Chương 1: Tiểu Thất nhà họ Khương
20/04/2025
Chương 2: Lướt qua
20/04/2025
Chương 3: Vô tình gặp gỡ ở trong núi
20/04/2025
Chương 4: Cơm chay
20/04/2025
Chương 5: Giao phong
20/04/2025
Chương 6: A Ly mất tích
20/04/2025
Chương 7: Thủ đoạn
20/04/2025
Chương 8: Thất thủ
20/04/2025
Chương 9: Nhục nhã
20/04/2025
Chương 10: A Ly đổi chủ
20/04/2025
Chương 11: Đồng thị
20/04/2025
Chương 12: Ý đồ làm mai
20/04/2025
Chương 13: Khương Nam
20/04/2025
Chương 14: Đề phòng phu nhân
20/04/2025
Chương 15: Chọn phe
20/04/2025
Chương 16: Quyền quý
20/04/2025
Chương 17: Lộc Sơn quan học
20/04/2025
Chương 18: Công tử Ngọc Khu
20/04/2025
Chương 19: Không trốn tránh
20/04/2025
Chương 20: Gặp mặt
20/04/2025
Chương 21: Bất mãn
20/04/2025
Chương 22: Chữa trị
20/04/2025
Chương 23: Ăn đậu hủ của thế tử
20/04/2025
Chương 24: Mất hầu bao
20/04/2025
Chương 25: Cứu vãn
20/04/2025
Chương 26: Bao dung và đề phòng
20/04/2025
Chương 27: Mưu tính
20/04/2025
Chương 28: Che chở cho nàng
20/04/2025
Chương 29: Nghe gió mà động
20/04/2025
Chương 30: Vô sỉ
20/04/2025
Chương 31: Bị thương
20/04/2025
Chương 32: Dụng tâm của Khương thất
20/04/2025
Chương 33: Bị phạt
20/04/2025
Chương 34: Phạt thêm hai ngày
20/04/2025
Chương 35: Tự kiểm điểm
20/04/2025
Chương 36: Một viên kẹo ngọt
20/04/2025
Chương 37: Bảo vệ
20/04/2025
Chương 38: Chia xa
20/04/2025
Chương 39: Lên đường
20/04/2025
Chương 40: Bảo vật
20/04/2025
Chương 41: Dự đoán trước tình hình
20/04/2025
Chương 42: Nàng hãy yên tâm
20/04/2025
Chương 43: Bảo vệ Khương gia
20/04/2025
Chương 44: Cầm đèn
20/04/2025
Chương 45: Hầu hạ
20/04/2025
Chương 46: Trợ ngủ
20/04/2025
Chương 47: Dừng chân
20/04/2025
Chương 48: Một bát mì
20/04/2025
Chương 49: Sự việc xảy ra đột ngột
20/04/2025
Chương 50: Chớp mắt một cái
20/04/2025
Chương 51: Người của phủ Triệu Quốc công
20/04/2025
Chương 52: Khởi đầu
20/04/2025
Chương 53: Tai họa ập đến
20/04/2025
Chương 54: Xuân ấm
20/04/2025
Chương 55: Đẹp chỗ nào?
20/04/2025
Chương 56: Ứng phó với hắn hai việc
20/04/2025
Chương 57: Đọc kinh
20/04/2025
Chương 58: Lời chỉ điểm của hắn
20/04/2025
Chương 59: Biến số
20/04/2025
Chương 60: Đột nhập ban đêm
20/04/2025
Chương 61: Cách một lớp cửa sổ
20/04/2025
Chương 62: Mọi thứ đều có ngoại lệ
20/04/2025
Chương 63: Thế tử anh minh
20/04/2025
Chương 64: Hải đường xuân sắc
20/04/2025
Chương 65: Hoa hải đường nở rộ
20/04/2025
Chương 66: Người không thể tránh khỏi
20/04/2025
Chương 67: Vô thức ăn ý
20/04/2025
Chương 68: Dương Liễu Y Y
20/04/2025
Chương 69: Chuyện nhà
20/04/2025
Chương 70: Cân nhắc hai bên
20/04/2025
Chương 71: Gặp gỡ đêm khuya
20/04/2025
Chương 72: Công tử Đan là ai?
20/04/2025
Chương 73: Cuộc trò chuyện đêm khuya ở Lộc Sơn
20/04/2025
Chương 74: Âm thanh của tự nhiên
20/04/2025
Chương 75: Tình ý miên man
20/04/2025
Chương 76: Mỹ ngọc tự nhiên
20/04/2025
Chương 77: Nhìn trúng cái nào?
