TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN

Chương 27

Chương trước

Chương sau

27

Khi nghe tin Trần Thời Hữu qua đời tại nhà giáo viên dạy piano, Hứa Hân Tuyết sững sờ đến mức liên tục đánh sai phím, cả bản nhạc bị cô đánh thành một mớ hỗn loạn.

Giáo viên tưởng cô không khỏe, liền kết thúc buổi học sớm hơn mười phút.

Sau chuyện xảy ra tại Giang Chu Vinh, cả khu dân cư ai nấy cũng đều mang tâm trạng nặng nề.

Hứa Hân Tuyết thất thần rời khỏi khu chung cư, nhưng vừa đến cổng thì bị một bóng người cao lớn chặn lại.

Cô không ngờ cảnh sát lại tìm đến nhanh như vậy.

“Xin lỗi anh cảnh sát,” cô nhỏ nhẹ, “tôi thật lòng muốn cung cấp manh mối có ích, nhưng thực ra… đã rất lâu rồi tôi không gặp Trần Thời Hữu, cho nên…”

Cô gượng gạo nặn ra một nụ cười khổ, ánh mắt mang theo vẻ yếu đuối khiến người ta nhìn mà thương xót, nhìn thẳng vào Cố Ứng Châu, khẽ hỏi:

“Cậu ấy… thật sự chết rồi sao? Là khi nào? Có phải rất đau đớn không?”

Cố Ứng Châu chăm chú theo dõi từng biểu cảm của cô, rồi cố ý đáp:

“Chết do mất máu quá nhiều, không thể không đau đớn được. Cô và Trần Thời Hữu quen nhau đã lâu chưa? Có từng đến nhà cậu ta không?”

“Đến nhà cậu ấy làm gì? Tôi còn không biết cậu ấy ở đâu.”

Ánh mắt Hứa Hân Tuyết có chút khó hiểu, sắc mặt trắng bệch, trông như thể vẫn đang rất sốc vì cái chết của Trần Thời Hữu.

Khi trả lời, trong giọng cô có phần bất đắc dĩ:

“Anh cảnh sát à, tôi và Trần Thời Hữu đúng là quen biết nhau khá lâu nhưng anh có lẽ hiểu lầm rồi. Nói nghiêm túc thì chúng tôi còn chẳng đến mức là bạn bè.

Tính cách của cậu ấy, anh cũng biết rồi đấy, không giỏi giao tiếp, rất khó thân.”

Cố Ứng Châu nghe cô nói, nét mặt và lời lẽ đều không giống đang giả vờ.

Anh nhíu mày:

“Không phải hai người là người yêu sao? Có học sinh từng nhìn thấy hai người đi cùng nhau.”

Nghe vậy, Hứa Hân Tuyết như thể vừa nghe được điều gì kinh khủng.

Cô lùi lại nửa bước, ánh mắt không tin nổi.

“Ai đồn ra những lời đó vậy?”

Cô nhíu mày, không mấy vui vẻ mà giải thích:

“Tôi và cậu ấy chỉ là quen biết cũ. Gặp mặt chào hỏi là chuyện hết sức bình thường.

Anh có thể hỏi thêm vài người bạn cùng lớp tôi sẽ rõ, tôi có nhiều bạn khác giới lắm, và tôi đi với họ còn thường xuyên hơn.

Anh không thể chỉ vì tôi từng xuất hiện cạnh Trần Thời Hữu mà liền cho rằng tôi là bạn gái cậu ấy, thế thì quá gượng ép rồi.”

Nói đến đây, cô như nhớ ra điều gì, khẽ bổ sung:

“Hơn nữa tôi có bạn trai rồi.”

Lần này, đến lượt Cố Ứng Châu sững người.

Trước đây khi điều tra ở trường, các sinh viên đều nói bên cạnh Hứa Hân Tuyết luôn có nhiều nam sinh theo đuổi, nhưng cô luôn mềm mỏng từ chối, giữ mối quan hệ ôn hòa để không làm ai mất mặt.

Chính vì thế, suốt hai năm qua, chưa từng ai nói xấu cô, thậm chí nhiều người còn ôm hy vọng mãi không chịu buông.

Vậy mà cô thực sự đã có bạn trai?

Nếu vậy, tại sao cả đám bạn cùng trường hay những người theo đuổi kia lại chẳng ai hay biết?

Cố Ứng Châu thoáng bối rối.

