Danh sách chương

Chương 1: Tiểu Thất nhà họ Khương

20/04/2025

Chương 2: Lướt qua

20/04/2025

Chương 3: Vô tình gặp gỡ ở trong núi

20/04/2025

Chương 4: Cơm chay

20/04/2025

Chương 5: Giao phong

20/04/2025

Chương 6: A Ly mất tích

20/04/2025

Chương 7: Thủ đoạn

20/04/2025

Chương 8: Thất thủ

20/04/2025

Chương 9: Nhục nhã

20/04/2025

Chương 10: A Ly đổi chủ

20/04/2025

Chương 11: Đồng thị

20/04/2025

Chương 12: Ý đồ làm mai

20/04/2025

Chương 13: Khương Nam

20/04/2025

Chương 14: Đề phòng phu nhân

20/04/2025

Chương 15: Chọn phe

20/04/2025

Chương 16: Quyền quý

20/04/2025

Chương 17: Lộc Sơn quan học

20/04/2025

Chương 18: Công tử Ngọc Khu

20/04/2025

Chương 19: Không trốn tránh

20/04/2025

Chương 20: Gặp mặt

20/04/2025

Chương 21: Bất mãn

20/04/2025

Chương 22: Chữa trị

20/04/2025

Chương 23: Ăn đậu hủ của thế tử

20/04/2025

Chương 24: Mất hầu bao

20/04/2025

Chương 25: Cứu vãn

20/04/2025

Chương 26: Bao dung và đề phòng

20/04/2025

Chương 27: Mưu tính

20/04/2025

Chương 28: Che chở cho nàng

20/04/2025

Chương 29: Nghe gió mà động

20/04/2025

Chương 30: Vô sỉ

20/04/2025

Chương 31: Bị thương

20/04/2025

Chương 32: Dụng tâm của Khương thất

20/04/2025

Chương 33: Bị phạt

20/04/2025

Chương 34: Phạt thêm hai ngày

20/04/2025

Chương 35: Tự kiểm điểm

20/04/2025

Chương 36: Một viên kẹo ngọt

20/04/2025

Chương 37: Bảo vệ

20/04/2025

Chương 38: Chia xa

20/04/2025

Chương 39: Lên đường

20/04/2025

Chương 40: Bảo vật

20/04/2025

Chương 41: Dự đoán trước tình hình

20/04/2025

Chương 42: Nàng hãy yên tâm

20/04/2025

Chương 43: Bảo vệ Khương gia

20/04/2025

Chương 44: Cầm đèn

20/04/2025

Chương 45: Hầu hạ

20/04/2025

Chương 46: Trợ ngủ

20/04/2025

Chương 47: Dừng chân

20/04/2025

Chương 48: Một bát mì

20/04/2025

Chương 49: Sự việc xảy ra đột ngột

20/04/2025

Chương 50: Chớp mắt một cái

20/04/2025

Chương 51: Người của phủ Triệu Quốc công

20/04/2025

Chương 52: Khởi đầu

20/04/2025

Chương 53: Tai họa ập đến

20/04/2025

Chương 54: Xuân ấm

20/04/2025

Chương 55: Đẹp chỗ nào?

20/04/2025

Chương 56: Ứng phó với hắn hai việc

20/04/2025

Chương 57: Đọc kinh

20/04/2025

Chương 58: Lời chỉ điểm của hắn

20/04/2025

Chương 59: Biến số

20/04/2025

Chương 60: Đột nhập ban đêm

20/04/2025

Chương 61: Cách một lớp cửa sổ

20/04/2025

Chương 62: Mọi thứ đều có ngoại lệ

20/04/2025

Chương 63: Thế tử anh minh

20/04/2025

Chương 64: Hải đường xuân sắc

20/04/2025

Chương 65: Hoa hải đường nở rộ

20/04/2025

Chương 66: Người không thể tránh khỏi

20/04/2025

Chương 67: Vô thức ăn ý

20/04/2025

Chương 68: Dương Liễu Y Y

20/04/2025

Chương 69: Chuyện nhà

20/04/2025

Chương 70: Cân nhắc hai bên

20/04/2025

Chương 71: Gặp gỡ đêm khuya

20/04/2025

Chương 72: Công tử Đan là ai?

