Tiểu Sư Muội Dẫn Dắt Tông Môn Toàn "Chó" Xưng Bá Thiên Hạ

Chương 15:

Chương trước

Chương sau

Dư Sương Sương nhìn vị sư tỷ vừa xinh đẹp vừa tốt bụng của mình, bắt đầu lục tìm trong đầu cốt truyện liên quan đến nàng ấy.

Cả bộ truyện nàng cũng chưa đọc hết, mới xem được một nửa. Nhưng nếu cả tông môn đều bị nữ chính xử lý, vậy thì sư tỷ chắc chắn cũng gặp nạn. Hơn nữa theo mô típ thông thường, tất cả nữ phụ có nhan sắc, hoặc là làm tay sai cho nữ chính.

Hoặc là, bị nữ chính giết chết.

Dư Sương Sương không nhịn được chửi thầm tác giả chó má, cốt truyện chết tiệt.

Nàng quyết định rồi!

Nếu đã định sẵn phải đối đầu với nữ chính, vậy thì dứt khoát làm vai ác luôn đi! Với năng lực của mấy vị sư huynh và sư phụ, chưa chắc đã không đấu lại hào quang nữ chính.

Trương Đạo Thành lại đi ‘bế quan’ rồi.

Sư phụ nỗ lực (không đáng tin) như vậy, Dư Sương Sương không khỏi cảm thấy lo lắng cho cuộc sống tông môn sắp tới của mình, nếu là tông môn bình thường thì cũng thôi đi, nhưng nơi này của bọn họ lại là toàn bộ BE hết đó! Muốn sống tạm bợ cũng không được đâu!

Nàng cũng mới biết, ngọn núi chính về cơ bản là do Đại sư huynh quản lý, lo liệu sự vụ lớn nhỏ, ngay cả vệ sinh môi trường của tông môn cũng là hắn làm.

Nhưng vì Tứ sư huynh và Ngũ sư huynh hay đánh nhau, nên thường bị phạt quét dọn vệ sinh là chính.

Dư Sương Sương cứ đến tối là vào trong Linh Hồ tu luyện.

Bây giờ đã cơ bản có thể nắm vững bí quyết tu luyện rồi.

Tâm quyết, dẫn khí vào cơ thể, giữ thân luyện khí, hấp thu linh khí của đất trời.

Nhưng linh khí của tông môn loãng như vậy, cũng không biết các sư huynh làm sao lên được Kim Đan, Nguyên Anh kỳ… Vẫn phải dựa vào thiên phú chống đỡ thôi, nếu có thể, Dư Sương Sương hận không thể đưa hết các sư huynh vào trong Linh Hồ tu luyện.

Hoặc là… có phương pháp nào, có thể tập trung hết linh khí vào một chỗ, như vậy sẽ tiện tu luyện hơn nhỉ?

Trời vừa sáng, Dư Sương Sương còn phải đến sân thí luyện luyện công buổi sáng, nói cụ thể hơn, là xem Đại sư huynh đơn phương hành hạ Ngũ sư huynh, bởi vì nàng bây giờ mới nhập môn, mấy ngày nữa mới đến lượt nàng làm bao cát thịt người.

Mấy người đối với hành vi thỉnh thoảng lại móc ra mấy quả linh quả của nàng, tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng cũng đã quen không thấy lạ nữa.

Sáng sớm giờ Thìn hôm nay, Dư Sương Sương theo lệ đi luyện công buổi sáng.

Tô Bất Phàm nhìn thấy nàng, kinh ngạc hô lên: “Tiểu sư muội lại xinh đẹp hơn rồi.”

Lời này nói ra cũng không sai.

Sau khi Dư Sương Sương có Linh Hồ, có lẽ là do linh lực dồi dào bên trong, có tác dụng giúp nàng tẩy rửa kinh mạch, độc tố còn sót lại trong cơ thể dần dần bị loại bỏ, cho nên những vết đốm trên mặt nàng đều đã mờ đi gần hết.

Chỉ cần không nhìn sát mặt, rất khó nhìn ra, còn có là màu da của nàng trắng hơn trước mấy tông.