Ngay lúc ấy, như để xác nhận lời của Hứa Hân Tuyết, một chiếc xe từ từ chạy tới, đỗ lại gần bên.

Cửa kính bên ghế lái hạ xuống.

“Hân Tuyết?”

Người đàn ông ngồi trong xe nhìn quanh mấy lần. Khi Cố Ứng Châu quay đầu lại, đối phương lập tức mở cửa xuống xe, có chút cảnh giác.

Anh ta đi nhanh tới cạnh Hứa Hân Tuyết, tay đặt lên vai cô với dáng vẻ vô cùng chiếm hữu:

“Vị này là ai vậy?”

Hứa Hân Tuyết mỉm cười xin lỗi với Cố Ứng Châu:

“Cảnh sát Cố, đây là bạn trai tôi. Anh thực sự hiểu lầm rồi.”

Cách cô giới thiệu khiến người bạn trai có chút khựng lại, như không kịp phản ứng.

Nhưng rồi anh ta lập tức đổi nét mặt, nở nụ cười xã giao:

“Hóa ra là cảnh sát. Xin hỏi anh tìm Hân Tuyết có việc gì vậy?”

Cố Ứng Châu không có hứng dây dưa với người xa lạ, đang định kiếm cớ cho qua chuyện, thì Hứa Hân Tuyết đã thân mật kéo tay bạn trai mình, nhẹ giọng nói:

“Không có gì đâu. Trong trường có bạn học gặp chút chuyện, anh cảnh sát chỉ đang hỏi thăm tình hình thôi.”

Người kia gật đầu, tỏ vẻ hiểu chuyện:

“Hỏi xong rồi à?”

Hứa Hân Tuyết gật đầu dịu dàng:

“Xong rồi.”

Anh ta nói:

“Vậy mình về nhé. Anh đã đặt bàn ở nhà hàng Tây mà em thích nhất, món foie gras em mê chắc cũng sắp hết hàng rồi.”

Vừa nói, anh ta vừa lấy ra từ túi quần một hộp thuốc lá, rút một điếu đưa cho Cố Ứng Châu.

Cố Ứng Châu đưa tay từ chối:

“Tôi không hút.”

Người kia cũng không ngại, cất lại hộp thuốc rồi đưa Hứa Hân Tuyết rời đi.

“Chúng tôi xin phép đi trước.”

Trước khi rời đi, hai người còn dừng lại trước đầu xe của Cố Ứng Châu một chút.

Trong xe, Lục Thính An im lặng quan sát từ đầu đến cuối.

Nhìn từ vẻ bề ngoài, hai người này thật sự không xứng đôi.

Hứa Hân Tuyết là kiểu con gái khiến người qua đường không khỏi ngoái nhìn.

Ngay cả khi người khác còn chưa chạy theo kịp xu hướng thời trang, cô đã ăn mặc đầy khí chất: váy dài trắng nhã nhặn, giày bệt thanh lịch, tóc xoăn nhẹ cài bằng một chiếc băng đô vàng nhạt.

Cô ấy chính là kiểu “bạch nguyệt quang” tiêu chuẩn của thế kỷ 21.

Còn bạn trai cô chỉ có thể nói là diện mạo bình thường. Không có khí chất, càng không có điểm gì nổi bật.

Có thể thấy vóc dáng chàng trai cao khoảng 1m7, mắt và miệng nhỏ, khuôn mặt hơi tròn khiến anh ta trông có vẻ không khỏe mạnh. Trên đầu là một lớp keo vuốt tóc bóng lưỡng, mặc một bộ vest đen vừa người, nhưng từng nếp gấp trên quần áo đều bị vóc dáng anh ta làm cho méo mó.

Lục Thính An vốn không phải người soi mói ngoại hình người khác, nhưng khi sự việc liên quan đến một vụ án, cậu vẫn âm thầm phân tích trong lòng, so với khuôn mặt và các chi tiết nhỏ thể hiện phẩm chất của người đàn ông kia, chiếc xe của anh ta dường như lại càng đáng chú ý hơn.

Đó là một chiếc Santana đỏ, thân xe dài và thẳng, màu sắc bắt mắt nổi bật. Vào thời điểm này ở Cảng Thành, sở hữu một chiếc Santana chắc chắn là biểu tượng của địa vị và tiền bạc.