20/04/2025

Chương 73: Cuộc trò chuyện đêm khuya ở Lộc Sơn

20/04/2025

Chương 74: Âm thanh của tự nhiên

20/04/2025

Chương 75: Tình ý miên man

20/04/2025

Chương 76: Mỹ ngọc tự nhiên

20/04/2025

Chương 77: Nhìn trúng cái nào?

20/04/2025

Chương 78: Manh mối đầu tiên

20/04/2025

Chương 79: Tuyệt nhiên không nhắc đến

20/04/2025

Chương 80: Cùng du ngoạn (1)

20/04/2025

Chương 81: Cùng du ngoạn (2)

20/04/2025

Chương 82: Du ngoạn cùng nhau (3)

20/04/2025

Chương 83: Du ngoạn cùng nhau (4)

20/04/2025

Chương 84: Cùng du ngoạn (5)

20/04/2025

Chương 85: Khởi đầu của mọi thứ

20/04/2025

Chương 86: Mời Thế tử ăn dưa?

20/04/2025

Chương 87: Niềm tin không cần nói ra

20/04/2025

Chương 88: Bước đầu vào học quán

20/04/2025

Chương 89: Ăn miếng trả miếng

20/04/2025

Chương 90: Có thể chơi xấu mà

20/04/2025

Chương 91: Cách giải quyết

20/04/2025

Chương 92: Nhập học

20/04/2025

Chương 93: Nhập học

20/04/2025

Chương 94: Mơ hồ lo lắng

20/04/2025

Chương 95: Tránh nặng tìm nhẹ

20/04/2025

Chương 96: Cái kết cho kẻ lắm mồm

20/04/2025

Chương 97: Hương Lai Độ

20/04/2025

Chương 98: Yêu ai yêu cả đường đi

20/04/2025

Chương 99: Thế tử hơi thắng một bậc

20/04/2025

Chương 100: Không thể chối cãi

20/04/2025

Chương 101: Sườn núi

20/04/2025

Chương 102: Tiểu Thất cãi lại

20/04/2025

Chương 103: Nàng là ai?

20/04/2025

Chương 104: Làm việc nghiêm túc

20/04/2025

Chương 105: Cùng một người

20/04/2025

Chương 106: Đôi mắt của hắn

20/04/2025

Chương 107: Tia hy vọng le lói

20/04/2025

Chương 108: Cổ vũ nàng

20/04/2025

Chương 109: Ấm lạnh

20/04/2025

Chương 110: Bí mật sâu kín

20/04/2025

Chương 111: Chợt ấm lại lạnh

20/04/2025

Chương 112: Quân tâm hoà thuận vui vẻ

20/04/2025

Chương 113+114: Bỗng chợt nhớ ra

20/04/2025

Chương 115: Như ẩn như hiện

20/04/2025

Chương 116: Dạy học tùy theo năng lực

20/04/2025

Chương 117: Tiểu Thất lại bị phạt

20/04/2025

Chương 118: Chính là điều phiền nhiễu nhất

20/04/2025

Chương 119: Khó chịu

20/04/2025

Chương 120: Liễu ám hoa minh

20/04/2025

Chương 121: Mây tan trăng sáng

20/04/2025

Chương 122: Lời hứa âm thầm

20/04/2025

Chương 123: Bám riết không tha

20/04/2025

Chương 124: Biến cố Khương thị

20/04/2025

Chương 125: Định mệnh an bài

20/04/2025

Chương 126: Ngôi miếu đổ nát

20/04/2025

Chương 127: Ngoại truyện – Kiếp này đã qua (1)

20/04/2025

Chương 128: Phiên ngoại – Kiếp này đã qua (2)

20/04/2025

Chương 129: Ngôi miếu đổ nát (2)

20/04/2025

Chương 130: Ngôi miếu đổ nát (3)

20/04/2025

Chương 131: Ngôi miếu đổ nát (4)

20/04/2025

Chương 132: Vị thế tử nào?

20/04/2025

Chương 133: Tại sao lại khác?

