Tiểu Lang Quân

Chương 9

Chương trước

Chương sau

Nàng sợ Hoàng thượng bị lạnh, liền tiến lên nhắc nhở.

 

“Hoàng thượng dường như say rồi, đột nhiên kéo ta lại, còn gọi…” 

 

Minh Đáp Ứng vừa định nói, đã bị Hoằng Thanh cắt ngang.

 

“Đủ rồi.”

 

Ta nhìn Hoằng Thanh.

 

“Trước đó không phải Hoàng thượng nói là chưa từng sủng hạnh Minh Đáp Ứng sao?”

 

Hoằng Thanh nhíu mày.

 

“Ngày đó uống nhiều, không nhớ.”

 

Minh Đáp Ứng sau khi bị Hoằng Thanh ngăn lại cũng không nói thêm lời nào.

 

Ta nhìn về phía Tiết Tinh Nguyệt, nàng lại nhìn Minh Đáp Ứng đầy vẻ suy tư.

 

Cũng phải, nam nhân của mình, ngủ với nữ nhân khác, dù người đó là hoàng đế, định sẵn hậu cung nhiều giai lệ, cũng khiến lòng khó chịu.

 

Huống chi trước đây Tiết Tinh Nguyệt còn được độc sủng.

 

Sau khi tạm thời xử lý xong mọi việc, ta đi bái kiến Thái hậu.

 

“Thỉnh an mẫu hậu, dạo này nhi thần bị bệnh, không thể đến thỉnh an, mong mẫu hậu tha lỗi.” 

 

Ta hành lễ.

 

“Đứng lên đi, ai gia không trách ngươi, làm hoàng hậu khó khăn, lo lắng nhiều, thân thể không chịu nổi cũng là thường tình, hiện giờ đã khỏe chưa?”

 

“Tất nhiên là đã khỏe rồi ạ, nếu không sẽ lây bệnh cho mẫu hậu, Hoàng thượng chắc chắn sẽ trách tội nhi thần.”

 

Thái hậu không đáp lời, ta cũng không khơi mào câu chuyện, một lát sau, Thái hậu hỏi.

 

“Chuyện của Minh Đáp Ứng…”

 

Ta vội đáp.

 

“Đã điều tra rõ ràng rồi ạ, đúng là của Hoàng thượng, nhưng hôm đó Hoàng thượng say, lại sủng hạnh ở điện phụ vườn mai, nên không có ghi chép trong kính sự phòng. Ngày đó Minh Đáp Ứng nói ra, Hoàng thượng cũng nhớ lại một chút.”

 

Thái hậu gật đầu.

 

“Không làm nhục danh tiếng hoàng gia là tốt.”

 

Ta gật đầu đồng ý, cũng không biết nói thêm gì nữa.

 

Thực ra hôm nay, không phải ta muốn gặp Thái hậu, mà là Thái hậu tuyên gọi ta đến.

 

Bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến mức kỳ lạ, chỉ thỉnh thoảng có tiếng Thái hậu khẽ ho và tiếng cốc chén va chạm.

 

Thái hậu không nói, ta cũng không dám lên tiếng trước, một tách trà trôi qua, Thái hậu nói.

 

“Các ngươi đều lui ra đi, để Sở Chi Úc ở lại.”

 

Ta ngạc nhiên, tại sao Thái hậu lại để Sở Chi Úc ở lại.

 

Tất cả cung nhân đều ra khỏi phòng, ma ma bên cạnh Thái hậu còn chu đáo đóng kín cửa.

 

Sở Chi Úc vẫn cúi đầu đứng sau lưng ta.

 

“Úc nhi, không có người ngoài, ngồi xuống đi. Ai gia cũng đã lâu không gặp ngươi, dạo này sống tốt chứ?”

 

Ta kinh ngạc đến suýt đứng bật dậy khỏi ghế, Sở Chi Úc có quan hệ với Thái hậu?

 

Điều này… trong sách không hề nhắc đến.

 

Khoan đã, không đúng, trong sách cũng không nói Minh Đáp Ứng có thai.