Hơn nữa, Lục Thính An chú ý đến một chi tiết khi Hứa Hân Tuyết nhìn thấy xe của Cố Ứng Châu, ánh mắt cô ta vô cùng ngưỡng mộ, thậm chí còn rực sáng hơn khi nhìn người bạn trai kia.

Dù không muốn nghĩ xấu cho nữ sinh trẻ tuổi này, Lục Thính An vẫn không thể không giữ lại một chút nghi ngờ trong lòng.

Dù sao thì Hứa Hân Tuyết và cô gái kỳ quái trong giấc mơ cậu từng gặp có vài nét tương đồng, điều đó khiến cậu để tâm.

Chiếc Santana đỏ rất nhanh đã rời đi, không lâu sau đó, Cố Ứng Châu cũng quay trở lại.

Ngồi vào ghế lái, anh liếc nhìn Lục Thính An một cái: “Cậu tỉnh lúc nào?”

Lục Thính An khoác áo khoác ra sau ghế, trả lời: “Anh vừa rời đi thì tôi tỉnh.”

“Xàm quá.” Cố Ứng Châu không tin, khịt mũi chế giễu, “Lúc tôi xuống xe còn thấy cậu ngủ y như con heo.”

Lục Thính An: “……”

Không thể phản bác, quả thật cậu ngủ một giấc rất sâu. Nếu Cố Ứng Châu không xuống xe, có lẽ cậu vẫn còn đang ngủ.

Chuyển sang chuyện khác, Lục Thính An hỏi: “Anh hỏi được gì từ Hứa Hân Tuyết không?”

Nhắc đến chuyện này, Cố Ứng Châu cũng lộ vẻ mệt mỏi: “Manh mối từ cô ấy coi như đứt đoạn rồi. Cô ấy không phải cô gái được nhắc trong nhật ký của Trần Thời Hữu, thời gian hai người quen biết cũng không khớp, hơn nữa cô ấy còn có bạn trai. Trước mắt xem ra, cô ấy không liên quan đến cái chết của Trần Thời Hữu.”

Lục Thính An không chút do dự đáp: “Không chắc.”

Cố Ứng Châu quay sang nhìn: “Ý cậu là gì?”

Lục Thính An lại lắc đầu, không giải thích thêm.

Giấc mơ của cậu kỳ lạ như thế, luôn khiến người ta cảm thấy vừa hoang đường vừa khó hiểu. Nhưng từ Chu Uyển Hỉ đến Trần Thời Hữu, chỉ cần trong mộng có xuất hiện quái vật, thì điều đó nhất định có ý nghĩa.

Trước đây con cóc được hiểu là Chu Kim Diệu có mộng tưởng ăn thịt thiên nga, lần này là con đỉa, chẳng lẽ là ngụ ý kẻ hút máu, bám dai không buông?

Ánh mắt Lục Thính An thay đổi, tháo dây an toàn trên người: “Sếp Cố, tôi muốn quay lại phòng 413 xem thêm lần nữa, anh đi cùng tôi.”

Tòa B, hành lang tràn ngập mùi thuốc khử trùng nồng nặc, lẫn trong đó là hương trầm nhè nhẹ.

Không cần đoán cũng biết, những người sống trong toà nhà này đã đốt những thứ khiến họ cảm thấy an tâm.

Cố Ứng Châu đưa Lục Thính An trở lại căn phòng 413 một cách kín đáo.

Thi thể đã được đưa đi, mùi hôi xác cũng tan, không khí trong phòng giờ đã dễ chịu hơn nhiều.

“Tôi vào thư phòng trước.” Vừa đến phòng khách, Lục Thính An lập tức đi thẳng về phía thư phòng.

Cố Ứng Châu không tranh, quay người đi về phòng ngủ chính.

Thư phòng và phòng ngủ chính là hai nơi Trần Thời Hữu sử dụng nhiều nhất khi còn sống, khả năng tìm thấy manh mối ở đó cũng cao hơn. Mặc dù tổ 2 đã mang đi vài vật chứng hữu dụng, nhưng mỗi người có cách quan sát và độ tỉ mỉ khác nhau, thay người khác đến tìm có khi lại phát hiện được điều gì đó mới.

Đây là lần thứ hai Lục Thính An bước vào căn thư phòng này.

Nói là thư phòng, thật ra giống phòng vẽ tranh hơn. Ngoại trừ bức tường có cửa sổ, những bức tường còn lại đều treo đầy tranh, có tranh phác họa của Trần Thời Hữu, cũng có tranh sơn dầu và màu nước của các họa sĩ nước ngoài.

