Tiểu Sư Muội Dẫn Dắt Tông Môn Toàn "Chó" Xưng Bá Thiên Hạ

Chương 18: Cẩm nang nhận biết trà xanh

Chương trước

Chương sau

Nhị sư huynh Tư Mã Li, người duy nhất trên chủ phong biết nấu ăn, đã trở về.

Mấy đệ tử hân hoan như đón Tết, Lục Tử Câm hận không thể cầm loa ăn mừng.

Sau này không cần phải ăn mấy ích cốc đan chết tiệt kia nữa, chẳng có chút mùi vị gì cả!

Ngày Dư Sương Sương đột phá Trúc Cơ, nàng cảm thấy hai loại phế linh căn Thủy Hỏa trong cơ thể mình có chút dị dạng, mấy ngày nay lại ăn không ít linh quả, cảm giác dị dạng đó càng thêm mãnh liệt.

Thủy Hỏa song linh căn, nếu riêng lẻ xuất hiện trên bất kỳ tu sĩ nào, đều có thể nói là bình thường, nhưng nếu hai loại linh căn cùng xuất hiện, lại tương khắc lẫn nhau, sẽ biến thành phế linh căn, chẳng có tác dụng gì.

Linh căn càng tạp càng khó tu luyện, giống như Dư Uyển Thanh có đơn hệ cực phẩm Thủy linh căn, tốc độ tu luyện nhanh hơn song linh căn, tam linh căn, thậm chí là đa linh căn rất nhiều, cũng đơn giản hơn nhiều.

Theo lý mà nói, hai loại linh căn của Dư Sương Sương đáng lẽ phải bị phế bỏ.

Cho dù cưỡng ép vận dụng, cũng sẽ bị phản phệ.

Nhưng nàng thông qua nội thị phát hiện, xung quanh kim đan trong cơ thể nàng, linh căn đại diện cho hai loại nguyên tố Thủy Hỏa, trước đây còn ảm đạm, bây giờ lại rất sáng.

Dư Sương Sương khoanh chân ngồi trên giường, thử điều động hai loại linh căn trong cơ thể.

Không biết qua bao lâu, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nàng chỉ cảm thấy hai tầng lửa và băng trong cơ thể, lúc thì bị ngọn lửa bao trùm, lúc lại bị đặt trong hầm băng, hai loại nguyên tố lực đang điên cuồng bài xích lẫn nhau.

Nàng bắt đầu thử dung hợp hai loại linh căn này lại với nhau.

Quá trình này cực kỳ gian nan và mạo hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bị phản phệ, nếu để bất kỳ tu sĩ nào nhìn thấy cách làm này, chỉ sợ cũng phải nghẹn họng nhìn trân trố, kinh hô nàng chán sống rồi!

Khoảng ba nén nhang trôi qua, Dư Sương Sương thở ra một hơi trọc khí, ánh mắt sáng lạ thường.

Hai lòng bàn tay xòe ra.

Một màn thần kỳ xảy ra, tay trái nàng xuất hiện một tia lửa nhỏ, tay phải lại là một giọt nước lơ lửng.

Tuy linh lực còn rất yếu ớt, nhưng chỉ cần ngày sau chăm chỉ luyện tập, nàng tin mình có thể hoàn toàn nắm giữ hai loại nguyên tố lực tương khắc này, sau này khi thực chiến, có thể đồng thời đánh ra hai loại lực lượng, cũng coi như là một át chủ bài không tồi!

Làm xong tất cả, tâm trạng Dư Sương Sương rất tốt.

Đúng lúc này Lục Tử Câm đến gọi nàng, “Tiểu sư muội!”

“Nhị sư huynh trưa nay xuống bếp, bảo ta đến hỏi muội trưa nay muốn ăn gì?”

“Cứ làm vài món ăn gia đình bình thường là được.”

Lục Tử Câm lắc đầu, “Sao có thể qua loa được! Đây chính là bữa cơm đầu tiên muội ăn ở tông môn! Nhất định phải coi trọng! Hơn nữa ta thấy nhị sư huynh hình như cũng định trổ tài đấy!”

Dư Sương Sương hơi chột dạ, muốn nói nàng ở chỗ Trình sư tỷ đã ăn vài bữa rồi, “Vậy thì sườn xào chua ngọt, thêm một bát canh cá viên, còn lại gì cũng được.”

“Được rồi.”

Lục Tử Câm chạy biến mất.

Trên mặt Dư Sương Sương vô thức nở nụ cười.

Nếu sau này có thể mãi mãi sống chung với các sư huynh như vậy thì tốt biết mấy… Đáng tiếc không có nếu như, trong nguyên tác Thanh Vân Tông bọn họ không một ai có kết cục tốt đẹp.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất, hiện tại khiến nàng lo lắng nhất.

Chính là tam sư huynh Tạ Hàn.