20/04/2025
Chương 78: Manh mối đầu tiên
20/04/2025
Chương 79: Tuyệt nhiên không nhắc đến
20/04/2025
Chương 80: Cùng du ngoạn (1)
20/04/2025
Chương 81: Cùng du ngoạn (2)
20/04/2025
Chương 82: Du ngoạn cùng nhau (3)
20/04/2025
Chương 83: Du ngoạn cùng nhau (4)
20/04/2025
Chương 84: Cùng du ngoạn (5)
20/04/2025
Chương 85: Khởi đầu của mọi thứ
20/04/2025
Chương 86: Mời Thế tử ăn dưa?
20/04/2025
Chương 87: Niềm tin không cần nói ra
20/04/2025
Chương 88: Bước đầu vào học quán
20/04/2025
Chương 89: Ăn miếng trả miếng
20/04/2025
Chương 90: Có thể chơi xấu mà
20/04/2025
Chương 91: Cách giải quyết
20/04/2025
Chương 92: Nhập học
20/04/2025
Chương 93: Nhập học
20/04/2025
Chương 94: Mơ hồ lo lắng
20/04/2025
Chương 95: Tránh nặng tìm nhẹ
20/04/2025
Chương 96: Cái kết cho kẻ lắm mồm
20/04/2025
Chương 97: Hương Lai Độ
20/04/2025
Chương 98: Yêu ai yêu cả đường đi
20/04/2025
Chương 99: Thế tử hơi thắng một bậc
20/04/2025
Chương 100: Không thể chối cãi
20/04/2025
Chương 101: Sườn núi
20/04/2025
Chương 102: Tiểu Thất cãi lại
20/04/2025
Chương 103: Nàng là ai?
20/04/2025
Chương 104: Làm việc nghiêm túc
20/04/2025
Chương 105: Cùng một người
20/04/2025
Chương 106: Đôi mắt của hắn
20/04/2025
Chương 107: Tia hy vọng le lói
20/04/2025
Chương 108: Cổ vũ nàng
20/04/2025
Chương 109: Ấm lạnh
20/04/2025
Chương 110: Bí mật sâu kín
20/04/2025
Chương 111: Chợt ấm lại lạnh
20/04/2025
Chương 112: Quân tâm hoà thuận vui vẻ
20/04/2025
Chương 113+114: Bỗng chợt nhớ ra
20/04/2025
Chương 115: Như ẩn như hiện
20/04/2025
Chương 116: Dạy học tùy theo năng lực
20/04/2025
Chương 117: Tiểu Thất lại bị phạt
20/04/2025
Chương 118: Chính là điều phiền nhiễu nhất
20/04/2025
Chương 119: Khó chịu
20/04/2025
Chương 120: Liễu ám hoa minh
20/04/2025
Chương 121: Mây tan trăng sáng
20/04/2025
Chương 122: Lời hứa âm thầm
20/04/2025
Chương 123: Bám riết không tha
20/04/2025
Chương 124: Biến cố Khương thị
20/04/2025
Chương 125: Định mệnh an bài
20/04/2025
Chương 126: Ngôi miếu đổ nát
20/04/2025
Chương 127: Ngoại truyện – Kiếp này đã qua (1)
20/04/2025
Chương 128: Phiên ngoại – Kiếp này đã qua (2)
20/04/2025
Chương 129: Ngôi miếu đổ nát (2)
20/04/2025
Chương 130: Ngôi miếu đổ nát (3)
20/04/2025
Chương 131: Ngôi miếu đổ nát (4)
20/04/2025
Chương 132: Vị thế tử nào?
20/04/2025
Chương 133: Tại sao lại khác?
