Tiểu Sư Muội Dẫn Dắt Tông Môn Toàn "Chó" Xưng Bá Thiên Hạ

Chương 19: Ngon thật đấy… ọe!

Chương trước

Chương sau

Nhân lúc không ai để ý, hắn lại lôi mấy tờ giấy ra, liếc nhìn vài dòng.

Cẩm nang nhận diện trà xanh: Vẻ ngoài thanh thuần hoặc lạnh lùng, thường hay mở to mắt tỏ vẻ ngây thơ vô tội. Xung quanh có nhiều bạn khác giới, con gái thường không thích chơi cùng. Hay tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác giới, nhưng sẽ lập tức thay đổi thái độ khi ở trước mặt con gái.

Đột nhiên cố tình tiếp cận, lấy lòng có mục đích.

Những câu cửa miệng của trà xanh (tốt nhất nên thuộc lòng):

Nói thật lòng nhé, muội cảm thấy nàng ấy làm vậy không phải là nghĩ cho huynh đâu.

Ca ca ơi, muội gọi huynh thế này, nàng ấy có giận không ạ?

Muội xin lỗi, muội không ngờ nàng ấy lại nghĩ như vậy.

Có phải muội đã làm gì sai khiến mọi người không vui không? Nếu huynh cũng thấy phiền thì ta đi là được rồi, muội không sao đâu, mọi người đừng để ý đến muội.

Tỷ tỷ ơi, muội không biết mình đã làm gì sai khiến tỷ giận, muội xin lỗi tỷ. Thôi tỷ đừng cãi nhau với huynh ấy nữa, huynh ấy vô tội mà.

Tạ Hàn đọc lướt như gió, chỉ một loáng đã xem hết toàn bộ.

Hắn chìm vào suy tư. Cái gọi là “trích lời trà xanh” này, tuy toàn là những câu đơn giản, thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng càng ngẫm kỹ lại càng thấy có gì đó không ổn, dường như câu nào cũng ra vẻ ngây thơ vô tội, nhưng thực chất là đổ thêm dầu vào lửa.

Không ngờ tiểu sư muội lại có thể nghĩ ra những lời uyên thâm sâu sắc đến vậy.

Chỉ đưa riêng cho mình, là lo mình bị loại “trà xanh” này lừa sao?

Tạ Hàn chưa bao giờ được hưởng sự ưu ái, lúc này khẽ nhếch môi. Hắn bây giờ đổi ý rồi, dường như… có một tiểu sư muội cũng không tệ.

Dư Sương Sương nãy giờ vẫn quan sát, thấy hắn chỉ liếc qua vài cái rồi nhét lại, tưởng hắn không xem kỹ, bèn thở dài thất vọng: “Tam sư huynh, cuốn cẩm nang phân biệt ‘trà xanh’ này lợi hại lắm đó, sau này chắc chắn huynh sẽ dùng đến!”

“Ừ, biết rồi.” Tạ Hàn mất kiên nhẫn quay mặt đi.

Ở góc mà nàng không nhìn thấy, khóe môi hắn không kìm được mà cong lên.

Dư Sương Sương sốt ruột muốn chết.

Nhưng nàng cũng biết, để Tam sư huynh từ một “trai thẳng” biến thành cao thủ phân biệt “trà xanh” không phải là chuyện một sớm một chiều.

Cơm nước làm xong được dọn lên bàn.

Tư Mã Li chu đáo kê ghế cho Dư Sương Sương, đặt món sườn xào chua ngọt và canh cá viên mà nàng yêu cầu ngay trước mặt nàng: “Sư muội, muội nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”

Dư Sương Sương ban đầu không nghĩ nhiều, dù sao nhìn bề ngoài cũng rất bắt mắt. Đến khi cho vào miệng, cái vị kỳ quái đó lan tỏa trên đầu lưỡi, một cảm giác như muốn lấy mạng người, nàng cố nhai vài miếng rồi nuốt xuống.

“Mùi vị thế nào?” Tư Mã Li hỏi, vẻ mặt đầy tự tin.

“Ngon lắm.” Dư Sương Sương cố nặn ra một nụ cười, không ngờ cái vị đó từ trong dạ dày lại trào lên, “Ọe…”

Nhìn vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa xen lẫn thất vọng của Nhị sư huynh, nàng vội xua tay: “Không phải đâu Nhị sư huynh, hôm nay chỉ là dạ dày muội không được khỏe, thật sự rất ngon… ọe…”

Mấy người còn lại đều sững sờ.

Lục Tử Câm thăm dò gắp một miếng cá viên mà nàng vừa ăn.

“Đâu có vấn đề gì? Rất ngon mà.”

Nói rồi, hắn chợt hiểu ra, đá một phát vào chiếc ghế đẩu Tô Bất Phàm đang ngồi. Tô Bất Phàm không kịp phản ứng, bị đá ngã chỏng vó, mông tiếp đất trông rất mất hình tượng.

Tô Bất Phàm ngẩn ra một lúc, rồi trừng mắt giận dữ nhìn hắn: “Lại lên cơn à?”

Lục Tử Câm mặt đầy căm phẫn: “Thành thật khai ra! Nói! Có phải huynh đã cho tiểu sư muội uống ‘Đan Vị Cứt’ không?”

“Đệ đừng có ngậm máu phun người!” Tô Bất Phàm nhíu mày.

“Vậy chứ tại sao muội ấy ăn cơm Nhị sư huynh nấu lại nôn? Cơm Nhị sư huynh nấu rõ ràng ngon như vậy mà!” Lục Tử Câm hừ lạnh. “Không ngờ huynh lại là loại tiểu nhân bỉ ổi như vậy, ngay cả tiểu sư muội cũng không tha! Để muội ấy làm người thử thuốc cho huynh thì thôi đi, giờ còn cho muội ấy uống ‘Đan Vị Cứt’!”

Lời vừa dứt, mấy người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía Tô Bất Phàm.

Gương mặt vốn luôn ôn hòa như gió xuân của Tư Mã Li lúc này cũng trở nên nghiêm nghị, ánh mắt nhìn hắn lộ vẻ không vui: “Đệ để tiểu sư muội thử thuốc sao?”

Tô Bất Phàm mặt lộ vẻ chột dạ.

“Phải… nhưng chỉ có lần đó thôi, tiểu sư muội cũng không sao cả. Quan trọng là, đệ không hề cho muội ấy uống ‘Đan Vị Cứt’, đệ cũng không biết tại sao lại thế này.”

“Dù thế nào đi nữa,” Tần Yến nãy giờ vẫn im lặng, lúc này mới thờ ơ lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua hắn: “Để tiểu sư muội thử thuốc là đệ sai.”

“Phạt đệ quét dọn hành lang và sân luyện võ nửa tháng.”

Tô Bất Phàm kêu khổ không ngớt, hắn đúng là oan quá mà!

Dư Sương Sương vẫn đang ngồi xổm trên đất nôn khan, một lúc lâu sau mới đỡ hơn.

Tư Mã Li nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, quan tâm hỏi: “Thế nào rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?”

“Muội không sao.” Dư Sương Sương đứng dậy.

Nhìn bàn đầy thức ăn, nàng thầm nghĩ có lẽ chỉ miếng mình vừa ăn là có vị lạ thôi, các sư huynh khác đều ăn ngon lành như vậy, tài nấu nướng của Nhị sư huynh được mọi người công nhận là điều không cần bàn cãi.

 

 

 

Hết Chương 19: Ngon thật đấy… ọe!.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page