Tất cả đều được lồng kính cẩn thận. Có bức đậm chất nghệ thuật, có bức dễ hiểu, duy chỉ có một bức treo sau cánh cửa khiến Lục Thính An nhìn rất lâu vẫn không hiểu nổi.

Đó là một bức tranh trừu tượng, tên tranh cũng trừu tượng nốt: 《Người tình》.

Từ góc độ người bình thường nhìn vào, nó thực sự rất rối rắm: nền trắng được tô lên loang lổ màu sắc, trông như một cái giường, mà trên giường thì chồng chất hình thù màu mè kỳ quái, ghế chẳng ra ghế, người chẳng ra người.

Nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, Lục Thính An chỉ nhận ra ở góc dưới bên trái của bức tranh có một chiếc lồng sắt, trong đó nhốt một con chim sẻ màu nâu.

Trần Thời Hữu rất trân trọng bức 《Người tình》 này, có thể thấy từ lớp kính sạch sẽ không một hạt bụi khác hẳn các khung kính khác đã phủ bụi.

Lục Thính An ghi nhớ tên tác giả: Y Phàm Lôi, một họa sĩ nước ngoài.

Xem xong tranh, cậu đưa ánh mắt về phía giá vẽ đối diện cửa sổ.

Trên giá là một tờ giấy trắng, góc trên bên phải có một chấm đen bằng đầu ngón út.

Ngay lần đầu tới đây, cậu đã chú ý tới chấm đen này, cứ tưởng đó là mực vẽ dây ra. Nhưng khi lại gần, cậu phát hiện đó không phải vết mực, mà là dấu cháy mờ nhạt như bị hằn xuyên qua từ tờ giấy phía trên.

Vết cháy đó lớn cỡ đầu tàn thuốc lá.

Mà Trần Thời Hữu không hút thuốc. Trong nhà cậu ta không có thuốc lá, cũng không có bật lửa, thùng rác không có đầu mẩu nào.

Vậy thì, dấu cháy này rất có khả năng là do người khác để lại.

Lục Thính An gỡ tờ giấy ra khỏi giá vẽ, coi như vật chứng.

Cuối cùng, cậu bước đến kệ sách lớn đặt ở góc phòng khách.

Giá sách được chia thành nhiều tầng. Trần Thời Hữu là người có phần mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, các loại sách được sắp xếp theo độ cao, độ dày, thể loại, từ văn xuôi đến tiểu thuyết rồi đến sách chuyên ngành tất cả được phân loại cẩn thận.

Phần lớn sách vẫn còn mới tinh. Theo thói quen của người có tiền, dù không đọc, giá sách cũng phải trưng đầy để làm đẹp.

Lục Thính An lướt qua khoảng mười quyển, ánh mắt nhanh chóng kiểm tra từng trang, nhưng không phát hiện điều gì bất thường.

Khi đến hàng sách chuyên ngành cuối cùng, ánh mắt cậu dừng lại trên một quyển tiểu thuyết dày cộp.

Cuốn tiểu thuyết này có độ dày gần giống sách chuyên ngành, xen lẫn vào trong cũng khó phát hiện. Nhưng với tính cách Trần Thời Hữu, quyển này không nên xuất hiện ở đây trừ khi…

Lục Thính An rút quyển sách ra.

Vừa định mở ra, sau lưng truyền đến tiếng bước chân đều đều.

Cậu đặt tay lên quyển sách, quay đầu nhìn Cố Ứng Châu: “Tìm được vật chứng gì hữu ích không?”

Cố Ứng Châu không nói lời nào, chỉ giơ tay phải lên. Trong lòng bàn tay là một chiếc bông tai ngọc trai tròn trịa, sáng bóng.

Lục Thính An chạm tay vào dái tai, hỏi: “Tìm thấy ở đâu?”

Một vật quan trọng như vậy mà Tằng Diệc Tường và những người khác lại không phát hiện ra.

Cố Ứng Châu bỏ bông tai vào túi vật chứng, nói: “Trên giường Trần Thời Hữu, cái này kẹt trong khe nệm. Cậu nghĩ nó là của Hứa Hân Tuyết sao?”

Lục Thính An gật đầu: “Rất có thể.”

Cố Ứng Châu nhướn mày: “Chắc đến vậy?”

