Tiểu Sư Muội Dẫn Dắt Tông Môn Toàn "Chó" Xưng Bá Thiên Hạ

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Thấy Tô Bất Phàm chân thành như vậy, Dư Sương Sương lập tức quyết định thử thuốc.

Bước vào phòng luyện đan, chỉ thấy trong lò đan nằm yên tĩnh hai viên thuốc đen thui, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy rất hắc ám.

“Tiểu sư muội, hay là thôi đi?” Lục Tử Câm vừa khuyên cô, vừa tức giận nhìn Tô Bất Phàm, “Tứ sư huynh, Sương Sương là tiểu sư muội của chúng ta, lỡ như ăn bị cái gì thì sư phụ sẽ không tha cho huynh đâu!”

Tô Bất Phàm trừng mắt nhìn hắn, “Đan dược của ta đâu có độc.”

Lục Tử Câm lập tức kích động, “Còn đáng sợ hơn cả thuốc độc được không? Sương Sương tiểu sư muội yếu ớt như vậy!”

Nghe vậy, Dư Sương Sương hít hít mũi, vẫn có chút cảm động.

Sau đó liền nghe thấy——

“Vất vả lắm mới lừa được vào! Đi đâu tìm được con gà khác nữa?”

Rốt cuộc là tin lầm người.

Nhưng mà, nói thẳng trước mặt cô như vậy thật sự ổn sao?

“Viên thuốc vị phân lần trước chỉ là ngoài ý muốn, chỉ là vận may của đệ không tốt thôi, đan dược của ta vẫn rất bình thường.”

“Đừng nhắc đến chuyện đó với đệ!”

Hai người vẫn tiếp tục tranh cãi.

Dư Sương Sương đã nuốt viên thuốc vào bụng, còn tận hai viên.

Lục Tử Câm bên cạnh vừa hoàn hồn, chưa kịp ngăn cản đã thấy cô nuốt xuống, “A a a, nhổ ra!”

“Muội… ăn hai viên?” Tô Bất Phàm cũng kinh ngạc nhìn cô.

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Dư Sương Sương chớp chớp mắt.

Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, Tô Bất Phàm lại có chút cảm động, “Không ngờ tiểu sư muội vừa đến đã tin tưởng ta như vậy.”

Lục Tử Câm đã tìm kiếm Thôi Thổ đan (thuốc thúc cho nôn), lục lọi trong các chai lọ.

Tô Bất Phàm ngắt lời hắn, “Vô dụng thôi, đan dược của ta vào miệng là tan, chỉ cần nuốt xuống sẽ lập tức có hiệu quả.”

Lục Tử Câm quay đầu trừng mắt nhìn hắn.

Dư Sương Sương bên cạnh vẻ mặt thản nhiên.

Người khác không biết, nhưng nguyên tác đã từng đề cập, nữ phụ pháo hôi như cô thật ra còn có một thể chất đặc biệt, đó là bẩm sinh miễn dịch với độc dược.

Trước kia, Dư phu nhân ghen ghét mẹ cô sinh ra cô, sợ cô tranh giành gia sản, nên đã mua chuộc nha hoàn bỏ thuốc độc mãn tính cho cô, kết quả là không có tác dụng.

Tuy không chết, nhưng do tác dụng phụ của thuốc độc, dung mạo của cô trở nên bình thường, làn da vốn trắng nõn mịn màng trở nên xỉn màu thô ráp, trên mặt nổi lên những đốm tàn nhang.

Dư Quảng Nghĩa không biết chuyện này, còn rất thất vọng về sự thay đổi của cô, thường xuyên so sánh cô với Dư Uyển Thanh, dưới sự tương phản của cô, Dư Uyển Thanh càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Nghĩ đến đây, Dư Sương Sương sờ lên mặt.

Không biết có thể khôi phục lại được không.

Nửa canh giờ sau.

Ba sư huynh muội ngồi quanh bàn trà, một mảnh yên bình.