20/04/2025
Chương 134: Khi cừu non gặp sói
20/04/2025
Chương 135: Tinh mắt
20/04/2025
Chương 136: Mưa dầm thấm lâu
20/04/2025
Chương 137: Ai cũng có toan tính
20/04/2025
Chương 138: Sai một ly
20/04/2025
Chương 139: Khương Dục không phải dạng vừa
22/04/2025
Chương 140: Sinh sôi không ngừng
22/04/2025
Chương 141: Hát vang tiến bước
06/05/2025
Chương 142: Nỗi đau như khoét tim
21/05/2025
Chương 143: Bên này mất bên kia được
05/06/2025
Chương 144: Bà cháu đấu pháp
05/06/2025
Trong phòng, Hứa thị ngồi cạnh thái thái đại phòng Đồng thị. Vốn hai người cũng chênh rất nhiều tuổi, giờ lại ngồi cùng một chỗ. Hứa thị trẻ trung có mỹ mạo lại biết cách ăn mặc, một thân áo nhỏ nhu y là loại váy áo được các quý nữ ưa chuộng nhất, sắc áo đỏ tươi càng làm tôn lên nửa bộ ngực trắng như tuyết lê. Phía trên cũng là một đoạn gáy nhỏ nhắn mềm mại, chỉ nhìn cũng biết là cốt cách mỹ nhân. Càng khiến cho Đồng thị xuyên một thân áo cổ đứng ngồi bên, nổi bật lên sự cứng nhắc bảo thủ, lộ ra nét đứng tuổi.
“Hai người các con tới muộn nhất, nên bị phạt. Còn không mau tới xin lỗi thái thái? Thập Nhất là tới sớm nhất, chỉ trông mong mọi người đến đông đủ để có thể sớm ra khỏi nhà.” Hứa thị cho nha hoàn đem ghế lên cho hai vị cô nương, lại dâng trà lên.
Cuối cùng, Khương Nhu tới muộn khoảng nửa khắc đồng hồ [1] so với Khương Viện. Lúc đến còn giả bộ lau hai bên thái dương.
“Phu nhân nói đúng. Đều trách trí nhớ của con, ra cửa lại quên không cầm theo lễ vật cho em Thập Nhất. Vì vậy đi nửa đường rồi lại quay lại lấy, chậm trễ canh giờ. Mong muội muội không cần ghét bỏ đấy.”
Rất biết cách nói chuyện, chỉ vài câu đã giải thích vì sao tới chậm, lại biểu thị thiện ý trước mặt đại phòng.
“Làm sao lại khách khí như vậy, đều là người một nhà, cũng không cần mấy cái quy củ đó.” Đồng thị có gương mặt tròn trịa, trắng nõn, cơ thể hơi mập, tóc được chải chỉn chu đến một sợi cũng không loạn, cười lên trông mười phần hiền hòa.
Lời thì nói vậy, nhưng Đồng thị vẫn đẩy Thập Nhất cô nương ra ngoài nói cảm tạ, nhận lấy hộp gấm. Nhân tiện lườm Thất cô nương Khương Viện, người vẫn đang ngồi vững vàng ở phía đối diện, chỉ cười tít mắt mà dùng trà kia. Trong lòng nghĩ, suy cho cùng vẫn kém Ngũ cô nương ra tay hào phóng.
Đối diện phóng tới ánh mắt xem thường mãnh liệt như vậy, Khương Viện há có thể không phát hiện ra. Đại thái thái này thật là, nơi nào có cái quy định phải lần lượt tặng lễ vật cho Thập Nhất? Ngày đầu tiên gặp mặt, nàng đã tặng vòng tay khảm trân châu rồi, chẳng lẽ còn không đáng giá sao?
Lại nghĩ tới lời đồn đãi về Đại phòng. Kể từ sau ngày cúng Mụ của Thập Nhất cô nương, mỗi năm thu được quà các ngày lễ tết, đều bị vị thái thái này trông giữ thay. Khương Viện cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Có thể để ý đến từng lợi ích vụn vặt của thứ nữ…Người chủ mẫu như vậy, nàng đã không có lời nào để nói.
Trong phòng hiện giờ đều là quý nữ, ngồi phía dưới thái thái đại phòng là Thập Nhất cô nương Khương San. Bên này Hứa thị thì nhiều hơn. Ngoài Ngũ cô nương Khương Nhu, Thất cô nương Khương Viện là con vợ cả. Còn có mấy người di nương và hai cô nương nữa, Tam cô nương Khương Chi, Cửu cô nương Khương Nhiễm.
Một phòng toàn tiếng nói cười, được một lát liền có nha hoàn vén lên rèm. Mỗi chủ tử đều có nô tỳ đắc lực của riêng mình, mênh mông cuồn cuộn mấy chục người, nối đuôi nhau mà ra ngoài.
Khương Viện nghe thấy tiếng ho khan kìm nén, quay đầu liền thấy Tam cô nương Khương Chi đang che miệng cố ý rớt lại phía sau. Nha hoàn bên cạnh đang vuốt khẽ sau lưng cho nàng thuận khí, trong mắt ẩn ẩn lo lắng.
