Tiểu Sư Muội Dẫn Dắt Tông Môn Toàn "Chó" Xưng Bá Thiên Hạ

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Vừa đột phá xong, Dư Sương Sương miệng khô lưỡi khô, đến bờ suối uống vài ngụm nước.

Lúc ra ngoài không quên mang theo vài quả linh quả, cho các sư huynh cũng nếm thử.

Sáng sớm hôm sau, trời trong xanh mây tạnh, đúng là thời điểm tốt để ăn cơm.

Dư Sương Sương bị Tô Bất Phàm gọi dậy.

“Sư muội!”

“Sư muội, nếu không dậy nữa, sư huynh sẽ vào lật chăn đấy.”

P/s: Từ chương này sẽ gọi Dư Sương Sương là “nàng” cho hợp ngữ cảnh CĐ luôn nhé.

Dư Sương Sương bừng tỉnh mở mắt, nhanh chóng mặc quần áo, xuống giường, dùng một thuật thanh tẩy cho bản thân, mở cửa, đập vào mắt là khuôn mặt phong lưu của Tô Bất Phàm.

“Tứ sư huynh?”

“Tiểu sư muội, bây giờ là giờ Thìn, chúng ta phải đi luyện tập buổi sáng rồi.”

Dư Sương Sương dụi dụi mắt, “Luyện tập buổi sáng?”

“Đúng vậy, mỗi đệ tử mới đến đều phải đi, vừa hay muội và Ngũ sư đệ cùng nhau tiếp nhận huấn luyện.” Tô Bất Phàm nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, “Ta chỉ phụ trách đến gọi muội dậy, tiện thể xem xem, hôm qua muội uống đan dược của ta, tình hình thế nào rồi?”

“Ưm… bụng muội đau, hôm nay có thể nghỉ ngơi một ngày được không?”

Dư Sương Sương tùy tiện bịa chuyện, tối qua nàng vì đột phá Trúc Cơ quá hưng phấn, sau đó lại nhớ lại một số tình tiết trong nguyên tác, cho nên đến tận rạng sáng mới ngủ.

Nghĩ đến đây, nàng lại tâm sự nặng nề.

Thì ra, Thanh Vân Tông mà nàng đang ở tuy có chút sa sút, nhưng trong nguyên tác, cũng không phải là một tiểu tông môn vô danh.

Các vị sư huynh đều là những nhân vật có tên tuổi, mỗi người đều là đại lão, nhưng toàn bộ đều là nhân vật bi kịch!

Đối diện, Tô Bất Phàm đột nhiên tiến lại gần nhìn nàng chằm chằm, “Sư muội…”

Dư Sương Sương hoàn hồn, nghi hoặc chớp mắt, “Trên mặt muội có gì sao?”

Chẳng lẽ quầng thâm mắt quá rõ ràng?

“Sao ta lại thấy, sư muội hôm nay còn xinh đẹp hơn hôm qua nữa?” Tô Bất Phàm kinh ngạc nói xong, thấy nàng tỏ vẻ không tin, tiện tay lấy từ trong người ra một chiếc gương đồng nhỏ đưa cho nàng, trên gương đồng còn đính đá quý, trông rất lòe loẹt.

Ánh mắt Dư Sương Sương lóe lên.

Tứ sư huynh của nàng bề ngoài có vẻ bất cần đời, ngay cả đan dược luyện ra cũng không đứng đắn, nhưng ai có thể ngờ, thế lực đứng sau chợ đen bí ẩn nhất đại lục lại chính là hắn?

Như vậy thì mọi chuyện đều được giải thích, luyện đan sư là nghề nghiệp đốt tiền nhất, chỉ riêng giá cả các loại linh thảo đã không hề rẻ, hơn nữa với một người tiêu xài hoang phí như Tứ sư huynh của nàngnàng, số tiền tiêu tốn càng nhiều hơn.

Thanh Vân Tông nghèo nàn như vậy, bị hắn vung tay quá trán, e rằng chưa đến hai tháng sẽ phá sản.

Đáng tiếc, thân phận như vậy của Tứ sư huynh lại khiến cho nữ chính cùng đám người tự xưng là chính phái kia ghen ghét, cuối cùng rơi vào kết cục thảm khốc…

Dư Sương Sương đang tiếc nuối nghĩ ngợi thì chiếc gương đồng nạm đá quý đã bị hắn nhét vào tay.