Nền tảng vốn có của nàng đã tốt, mắt hoa đào, lúc cười cong cong như vầng trăng khuyết, đất thiêng nảy sinh hiền tài, môi đỏ cái mũi đẹp đẽ tinh xảo, khuôn mặt trái xoan, có lẽ là di truyền từ mẹ ruột.

Trước đây chẳng qua là bị tạp chất và màu da che khuất đi vẻ đẹp mà thôi.

Mẹ nàng tuy nói là con gái nhà thương nhân, nhưng lại có nhan sắc khuynh thành tuyệt sắc, nếu không cũng không bị người cha cặn bã Dư Quảng Nghĩa để mắt đến thu làm di nương, sau này cả ngày bị chính phòng ghen ghét.

Bên sân thí luyện.

Lục Tử Câm đang bị Tần Yến đuổi đánh.

“Tiểu sư muội, cứu ta với tiểu sư muội!” Lục Tử Câm cầu cứu nàng.

“Ngũ sư huynh cố lên!” Dư Sương Sương trốn một bên xem kịch vui, “Nam nhân có thể khóc, nhưng tuyệt đối không thể hèn!”

Lời này lập tức khích lệ Lục Tử Câm, hắn nghiến răng, nhìn thanh kiếm chém tới trước mặt, cũng không né nữa, giơ tay làm động tác đỡ đòn, vừa vặn đỡ được chiêu thức của Tần Yến.

Dư Sương Sương mở to hai mắt.

“Chính là như vậy Ngũ sư huynh! Đánh hắn!”

Nhìn thanh kiếm gỗ của mình vỡ thành hai nửa, ánh mắt vừa kiên định của Lục Tử Câm lập tức sụp đổ.

Phụt một tiếng, thẳng tắp ngã xuống đất, trực tiếp nằm thẳng cẳng: “Đại sư huynh, ta không được nữa rồi, huynh để ta nghỉ một lát trước, ta nhận thua, huynh đi tìm tiểu sư muội đi.”

Dư Sương Sương đang xem kịch vui vẻ mặt cứng đờ, cùng Tần Yến cách không bốn mắt nhìn nhau, thấy ánh mắt hắn né sang bên cạnh, vành tai cũng đỏ lên, càng thêm không sợ hãi gì: “Cái đó… Đại sư huynh, muội thấy muội cần phải quan sát thêm mấy ngày nữa.”

Không ngờ, Tần Yến ném cho nàng một thanh kiếm gỗ.

“Đến đây, đánh ta đi.”

Dư Sương Sương, “Hả?”

Tiếp theo chính là, Dư Sương Sương bị hành hạ.

Hình ảnh không nỡ nhìn thẳng.

Sau khi bị ngược đãi xong, Tần Yến liếc nhìn rất nhiều thanh kiếm gỗ vỡ thành hai nửa trên mặt đất, ra lệnh cho hai người: “Hai người đến hậu sơn lấy ít gỗ về đây, ta dùng để khắc kiếm gỗ.”

Dư Sương Sương kinh ngạc.

Hóa ra kiếm gỗ bọn họ dùng đều là do Đại sư huynh tự tay khắc sao?

Thanh Vân Tông bọn họ thật sự nghèo quá đi!

Phía sau núi.

Cây cối um tùm, che trời khuất nắng.

Lục Tử Câm nhắc nhở nàng từ bên cạnh: “Cẩn thận đừng đi ra bên ngoài, ở đó có cơ quan do sư phụ bố trí, để đề phòng có kẻ trộm vào.”

“Kẻ trộm?” Dư Sương Sương chớp chớp mắt.

Thanh Vân Tông của họ nghèo thế này, thật sự sẽ có kẻ trộm vào sao?

Chỉ sợ kẻ trộm có vào đây, lúc đi ra tay không cũng phải chửi một tiếng.

Lục Tử Câm không hề cảm thấy lời này có gì không đúng: “Sư muội đến bên kia, ta đi bên này, chúng ta chia nhau ra hành động.”

Hết Chương 15:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page