“Thân mình Tam tỷ tỷ còn chưa tốt lên sao?” Khương Viện thả chậm bước chân, chờ nàng tiến đến.
“Thái thái đã mời đại phu rất giỏi, uống thuốc xong đã đỡ hơn rất nhiều. Là vừa rồi ra cửa không cẩn thận trúng gió lạnh, lúc này mới thấy ngứa họng. Làm muội muội quan tâm rồi.”
Muốn nói tới mấy cô nương nhị phòng, ai là người có nhan sắc đẹp nhất, còn chưa tới lượt Khương Viện. Người đứng đầu phải là Tam tỷ tỷ thứ xuất [2] của nàng, diễm áp quần phương.
[2]: con thiếp
Tựa như Tây Thi ôm ngực [3], mắc bệnh từ trong bụng mẹ, là một ma ốm từ khi sinh ra. Dù vậy cũng không thắng được mỹ mạo của nàng, tư thế yếu đuối đáng yêu, chỉ vừa ngước mắt, đã đủ phong tình.
[3]: Ý chỉ người đẹp ốm yếu bệnh tật.
“Mà thôi, trong núi so với trong quận thành càng râm mát, gió trong núi cũng lớn. Tam tỷ tỷ vẫn là về nghỉ ngơi trong phòng, chờ lát nữa ta nói với thái thái giúp tỷ.”
Du di nương đang lo lắng nghe thấy vậy liền mừng rỡ. Thất cô nương lên tiếng, đương nhiên sẽ không bị thái thái trách tội. “Đa tạ cô nương săn sóc.”
“Cảm tạ cái gì? Cảm tạ con không cho Tam tỷ tỷ ăn cơm chay Từ An tự à? Di nương cũng ở lại đi, trong nhà chỉ có một mình Tam tỷ dùng cơm, không có đồ ăn chay lại ăn không ngon, đây chính là lỗi con đấy.” Khương Viện vẫy vẫy tay sai người đưa hai mẹ con họ trở về phòng, lại nhìn Du di nương cảm động đến sắp rơi nước mắt, Khương Viện xoay người thu lại dáng vẻ tươi cười.
Triều Đại Chu, xuất thân và dòng dõi là cực kỳ khắc nghiệt. Di nương hậu viện, trừ phi gặp được người hồ đồ như lão gia đại phòng, nếu không cả đời đừng hy vọng đường đường chính chính sống an ổn qua ngày.
Xuyên qua cũng đã mười năm, thấy được nhiều thủ đoạn hậu trạch, Khương Viện liền chỉ trông mong tới tuổi, an an ổn ổn gả cho một phu quân không hồ đồ như vậy.
Nàng cũng thường xuyên nghĩ, một đời này mệnh số cũng tạm được. Có một người mẫu thân là vợ kế của quận thủ, lại cực kỳ có thủ đoạn. Từ nhỏ nàng đã là quý nữ ưu tú hơn người, cũng tự giác vừa lòng với xuất thân này.
Lại nhìn Thập Nhất muội đang nhảy nhót vây quanh Khương Nhu, ánh mắt Khương Viện lóe lóe, đối với bóng dáng thái thái đại phòng, nàng thổn thức không thôi.
Một cô nương không quy củ như Khương San, ở bên ngoài nhiều lần làm mất mặt lão gia đại phòng. Trên mặt là Đồng thị chiều chuộng nàng ấy, nhưng thực ra lại là thủ đoạn mềm dẻo hại nàng. Nàng ấy là thứ nữ, lại còn là thứ nữ của di nương được sủng ái, bị mẹ cả giáo dưỡng như vậy, tương lai…Sợ rằng cuộc sống của nàng ấy sẽ rất khổ.
Đoàn người bước lên xe ngựa, Từ An tự cũng không tính là gần, nội quyến quận thủ phủ đi dâng hương, tự nhiên có thanh thế không nhỏ. Bảy tám chiếc xe ngựa, hai hàng thị vệ, con đường trên phố từ sớm đã được dẹp gọn, dân chúng bình thường chỉ có thể thối lui sang hai bên, cung kính né tránh.
Thế tộc và nhà nghèo, khoảng cách tựa trên trời dưới đất, lão tổ tông đã truyền quy củ xuống, ai cũng không bổ khuyết khe rãnh này được.