Nhìn khuôn mặt trong gương.

Không có quá nhiều thay đổi, chỉ là làn da của nàng trắng hơn vài phần, những đốm tàn nhang trên mặt cũng mờ đi, nếu không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện ra, nhưng nhìn tổng thể thì xinh đẹp hơn không ít.

Nếu trước đây khuôn mặt nàng chỉ được coi là bình thường, thì bây giờ đã thanh tú hơn rồi.

Dư Sương Sương hơi mở to mắt, chẳng lẽ là do những linh quả hôm qua?

Tô Bất Phàm không biết nàng đang nghĩ gì, lẩm bẩm, “Thì ra đan dược của ta còn có tác dụng này sao…”

“Vậy nên Tứ sư huynh, hôm nay muội có thể nghỉ một ngày được không?” Dư Sương Sương cười híp mắt nịnh nọt.

Tô Bất Phàm thở dài.

“Sư muội, không phải sư huynh không thương muội, mà là sư huynh cũng lực bất tòng tâm mà! Tính cách đại sư huynh cố chấp ra sao muội không biết à, giả vờ đau bụng loại tiểu xảo này không lừa được hắn đâu, ngược lại còn bị phạt, sư huynh cũng là vì muốn tốt cho muội thôi.”

“Nhanh đi đi, nếu chậm trễ giờ giấc, lại bị phạt…”

Hắn còn chưa nói hết lời.

Trước mắt đã không còn bóng dáng Dư Sương Sương, quay đầu lại chỉ thấy một bóng lưng vội vã lại có chút phấn khích.

Trong đầu Dư Sương Sương toàn là đại sư huynh.

Lần trước còn chưa chào hỏi đại sư huynh cho đàng hoàng, đây chẳng phải là cơ hội tốt sao?

Địa điểm luyện tập buổi sáng là ở sân tập.

Dư Sương Sương đến nơi, thấy Lục Tử Câm đã ở đó rồi.

Đối diện, Tần Yến một thân bạch y, dáng người cao ráo, mặt mày thanh tú, khí chất quanh thân vẫn lạnh lùng như lần đầu gặp mặt, tựa như vầng trăng trên trời, chỉ là khi nhìn thấy Lục Tử Câm bị hắn ‘hành hạ’ đến thảm hại, Dư Sương Sương lập tức không còn tâm trạng thưởng thức mỹ nam nữa.

Tần Yến cầm kiếm gỗ trong tay, đang luyện tập cùng Lục Tử Câm đối diện, cả hai đều không sử dụng linh lực.

Nhưng nói là luyện tập, kỳ thực chỉ là sự áp đảo một chiều.

Mấu chốt là, trước khi đâm kiếm gỗ tới, Tần Yến còn rất lịch sự lên tiếng nhắc nhở, “Cẩn thận vai.”

“Bụng dưới.”

“Sau lưng.”

……

Mặc dù vậy, Lục Tử Câm vẫn bị đâm trúng liên tục, vẻ mặt cầu xin, liếc mắt thấy Dư Sương Sương bên cạnh, liền ném kiếm gỗ lao về phía nàng, “Tiểu sư muội cứu ta!”

Dư Sương Sương nghiêng người né tránh.

Lục Tử Câm lao hụt, ngã sấp mặt xuống đất.

Tần Yến quay người lại, cũng nhìn thấy nàng, hai người vừa vặn bốn mắt nhìn nhau.

Hắn vội vàng dời mắt, nhìn Lục Tử Câm dưới đất, nghiêm khắc gần như tàn nhẫn, “Chạy nhanh như vậy, xem ra vẫn còn sức, vậy thì đứng dậy luyện tiếp.”

“Phải luyện đến cực hạn mới được, nếu lúc này người trước mặt đệ không phải ta, mà là kẻ địch, thì đệ đã chết từ lâu rồi.”

Lục Tử Câm thở hổn hển bò dậy từ dưới đất, “Đại sư huynh, huynh tha cho ta đi! Kỳ thật ta cảm thấy tiểu sư muội càng cần luyện tập hơn!”

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page