“Trực giác đàn ông.” Lục Thính An đáp. “Với lại, kiểu dáng bông tai này đúng gu của Hứa Hân Tuyết.”

Cố Ứng Châu không phản bác. Anh cũng nghi ngờ Hứa Hân Tuyết, nhưng chỉ là nghi ngờ vì cô ta có vẻ không có động cơ gây án.

Mà nói đúng ra, phía cảnh sát vẫn chưa xác định rõ động cơ của hung thủ.

Thấy Lục Thính An còn cầm một quyển tiểu thuyết, Cố Ứng Châu hỏi: “Quyển đó cũng có vấn đề?”

Bị nhắc đến, Lục Thính An mới dời sự chú ý trở lại quyển sách trong tay.

“Đây là một cuốn tiểu thuyết kẹp giữa sách chuyên ngành của Trần Thời Hữu, rõ ràng không đặt nhầm.”

Cậu lật ngang sách, phát hiện các trang không dính chặt vào nhau như bình thường: “Trong sách hình như có thứ gì đó.”

Dùng ngón tay cái lật từng trang nhanh chóng, cuối cùng, thứ kẹp trong sách cũng hiện ra.

Là vài tấm vé máy bay, đã bị xé thành nhiều mảnh nhỏ.

Cố Ứng Châu lấy những tấm vé máy bay đó ra, so sánh thời gian ghi trên từng tấm.

“Đều là vé máy bay đi M quốc đã quá hạn, lần lượt là ba tháng trước và một tháng trước.”

Lục Thính An lập tức nói tiếp một cách tự nhiên: “Cậu ta không đi M quốc suốt thời gian qua, là vì không nỡ rời bạn gái sao?”

“Có vẻ vậy.”

Hai người đều đang tập trung vào mấy tấm vé bị xé vụn, Lục Thính An cũng tiện tay cầm theo quyển tiểu thuyết kia.

Đúng lúc ấy, khi mở các trang sách, một vài tờ giấy mỏng nhẹ rơi ra, lả tả bay xuống dưới chân hai người.

Họ không hẹn mà cùng cúi xuống nhặt lên.

Nhưng khi nhìn rõ hình ảnh trên những tờ giấy ấy, sắc mặt họ đồng thời biến đổi.

Đặc biệt là Lục Thính An.

Đây là lần đầu tiên Cố Ứng Châu thấy trên mặt Lục Thính An hiện ra biểu cảm phong phú như thế kinh ngạc, bối rối, hoang mang không biết làm sao…

Mà nguyên nhân khiến cậu biến sắc như thế, chính là vì những tấm giấy mỏng ấy, toàn bộ đều in ảnh của cậu.

Lục Thính An từ trước đến nay luôn điềm tĩnh, trời sập xuống cũng có thể ung dung chống đỡ, nhưng giờ đây khi manh mối điều tra lại tìm thấy ngay trên người mình, cậu thật sự cảm thấy như bị sét đánh.

“Tôi đang điều tra chính mình à?!”

Cậu chưa bao giờ có thể tưởng tượng nổi, bên trong quyển sách mà Trần Thời Hữu giấu vé máy bay… lại cất giữ nhiều ảnh của cậu đến thế.

Giữa họ rốt cuộc có quan hệ gì?

Không đúng… phải là giữa Trần Thời Hữu và nguyên chủ có quan hệ gì?

Một đống suy nghĩ khiến người ta hoảng loạn cứ thế xoay vòng trong đầu cậu.

Chẳng lẽ Trần Thời Hữu là bị nguyên chủ giết?

Không thể nào, thời gian không khớp khi Trần Thời Hữu chết thì cậu đã xuyên không đến rồi. Cậu là một thiếu niên ba tốt chính hiệu, căn bản không thể làm chuyện trái pháp luật được!

Vậy hai người là bạn thân?

Làm sao có thể chứ! Bạn bè của nguyên chủ toàn mấy thành phần bất hảo, mà Trần Thời Hữu thì lại kiểu người cả ngày không ra khỏi nhà, làm sao có khả năng quen nhau được?

Vậy thì rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây!!!

Lục Thính An sắp phát điên.

Đừng nhìn vẻ mặt ngoài còn bình tĩnh của cậu, trong lòng đã có một phiên bản “tiểu nhân” của chính mình đang nắm tóc, đập đất, hét lớn vì bối rối rồi.

