Tiểu Sư Muội Dẫn Dắt Tông Môn Toàn "Chó" Xưng Bá Thiên Hạ

Chương 16:

Chương trước

Chương sau

Dư Sương Sương gật đầu, xoay người cùng hắn chia làm hai đường đông tây mà đi. Trên đường nhặt không ít củi gỗ, đợi lúc quay lại, thấy Lục Tử Câm vẫn chưa ra, liền tìm một tảng đá ngồi nghỉ một lát, tiện tay lấy ra một quả linh quả gặm.

Xung quanh đột nhiên truyền đến tiếng động lạ.

Dư Sương Sương lần theo tiếng động đuổi theo, chỉ thấy trong rừng rậm, một bóng người màu đen như một con thú hoang nhanh nhẹn, di chuyển qua lại, nhanh đến mức chỉ để lại một đạo hư ảnh giữa không trung, liên tiếp né tránh hết tầng cơ quan này đến tầng cơ quan khác.

Đậu má, thật sự có kẻ trộm à.

Đây là tân binh mới vào giang hồ phải không? Lại ngu đến mức nhắm vào Thanh Vân Tông của bọn họ.

Nhưng tên trộm này cứ như không nhìn thấy nàng, mãi cho đến khi nàng cầm ná cao su, nhặt một viên sỏi, dồn sức nhắm bắn, đôi mắt sắc bén đầy vẻ hoang dã kia mới nhìn qua.

Dư Sương Sương đồng thời buông tay, viên sỏi được bao bọc bởi linh lực bay thẳng về phía tên trộm.

Lại bị hắn ta nhẹ nhàng né được, xoay người đáp xuống đất.

Ngay sau đó, truyền đến tiếng “rắc” nhỏ.

Hai người đồng thời cúi đầu, chỉ thấy tên trộm này chuẩn xác giẫm phải một cái bẫy kẹp thú.

Tên trộm khẽ hừ một tiếng.

Dư Sương Sương đắc ý cười, đi đến trước mặt hắn, lúc này mới phát hiện tên trộm này trông thật sự không tệ, mắt phượng, con ngươi ánh lên màu xanh lục thăm thẳm, môi mỏng đỏ thẫm, làn da còn trắng hơn cả nàng, liền thuận tay sờ lên mặt hắn một cái.

Chậc chậc, thật mịn.

“Bây giờ biết sự lợi hại của bà cô ngươi chưa? Mau giao hết những thứ đáng giá trên người ngươi ra đây!”

Thấy tên trộm vẫn trừng mắt nhìn nàng: “Ối, vẫn chưa phục à? Có biết đây là đâu không? Đây là Thanh Vân Tông đấy! Đệ tử ba nghìn người, hôm nay ngươi may mắn gặp phải ta, đổi lại là mấy vị sư huynh khác của ta, ngươi đã sớm bị đánh chết rồi!”

“Ta đây, nể tình ngươi mới vào giang hồ không biết quy củ, tạm tha cho ngươi một mạng nhỏ…”

Chỉ nghe lại một tiếng “rắc”.

Cái bẫy kẹp thú bị hắn bẻ ra, ném sang một bên.

Bẫy kẹp thú có ngạnh ngược, cưỡng ép gỡ ra khó tránh khỏi móc vào da thịt, nhưng hắn lại như không hề cảm thấy đau đớn.

Đúng là kẻ tàn nhẫn!

Dư Sương Sương hít vào một hơi khí lạnh.

Thấy tên trộm chống nạnh, ung dung nhìn nàng.

“Tiểu sư muội?”

Dư Sương Sương mở to hai mắt.

Lúc này, Lục Tử Câm cuối cùng cũng ra tới, trong lòng ôm một đống củi: “Tiểu sư muội, nhiêu đây đủ nhiều chưa? Lần này chắc đủ cho Đại sư huynh đánh chúng ta mấy tháng rồi… . Ồ? Tam sư huynh huynh về rồi à? Nhưng sao lại ở̉ sau núi vậy?”

“Ở đây khá gần chủ phong.” Tạ Hàn khẽ nhếch môi mỏng, nhưng trên mặt lại không có mấy ý cười: “Vốn định đi đường tắt, ai ngờ lại gặp tiểu sư muội ở đây. Nhưng mà, tiểu sư muội thật thú vị, lại coi ta là kẻ trộm.”

Miệng thì nói thú vị.

Nhưng Dư Sương Sương cảm thấy, ánh mắt của hắn càng giống như muốn xiên nàng hơn.

Ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chào Tam sư huynh ạ.”

“Đều là hiểu lầm cả, muội nghe Ngũ sư huynh nói sư phụ bố trí cơ quan ở đây để phòng kẻ trộm, kết quả là muội nhìn thấy huynh, muội cũng không ngờ Tam sư huynh lại không đi đường bình thường như vậy…”

Chứ còn gì nữa, người bình thường ai lại không đi cổng chính mà đi phía sau núi chứ.

“Nói vậy là vẫn tại ta rồi.” Tạ Hàn hỏi lại.

Dư Sương Sương lắc đầu: “Đương nhiên không phải, tại muội tại muội, chân của Tam sư huynh không sao chứ?”

Tạ Hàn liếc nàng một cái: “Muội nói xem?”

Mặc dù vị Tam sư huynh này của nàng quả thật có chút ăn nói khó nghe, nhưng cũng không ngăn được tâm trạng áy náy của Dư Sương Sương, thế là nàng lục lọi trong túi Càn Khôn, ngoài đan dược Tứ sư huynh đưa cho, chỉ còn lại viên Dưỡng Nguyên Đan thất phẩm Đại sư huynh đưa lần trước.

Dư Sương Sương rất hào phóng đưa viên đan dược thất phẩm này cho hắn.

“Xin lỗi Tam sư huynh, cái này cho huynh.”

Tạ Hàn cụp mắt nhìn viên đan dược một cái, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc rồi lại nhanh chóng biến mất: “Không cần đâu.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Mặc dù tư thế đi đường hơi có chút khập khiễng, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai (tự cho là vậy) của hắn.

Lục Tử Câm sợ nàng không vui, tiến lên an ủi nàng: “Tiểu sư muội đừng để ý, Tam sư huynh chính là như vậy, tính tình có chút cổ quái, sau này quen rồi sẽ tốt thôi.”

“Không sao.” Dư Sương Sương không để ý, ngược lại còn cảm thấy vị Tam sư huynh này của nàng có chút đáng thương.

Chẳng phải là đáng thương sao, huyết mạch Nhân Ma, sinh ra đã là cô nhi, được một bà lão nhặt về nuôi lớn, sau đó bà lão qua đời, hắn tình cờ bái nhập Thanh Vân Tông.

Nội tâm hắn thiếu thốn tình thương, vốn tưởng có thể nhận được sự quan tâm của sư phụ, không ngờ sư phụ thỉnh thoảng lại ‘bế quan’, còn vứt hắn cho Đại sư huynh, mà Đại sư huynh lại là người ngại giao tiếp.

Lúc đó còn chưa có các sư đệ khác, Nhị sư huynh lại bị đưa đi biên cảnh lịch lãm rèn luyện rồi, có thể nói hai người này ở cùng nhau, nửa ngày cũng không nặn ra được một câu.

Lâu dần, Tạ Hàn liền hình thành tính cách cổ quái này, lại vì gánh vác áp lực phục hưng Ma tộc, sau này nữa gặp được nữ chính Dư Uyển Thanh, rất nhanh đã bị thế công dịu dàng của nàng ta hạ gục, trở thành trung khuyển của nàng ta.

Hết Chương 16:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page