Hắn sẽ yêu nữ chính đến mức không thể cứu vãn, bị nữ chính lợi dụng đến chết.

Dư Sương Sương nhíu chặt mày.

Vuốt cằm suy nghĩ một hồi, cuối cùng đi đến bên bàn, cầm bút viết lên tờ giấy trắng mấy chữ lớn 《Cẩm nang nhận biết trà xanh》.

Nàng tự sáng tạo ra một bộ phương pháp nhận biết trà xanh, cho tam sư huynh xem, như vậy sau này dù gặp Dư Uyển Thanh, những chiêu trò trà xanh của nàng ta cũng không thể lừa gạt được tam sư huynh nữa!

Nói làm liền làm, Dư Sương Sương vung bút lớn, viết liên tục nửa canh giờ, cuối cùng cũng viết xong mấy tờ giấy.

Tiếp theo chỉ còn đưa cho tam sư huynh nữa là xong.

… Cũng không biết tính tình cổ quái của hắn có chịu nghe hay không nữa.

Mấy vị sư huynh đã đợi sẵn để dùng bữa.

Tư Mã Li đang bận rộn trong bếp.

Dư Sương Sương liếc nhìn vào trong, khói dầu quanh người hắn dường như biến thành hiệu ứng filter, không ngờ Nhị sư huynh trông thoát tục như vậy lại còn biết nấu ăn. Lúc này mà có thêm một bản nhạc nền (BGM) thì càng tuyệt.

Lục Tử Câm ghé lại gần, nhìn thấy thứ nàng đang cầm trong tay.

“Thứ gì đây? ‘Cẩm nang nhận biết trà xanh’?”

Dứt lời, mấy người đều nhìn sang.

Dư Sương Sương nhân cơ hội giới thiệu.

“Đây là bí kíp do muội tự nghĩ ra. Các sư huynh một mình bôn tẩu giang hồ, khó tránh khỏi gặp phải những kẻ có ý đồ xấu, đặc biệt là những kẻ mang hình dáng phụ nữ, lại còn ngụy trang thành kiểu yếu đuối, ngây thơ không biết gì.”

Lục Tử Câm gãi đầu: “Có vấn đề gì sao?”

Dư Sương Sương giơ ngón trỏ lên, lắc lắc trước mặt hắn: “Ngũ sư huynh, suy nghĩ này của huynh là sai rồi! Có những cô gái bề ngoài vậy thôi chứ ngầm thì thuốc lá rượu chè gì cũng chơi tuốt! Phải cẩn thận lắm đó!”

“Người ta nói ‘biết người biết mặt khó biết lòng’, vẻ ngoài càng xinh đẹp thì càng có thể ẩn chứa nguy hiểm. Cuốn ‘Cẩm nang nhận biết trà xanh’ này của muội chính là để giúp các sư huynh tránh được nguy hiểm, không bị mấy em ‘trà xanh’, ‘bạch liên hoa’ lừa gạt.”

“Tiểu sư muội thật có lòng, sư huynh liền không khách khí thu nhận.” Tô Bất Phàm vừa nói vừa đưa tay ra lấy.

Lục Tử Câm gạt phắt tay hắn ra.

Liếc xéo hắn một cái đầy bất mãn: “Đã nói cho huynh đâu?”

Tô Bất Phàm phe phẩy chiếc quạt xếp, hất cằm: “Còn ai vào đây nữa, người phong lưu hào hoa, đẹp trai ngời ngời như ta mới dễ bị con gái để ý. Còn đệ… mau lo giảm cái má bánh bao đó đi thì hơn.”

“Bớt ảo tưởng đi.” Lục Tử Câm hừ lạnh.

Dư Sương Sương ngắt lời hai người, ngập ngừng nói: “À… thực ra cuốn này… muội định đưa cho Tam sư huynh trước.”

Lời vừa dứt, xung quanh bỗng chốc im phăng phắc.

Tạ Hàn đang ngồi bên bàn, mắt lim dim, cũng mở bừng mắt ra.

Ánh mắt lia về phía này.

Không giấu nổi vẻ ngạc nhiên: “Cho ta?”

“Vâng vâng.” Dư Sương Sương gật đầu, vừa nói vừa bước tới đưa cuốn “Cẩm nang nhận biết trà xanh” cho hắn.

Tạ Hàn do dự một lát, rồi cũng nhận lấy xem thử. Nhìn những dòng chữ chi chít trên giấy trắng, mắt hắn như bị “ô nhiễm”: “Chữ xấu quá, như gà bới.”

“Huynh không lấy thì để ta!” Lục Tử Câm lao tới định giật.

Tạ Hàn lại nhét mấy tờ giấy vào trong vạt áo, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi: “Miễn cưỡng nhận vậy.”

 

Hết Chương 18: Cẩm nang nhận biết trà xanh.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page