“Tiểu thư, Ngũ cô nương mới vừa nói ở trong phòng, cũng không biết có tự thẹn với lương tâm hay không. Nếu không có Tân Chi nhắc nhở, sao nàng ta còn nhớ rõ cây trâm kia. Giờ đảo lại thành nàng ta có tâm, sớm chuẩn bị lễ vật, chẳng qua là ra cửa quên mang theo.” Xuân Anh xoa bóp bả vai cho nàng, nhìn xem Ngũ cô nương nơi chốn tranh nổi bật, vạn sự đều muốn áp cô nương nhà mình một đầu.
“So đo cùng nàng ta làm gì. nói không dễ nghe, nàng ta không có mẹ đẻ che chở, trong lòng không yên ổn. Ta có thể cùng một dạng với nàng ta hay sao?” Trên điểm này, Khương Viện nhìn rất thoáng.
“Vẫn là cô nương khôn khéo. Cái gì cũng không bằng lão gia thái thái yêu thương. Ngày sau lại tìm được một cửa hôn sự vừa lòng. Đời này của cô nương ấy, sẽ là một đời suôn sẻ.” Thôi ma ma lấy khung ra thêu thùa, đối với lời nói của cô nương nhà mình rất tán đồng.
“Đáng tiếc Tam cô nương, thân thể quá kém, lại xinh đẹp, sợ sau này đến lúc nghị hôn cũng phải chịu thiệt. Lần này bỏ lỡ không lên núi, về sau muốn ra cửa e là sẽ khó. Nghe nói thái thái đang xem đối tượng cho Tam cô nương, nếu thật định xuống, sau này đều sẽ ở trong khuê phòng.”
Đại nha hoàn Xuân Anh mở hộp đựng thức ăn vặt trong tay, mỗi thứ bày một chút xuống bàn, lại thêm nước nóng vào bình trà mang theo. Nghe Thôi ma ma nói vậy, cũng thở dài theo.
Tay Khương Viện lật sách, nhưng tâm tư lại không ở đây.
Mười ba tuổi. Năm nay Tam cô nương Khương Chi chẳng qua vừa đầy mười ba. Cũng đã chuẩn bị nghị hôn, đến mười lăm tuổi thì xuất giá.
Trốn sau cuốn sách, Khương Viện lén lút bĩu môi. Rõ là mầm non tốt, lại sớm trở thành người nhà khác.
Chẳng mấy chốc mà đoàn người đã tới chân núi, nhưng xe ngựa không được phép tiến thêm nữa. Cả đoàn đổi sang kiệu mềm, một đường thẳng tiến tới cửa Từ An tự, lúc này các chủ tử mới bước ra khỏi kiệu, được tiểu sa di chờ sẵn ở cửa từ sớm dẫn đường.
“Thỉnh các vị tránh đường!”
Trên đường nhỏ yên tĩnh, thình lình có tiếng hô quát, tất cả mọi người cả kinh quay đầu nhìn lại.
Từ An tự có quy định không cho kiệu liễn vào cửa. Hôm nay lại gặp được kiệu mềm đỉnh màu chàm, do bốn gã hộ vệ nâng, từ phía sau vội vàng chạy tới.
Hai bên kiệu mềm còn có hai người đi theo. Một người đội mũ cao, thời tiết mùa xuân lại cầm chiếc quạt xếp, vái chào mọi người từ xa xa, ăn mặc kiểu văn sĩ. Một người khác có khuôn mặt lạnh lùng, da còn trắng hơn so với nữ nhân, tướng mạo nữ tính, rất tuấn tú. Tay phải người này cầm theo một cây thương, sát khí lẫm liệt, cực kỳ tương phản với vẻ ngoài.
Ánh mắt Hứa thị rơi xuống ngọc bội bên hông người văn sĩ kia, con ngươi co rụt, nhanh chóng bảo mọi người tránh sang một bên đường. “Xin đại nhân cứ tự nhiên.”
Đồng dạng, Khương Viện cũng chú ý thân phận người này không tầm thường. Nếu so với phụ thân nàng, quận thủ quận Thái Long, chức quan còn muốn cao hơn vài phẩm cấp.
Lai lịch của tùy tùng đã không nhỏ, tự nhiên thân phận chủ nhân kiệu mềm kia, người chưa từng lộ diện cũng không phải người như nàng có thể biết được.
Nàng đang âm thầm suy đoán, không ngờ trùng hợp gió nổi lên, kéo rèm kiệu lên một góc.
Ánh mắt Khương Viện lập tức đụng phải một đôi con ngươi đen nhánh, trầm tĩnh thâm thúy như vực sâu biển lớn.
You cannot copy content of this page
Bình luận