20/04/2025

Chương 134: Khi cừu non gặp sói

20/04/2025

Chương 135: Tinh mắt

20/04/2025

Chương 136: Mưa dầm thấm lâu

20/04/2025

Chương 137: Ai cũng có toan tính

20/04/2025

Chương 138: Sai một ly

20/04/2025

Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân

Chương 42: Nàng hãy yên tâm

Chương trước

Chương sau

Bị hai người họ từ chối đề nghị, Khương Viện chỉ đành thôi. Nhưng nàng càng thêm khó hiểu, lúc nãy ăn cơm còn có thể nấn ná đến tận một canh giờ, sao bây giờ, gió lớn mưa to, lại không thể đợi thêm một khắc nào nữa?

Cách hành xử của người nọ, tại sao nàng chưa bao giờ hiểu rõ?

Trong đoàn người yên tĩnh bỗng có người lên tiếng, Cố Diễn từ từ mở mắt. “Chuyện gì?”

Chu Chuẩn quay đầu nhìn lại, rất nhanh đã đoán được. “Chắc là Thất cô nương mời Nhị gia vào xe ngựa trú mưa, nhưng Nhị gia không đồng ý.”

“Ừm.” Biết hai huynh muội bọn họ tình cảm rất tốt, ăn ý với nhau trong từng câu chữ, vô cùng rõ ràng. Nam tử không hỏi thêm nữa.

Trời càng lúc càng tối, gió thổi mạnh đến mức rèm xe cũng không che nổi, Xuân Anh hạ cửa sổ xuống, ngăn cách hoàn toàn với cái lạnh lẽo bên ngoài. Đi thêm một lúc nữa, rất nhanh đã đến ngã ba đường, mọi người rẽ trái vào đường núi, cây cối xung quanh dần rậm rạp hơn.

“A Viện, đã đến chân núi Trà Sơn rồi. Nếu mệt thì nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi. Còn nửa canh giờ nữa là đến thị trấn phía trước, chúng ta sẽ tìm nhà dân xin nghỉ trọ.”

Tuy nói chuyện qua cửa sổ, nhưng là vì Khương Dục sợ nàng ở trong xe ngựa quá lâu, ngồi không quen sẽ khó chịu nên mới cố ý báo cho nàng biết.

“Nhị ca đừng lo lắng. Muội đang nghe Lục Phù kể về phong tục quê hương của nàng ấy, rất thú vị.”

Giọng nói trong trẻo của nữ tử truyền đến, không hề có chút bực bội nào, khiến cho Khương Dục và Trương Sâm, những người vẫn luôn đi theo xe ngựa của nàng, nhìn nhau cười. Đúng vậy, với tính cách của nàng, từ trước đến nay luôn thong dong, tự tại, khi nào mà vội vàng bao giờ. Lúc này lại càng tốt, tự mình tìm niềm vui, khiến người khác càng thêm yên tâm.

Vừa dứt lời, Khương Viện bỗng nghe thấy phía trước có tiếng quát lớn, trong khu rừng núi yên tĩnh này, nó giống như một tiếng sấm rền, khiến nàng lập tức im bặt, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Chưa kịp hoàn hồn, xung quanh đã vang lên tiếng vũ khí va chạm, tiếng kim loại sắc bén va vào nhau chói tai, xen lẫn vài tiếng rên rỉ, cùng với tiếng động vật ngã xuống liên tiếp, khiến Khương Viện lập tức giật mình, túm lấy Xuân Anh và Lục Phù, vội vàng co rúm vào góc xe, cố gắng tránh xa cửa sổ.

Ba chủ tớ núp sát vào nhau, so với hai nha hoàn đang run rẩy vì sợ hãi, tuy Khương Viện cũng rất sợ, nhưng may mắn là nàng biết bên ngoài còn có gần trăm tư binh, còn có Chuẩn, còn có Khương Dục… Còn có, người kia, chỉ cần nhìn vào mắt hắn là có thể nhận ra hắn không hề đơn giản.

“Tiểu thư…” Lục Phù run rẩy, ôm chặt lấy cánh tay nàng, sắc mặt trắng bệch. Nha hoàn được nuôi dưỡng trong khuê phòng từ nhỏ như nàng, khi nào từng trải qua tình cảnh nguy hiểm như vậy?

Tuy trước khi đến đây cũng từng nghe các bà tử trong viện kể chuyện bọn sơn tặc đáng sợ như thế nào, nhưng cũng không ngờ có ngày lại thực sự gặp phải.

Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lục Phù, Khương Viện cố gắng giữ bình tĩnh, im lặng an ủi cô nàng.