Dư Sương Sương uống vài ngụm trà, cuối cùng cũng nhớ ra trọng điểm mà mình đã quên, “Muội không cần phải dâng trà bái sư cho sư phụ lão nhân gia, nhận đồ đệ, làm quen tông quy, gặp các sư huynh, sư tỷ khác sao?”

“Không cần.” Lục Tử Câm lắc đầu.

“Sư phụ đang bế quan, dưới trướng có năm đệ tử thân truyền, chính là mấy vị sư huynh chúng ta, bây giờ thêm muội nữa, tổng cộng là sáu người.”

“Thiết sư thúc ở Thứ Phong cũng thu nhận ba nữ đệ tử, hiện tại chưa cần vội, có cơ hội rồi từ từ làm quen.”

“Đại sư huynh, tứ sư huynh, còn ta, muội đã gặp rồi, còn nhị sư huynh và tam sư huynh bọn họ xuống núi chấp hành môn lệnh, trong thời gian ngắn sẽ không quay lại.”

“Chấp hành môn lệnh?” Dư Sương Sương hỏi.

Lục Tử Câm nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy… Bởi vì tài nguyên của tông môn tương đối khan hiếm, nên dựa vào một số thiên địa môn lệnh do cấp trên ban bố để kiếm linh thạch các thứ.”

Dư Sương Sương nhớ ra, môn lệnh chính là chính sách phúc lợi của đại lục tu tiên này dành cho các môn phái, bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể nhận môn lệnh, môn lệnh có độ khó khác nhau sẽ có phần thưởng khác nhau.

Một vài môn phái cùng lúc làm một nhiệm vụ, chỉ có môn phái hoàn thành đầu tiên mới nhận được phần thưởng, điều này dẫn đến rất nhiều người chạy theo, công cốc một chuyến.

Nhưng mà Thanh Vân Tông của bọn họ nghèo đến mức nào vậy? Cần phải dựa vào môn lệnh để duy trì cuộc sống.

Nghĩ vậy, năm trăm linh thạch mà tứ sư huynh Tô Bất Phàm cho cô, đã là một khoản tiền lớn rồi.

Dư Sương Sương biết ơn nhìn về phía đối diện.

Tô Bất Phàm đang uống trà chạm phải ánh mắt của cô, lập tức bị sặc, quạt xếp xoẹt một tiếng mở ra.

“Sao vậy? Chẳng lẽ đã phải lòng sư huynh rồi?”

Dư Sương Sương, “…”

Cô rút lại suy nghĩ vừa rồi.

“Về phần môn lệnh của Thanh Vân Tông, tiểu sư muội chỉ cần nhớ một điều là được, tông môn cấm chỉ sự lười biếng.”

“Sự cạnh tranh giữa các tông môn rất lớn, chỉ cần lười biếng một chút sẽ nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, đây cũng là lý do sư phụ nhiều năm qua kiên trì chiêu mộ đệ tử, ông ấy không muốn Thanh Vân Tông cuối cùng bị dòng chảy thời đại cuốn trôi, hoàn toàn biến mất.”

Dư Sương Sương có chút chột dạ.

Cô đến đây, chính là hướng tới việc phát triển một cách kín đáo.

Thôi, cứ đi từng bước một vậy.

“Đúng rồi, nếu Thiết sư thúc chỉ thu nhận nữ đệ tử, tại sao muội lại bái nhập làm đệ tử của sư phụ?” Dư Sương Sương vô tình hỏi.

“Điều này rất đơn giản.” Lục Tử Câm mỉm cười.

“Bởi vì Thiết sư thúc chỉ thu nhận nữ đệ tử, hơn nữa bà ấy có một sở thích đặc biệt, chỉ cần là nữ đệ tử xinh đẹp, bất kể thiên phú tốt hay xấu bà ấy đều thích.”

Dư Sương Sương nheo mắt, “Có ý gì?”

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page