Bên cạnh, ánh mắt sắc bén của Cố Ứng Châu đã khóa chặt lấy cậu.

Lục Thính An lập tức có một cảm giác rất rõ ràng: chỉ cần cậu có một chút biểu hiện lạ hoặc chột dạ, người này sẽ không ngần ngại mà bắt cậu ngay.

Không, vốn dĩ giữa họ cũng chẳng có “tình xưa nghĩa cũ” gì nhiều để mà cân nhắc cả.

Cố Ứng Châu lạnh lùng liếc cậu một cái, giọng trầm hơn hẳn: “Không có gì muốn giải thích à?”

Lòng Lục Thính An như đánh trống, nhưng khuôn mặt vẫn cực kỳ điềm tĩnh: “Giải thích gì cơ?”

Cố Ứng Châu siết chặt mấy tờ giấy trong tay: “Hai người quen nhau à?”

Tuy là đặt câu hỏi, nhưng giọng điệu lại như thể đã chắc chắn, cứ như Lục Thính An đang tiêu hủy chứng cứ như một kẻ có tội vậy.

Thân hình gầy gò của Lục Thính An gần như sụp đổ vì sức ép quá lớn, cảm giác như từng sợi tóc trên người đều dựng đứng cả lên.

Quả nhiên, chỉ có người bị oan mới hiểu được cảm giác này khủng khiếp đến mức nào!

Không biết lấy đâu ra dũng khí, cậu lập tức ném quyển sách đang cầm vào lòng Cố Ứng Châu, giọng điệu cũng bất ngờ lớn tiếng hơn thường ngày.

“Thế nào, chỉ vì vài tấm ảnh có mặt tôi mà kết luận là tôi quen biết cậu ta à? Sao anh không nói cậu ta yêu thầm tôi đi cho rồi?! Tôi cực khổ, cẩn trọng từng bước điều tra vụ án này, chẳng lẽ chỉ để anh úp cái nồi lớn thế này lên đầu tôi?!”

“Người chết nằm trên giường, nhìn thấy hoa tai thì không nghi ngờ là hung thủ, còn trong sách thấy vài tấm ảnh của tôi thì lập tức nghi tôi giết người, đúng không?!”

Lục Thính An trừng mắt, giơ tay ra trước mặt Cố Ứng Châu: “Tới đi, bắt tôi đi!”

Cố Ứng Châu: “……”

Bị cậu chất vấn bằng khí thế mạnh mẽ bất ngờ như vậy, Cố Ứng Châu ngược lại không còn chắc chắn nữa.

Sau một lúc lâu, anh chậm rãi hỏi: “Tôi chỉ hỏi theo quy trình thôi, cậu nổi giận cái gì?”

Lục Thính An cười lạnh: “Tôi nghi ngờ anh là hung thủ, anh không nổi giận chắc?”

“Tôi chưa từng nói cậu là hung thủ.”

“Chưa nói? Tôi thấy anh sắp dán chữ ‘hung thủ’ lên mặt tôi rồi ấy chứ!”

“……”

Cố Ứng Châu há miệng, rồi lại ngậm lại.

Anh đúng là có chút chột dạ.

Không thể phủ nhận rằng khi nhìn thấy mấy tấm ảnh kia, phản ứng đầu tiên của anh là muốn lôi Lục Thính An đi thẩm vấn ngay lập tức.

Lại thêm một lúc sau, Cố Ứng Châu mới mím môi dưới, nói: “Đi thôi, về đồn rồi nói.”

Nói rồi, anh như muốn né tránh, liền xoay người đi trước.

Phía sau, Lục Thính An gần như sụp đổ.

Cậu vỗ vỗ ngực, cố gắng trấn an bản thân.

Tạm thời coi như đã vượt qua được, nhưng sau này… cậu phải giải thích thế nào về mối quan hệ giữa mình và người chết đây? Cậu thậm chí còn không biết hai người trước đó có từng quen biết hay không.

Nói nhiều thì dễ sai, lỡ như bị nghi ngờ không phải là nguyên chủ, thì thật sự xong đời.

Khốn thật, nguyên chủ rốt cuộc đã làm gì, mà khiến Trần Thời Hữu lại quý trọng ảnh của hắn đến mức ấy chứ!

Hết Chương 27.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Các bạn thả tim giúp sốp nhé Tối sốp đăng thêm 5 chương

Trả lời

You cannot copy content of this page