 

Vậy là, từ khi ta quyết định không dính líu đến Hoằng Thanh, cốt truyện đã bắt đầu thay đổi rồi sao?

 

Ta bối rối, Sở Chi Úc ngồi xuống ghế bên cạnh ta, nói.

 

“Cảm ơn di mẫu quan tâm, Úc nhi rất tốt.”

 

Ta nhìn Sở Chi Úc, đúng lúc hắn cũng nhìn ta, ánh mắt giao nhau, Sở Chi Úc mỉm cười dịu dàng.

 

Thái hậu nhìn thấy tương tác giữa ta và hắn, biểu cảm vẫn bình tĩnh.

 

“Úc nhi, ngươi thật sự quyết tâm ở bên Nam Chi sao? Con đường này không dễ đi.”

 

“Úc nhi biết rằng con đường này không dễ đi, nhưng thế gian này, có con đường nào dễ đi đâu.” 

 

Sở Chi Úc rũ mắt, dường như nghĩ đến điều gì đó khiến hắn đau lòng.

 

Thái hậu thở dài.

 

“Ngươi giống mẫu thân ngươi, là một đứa bướng bỉnh.” 

 

Nói rồi, mắt Thái hậu ngấn lệ.

 

“Năm đó là lỗi của ai gia không chăm sóc tốt cho mẫu thân ngươi, bây giờ toàn lực thực hiện nguyện vọng của ngươi, cũng coi như bù đắp cho nàng.”

 

“Di mẫu, chuyện năm đó không phải lỗi của người, chỉ trách mẫu thân ta, không biết nhìn người.” 

 

Ánh mắt Sở Chi Úc mờ mịt.

 

“Rốt cuộc vẫn là ta có lỗi với nàng.” 

 

Thái hậu rơi một giọt nước mắt lên y phục, rồi giơ tay lau mắt.

 

“Các ngươi đi đi, để ai gia suy nghĩ kỹ về chuyện của các ngươi.”

 

Thái hậu ra lệnh tiễn khách, ta liền đứng dậy hành lễ rời đi.

 

Trên đường trở về, cảm xúc của ta dần thay đổi, từ ngạc nhiên về việc Sở Chi Úc là thân thích của Thái hậu, đến phẫn nộ vì Sở Chi Úc lại có chuyện giấu ta.

 

Về đến cung, ta không để ý đến tay Sở Chi Úc đưa ra để đỡ ta xuống kiệu, mà đi thẳng vào tẩm cung.

 

“Xuân Lê, đóng cửa lại.”

 

Xuân Lê đáp lời, đóng cửa từ bên ngoài.

 

Ta nghe thấy Xuân Lê hỏi Sở Chi Úc.

 

“Công công, nương nương sao vậy, sao từ cung Thái hậu về lại tức giận như thế?”

 

Sở Chi Úc đáp.

 

“Không sao, vì chuyện của Minh Đáp Ứng, Thái hậu có nói vài lời với nương nương, nhưng không có gì nghiêm trọng.”

 

Xuân Lê nói.

 

“Thái hậu như vậy thật không công bằng, Minh Đáp Ứng làm sai, lại trách cứ nương nương. Công công, ngươi nên khuyên nương nương, bình thường nương nương nghe lời ngươi nhất.”

 

“Được, ngươi mở cửa, ta sẽ vào khuyên nương nương.” 

 

Giọng Sở Chi Úc mang theo ý cười.

 

Cửa “két” một tiếng mở ra, kèm theo tiếng Xuân Lê.

 

“Công công mau vào đi.”

 

Cái kẻ phản bội này! Ta tức giận giậm chân.

 

Ta ngồi quay lưng lại với Sở Chi Úc, bất kể hắn gọi thế nào ta cũng không quay đầu lại.

Hết Chương 9.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Các nàng chuyển khoản đọc truyện thì ghi giúp mình số ID với. Có vài cái không có ghi số ID thì admin không nạp pha lê vào được đâu ạ.

Trả lời

You cannot copy content of this page