Giữa lúc kinh hãi, trong đầu nàng như có tia sáng lóe lên, nhanh đến mức nàng không thể nắm bắt được.

Đây là một cuộc chiến đấu im lặng đến kỳ lạ. Hai bên giao chiến, không một ai hô lên chữ “giết”. Cho đến khi Khương Viện cũng không biết đã qua bao lâu, bên ngoài mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Trong xe ngựa tối tăm, đột nhiên có người vén tấm rèm dày nặng nề lên. Người nọ đứng ngược sáng, hơi nghiêng người về phía trước, khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, không nhìn rõ. Phía sau là màn mưa tầm tã, còn đôi mắt sâu thẳm của hắn thì nhìn cô chằm chằm, khóe môi dần dần nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.

Giống như những vì sao trên bầu trời đêm, lại như hoa ưu đàm trên đỉnh núi, đây là lần đầu tiên Khương Viện nhận ra, thì ra nụ cười của nam nhân cũng có thể mê hoặc lòng người, cao quý đến vậy.

Nhưng mà, qua khe hở, có thể thấy trên nền đất lầy lội sau lưng người nọ, bị nước mưa cuốn trôi, loang lổ một mảng đỏ tươi chói mắt, như minh chứng cho sát khí chết người vừa rồi.

“Bọn gian tế đã bị trừng trị. Nàng hãy yên tâm.” Người nọ nhìn nàng thật sâu, rồi từ từ buông rèm xuống. Không còn hắn vén rèm lên nữa, trong xe lại chìm vào bóng tối, chỉ là yên tĩnh hơn so với ban nãy.

Từ lúc hắn rời đi, Khương Viện vẫn luôn ngẩn ngơ, cho đến khi Khương Dục tắm rửa sạch sẽ, mang theo hơi thở mát lành đến gần nàng.

“A Viện?” Ôm nàng từ trong tay Xuân Anh, để nàng dựa vào vai mình, Khương Dục khẽ gọi. Giống như sợ rằng nếu lên tiếng đột ngột sẽ khiến nàng sợ hãi.

“Muội không sao chứ? Nếu sợ thì cứ khóc lớn lên.”

Cô bé mười tuổi, bình tĩnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Tuy thân thể co rúm trong góc, bàn tay lạnh ngắt, nhưng không hề khóc lóc, ồn ào, chỉ là sắc mặt hơi nhợt nhạt. Thấy hắn, cũng không nhào vào lòng hắn khóc lóc. Rất khác với Ngũ tỷ ở xe ngựa phía trước, đang khóc nức nở trong lòng Khương Nam.

Chậm rãi, Khương Viện ngẩng đầu lên. Được hắn ôm vào lòng, lúc này nàng mới cảm nhận được nhịp tim như ngừng đập của mình, cuối cùng cũng đập trở lại.

Đến lúc này, được hắn quan tâm như vậy, cuối cùng nàng cũng hiểu ra, tia sáng lóe lên trong đầu lúc nãy, điều mà nàng chưa kịp hiểu rõ, rốt cuộc là gì!

Khương Dục nhiều lần dặn dò nàng phải “ngoan ngoãn một chút”, một đường bảo vệ bên cạnh nàng, nhưng vào thời khắc nguy cấp nhất lại không hề an ủi cnàng một lời nào. Càng không lập tức xông vào xe ngựa, che chở cho nàng.

Bây giờ, sự lo lắng trong mắt hắn không hề che giấu, tình yêu thương mà Khương Dục dành cho nàng ngày thường cũng không phải giả dối.

Mọi chuyện đã được giải quyết, hắn đi tẩy mùi máu trên người, vào đây chỉ hỏi nàng một câu có sợ hay không, mà không phải là “có bị thương ở đâu không”…

Thông minh như Khương Viện, làm sao có thể không hiểu?!

Đây là một vụ ám sát, một vụ ám sát đã được lên kế hoạch từ trước. Một vở kịch “dụ rắn ra khỏi hang” bị người nọ chơi đùa trong lòng bàn tay!

Người nọ lôi kéo Khương gia vào chuyện này, cố ý để lộ tin tức sẽ đến núi Lộc Sơn. Sau trận mưa máu gió tanh, hắn nói với nàng – “Nàng hãy yên tâm.”

Hết Chương 42: Nàng hãy yên tâm.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page