạm thời chưa thể giải thích được.

Nhưng có một chuyện, cậu không thể nhắm mắt cho qua:

“Tại sao cứ mặc định là con phải gả vào nhà họ Cố?”

Lục Thính An nghiêng đầu, ánh mắt rất nghiêm túc.

“Không thể là… con cưới Cố Ứng Châu về nhà à?”

Cậu thừa nhận, ngoại hình cậu có thể không bằng Cố Ứng Châu nhưng tâm lý, ý chí cậu kiên cường hơn bất kỳ ai! Dù có là “cong”, thì cậu cũng muốn ở trên!

Lục Trầm Hộ há miệng, cứng đờ tại chỗ: “……”

Ông rất may vì mình đã đặt đũa xuống trước. Nếu không thì lời con trai vừa nói chắc chắn sẽ khiến ông đánh rơi cả bát cơm.

Cái kiểu tự tin “mười ba phần” như vậy, thật không hiểu là di truyền từ ai.

Một lúc sau, Lục Trầm Hộ mới lắp bắp mở lời:

“Thính An à… Tối qua con ngủ ở cõi nào mà mơ đẹp vậy?”

“Giấc mơ Triều nhà Minh,” Lục Thính An trả lời tỉnh bơ.

Lục Trầm Hộ phá lên cười:

“Vậy tối nay ba cũng thử ngủ Triều đó, để xem có mơ được đem mẹ con cưới lại không!”

Lục Thính An: “……”

Cậu nghĩ nghĩ, rồi vẫn tốt bụng nhắc nhở:

“Không nên đâu ba. Ba quên rồi sao? Con chỉ mơ… gặp ma đè thôi.”

“……”!

Tiếng cười của Lục Trầm Hộ nghẹn lại ngay cổ họng. Ông cụp miệng, quay sang nhìn con bằng ánh mắt đầy áy náy:

“Không phải đâu, con trai… Ba không cố ý…”

Lục Thính An rũ mắt, nhẹ nhàng đặt bát xuống:

“Không sao, con không để tâm.”

Nói thì nói vậy, nhưng cậu vẫn đứng dậy đi lên lầu.

“……”

Lục Trầm Hộ thấy vậy lại càng áy náy, chỉ muốn tự vả mình hai cái. Ông mắng mình:

“Biết thế không nói. Nói ra lại thành dở hơi…”

Chỉ là, ông không ngờ ngay khi vừa lên đến bậc cầu thang, Lục Thính An ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hừng hực như chưa từng có gì xảy ra dưới lầu.

Thằng bé này… rõ ràng là cố ý! Ai bảo ông nghi ngờ giới tính đàn ông của nó cơ chứ?

Tối đó, Lục Thính An lại mơ.

Ban ngày, cậu đã nhiều lần mơ thấy những cảnh tượng quái dị: thứ sinh vật mặt người thân hà mã điên cuồng xé xác Chu Uyển Hỉ. Cậu cứ nghĩ, tối nay chắc vẫn tiếp tục bị giấc mộng đó hành hạ.

Nhưng không. Điều làm cậu không thể ngờ nhất là đêm nay, trong giấc mơ, cậu lại thấy toàn bộ hiện trường vụ án.

Bao gồm cả… gương mặt của hung thủ.

Hết Chương 9.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Các bạn thả tim giúp sốp nhé Tối sốp đăng thêm 5 chương

Trả lời

You cannot copy content of this page