Tiểu Lang Quân

Chương 5

Chương trước

Chương sau

“Gọi Xuân Lê tới hầu hạ.”

 

Ta không nhìn thấy biểu cảm của Sở Chi Úc, chỉ nghe thấy hắn đáp một tiếng “vâng”, rồi rời đi.

 

Xuân Lê trang điểm cho ta xong, ta nhìn vào gương, thấy mình thật đoan trang, cao quý.

 

Ta thở dài.

 

Xuân Lê hoảng sợ.

 

“Có phải nô tỳ trang điểm không tốt? Sao mặt mày nương nương lại u sầu thế?”

 

Ta vội vàng an ủi.

 

“Không không, ngươi làm rất tốt, bổn cung chỉ là… có chút tâm sự thôi.”

 

Xuân Lê thở phào.

 

“Nương nương là quốc mẫu, đương nhiên có nhiều chuyện phải lo lắng, nhưng hôm nay là sinh thần của nương nương, nương nương nên tạm gác những chuyện phiền lòng, tận hưởng một sinh thần vui vẻ.”

 

Nhìn khuôn mặt ngây thơ của Xuân Lê, ta cũng bật cười.

 

“Ngươi đó, trốn tránh cũng có ích gì, cuối cùng không phải vẫn phải lo lắng sao?”

 

Xuân Lê gãi đầu, le lưỡi.

 

Những lời của Xuân Lê cũng có tác dụng, hôm nay là sinh thần của ta, ta phải tinh thần phấn chấn để đối phó với những chuyện nơi tiệc tùng, có lẽ bận rộn rồi sẽ quên đi những chuyện buồn bực.

 

Trong tiệc đêm, ta và Hoằng Thanh diễn một đôi phu thê ân ái, tương kính như tân, nâng đũa cùng nhau.

 

Sinh thần thì không thể tránh khỏi phải uống rượu, tửu lượng của ta vốn rất tốt, nhưng ta quên mất, tửu lượng là do thể chất quyết định, chứ không phải do ý chí.

 

Thân thể Hạ Nam Chi, không uống được rượu.

 

Uống vài chén, ta liền có chút mê man, nhìn thấy nụ cười giả dối dịu dàng của Hoằng Thanh, trong đầu toàn là hình ảnh của Sở Chi Úc.

 

“Tiểu lang quân…” Ta nhẹ nhàng thì thầm một câu.

 

Đại điện vốn ồn ào, đột nhiên im bặt.

 

Ta lập tức tỉnh táo lại, nhìn thấy gương mặt khó coi của Hoằng Thanh và nụ cười còn sót lại nơi khóe miệng, không khỏi sinh lòng sợ hãi.

 

Hỏng rồi!

 

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu ta, ta cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn lên người mình.

 

Đại điện yên lặng đáng sợ, ta nhìn Hoằng Thanh với ánh mắt lo lắng, ánh mắt chàng cũng sâu lắng nhìn ta.

 

Trên điện đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo.

 

“Haha, Hoàng hậu nương nương và Hoàng thượng thật là ân ái vô cùng, nương nương hôm nay cao hứng quá uống say rồi, không kìm được mà gọi tên thân mật nơi khuê phòng trong điện, thật khiến chúng ta ganh tỵ.”

 

Ta nhìn về phía giọng nói, là Tiết Tinh Nguyệt.

 

Nàng tâ đang giải vây cho ta.

 

Ta nhìn về phía Tiết Tinh Nguyệt với ánh mắt biết ơn, theo lời nàng, ta mỉm cười ngọt ngào với Hoằng Thanh, đứng dậy thi lễ.

 

“Thần thiếp say rồi, thất lễ, mong Hoàng thượng tha tội.”

 

Hoằng Thanh kéo khóe miệng, ánh mắt phức tạp, nhưng lời nói lại rất hay.

 

“Nam Chi vốn thích làm nũng, hôm nay là sinh nhật của nàng, đương nhiên trẫm phải nhường nàng một chút, sao có thể trách nàng.”

 

“Hơn nữa, cách gọi này cũng không tính là thất lễ, dù sao nàng đã gả cho trẫm làm Thái tử phi từ năm mười sáu tuổi, lúc đó nàng còn xuân xanh, trẫm vẫn nhớ nàng khi đó hoạt bát đáng yêu, bao năm qua không đổi cách gọi này, cũng không mất đi bản tính.”

 

Trong điện vang lên những tiếng cười mờ ám, Hoằng Thanh tiếp lời.

 

“Sở Chi Úc, đưa Hoàng hậu đi giải rượu.”

 

Sở Chi Úc đưa tay ra, ta cúi người trước Hoằng Thanh, rồi đỡ lấy cánh tay của Sở Chi Úc, cùng hắn rời khỏi đại điện.

 

Trong phòng phụ, ta ngồi xuống bàn, uống vài ngụm trà, hai tay nâng lấy đôi má không biết vì rượu hay vì căng thẳng mà đỏ bừng, ta cảm nhận được mặt mình nóng rực.

 

Sở Chi Úc đứng bên cạnh nhìn ta, ta suy nghĩ mãi cũng thấy lo lắng, không khỏi nhìn về phía Sở Chi Úc.

 

Sở Chi Úc đang cười, nụ cười rạng rỡ, trong mắt tràn đầy niềm vui.

 

“Ngươi cười cái gì?” 

 

Ta không hiểu hỏi, bỗng nhiên có chút tức giận.

 

“Nhìn ta mất mặt như vậy rất buồn cười sao?”

 

Sở Chi Úc bật cười.

 

“Nô tài không ngờ, nương nương lại bày tỏ tình cảm một cách táo bạo như vậy.”

 

“Ngươi…” 

 

Ta bị nghẹn lại bởi lời trêu chọc của Sở Chi Úc.

 

“Thật ra hôm nay ta rất giận, người gọi ta là tiểu lang quân suốt một tháng, hôm nay lại bị người khác kéo đi, còn khoác áo của người khác trở về.”

 

Lời thổ lộ đột ngột của Sở Chi Úc khiến ta không kịp phản ứng.

 

“Tiết quý phi còn nói, từ khi ngươi nói muốn làm vợ chồng bề ngoài với ngài thì dường như Hoàng thượng có chút thay đổi, gần đây đối với nàng ta lạnh nhạt hơn nhiều, và mỗi ngày đều bảo cung nhân báo cáo hành trình của nương nương.”

 

“Dù hắn nói là sợ người lại giở trò, nhưng Tiết quý phi cảm nhận được rằng ý định thật sự của Hoàng thượng không phải vậy, đó chỉ là cái cớ, hắn đang tự lừa dối mình.”

 

Ta sững sờ, hóa ra những ngày qua Hoằng Thanh đều chú ý đến ta?

 

“Người vốn không thích hoa mai, hôm nay lại đột nhiên muốn đi vườn mai, lại còn tình cờ gặp Hoàng thượng và Tiết quý phi ở đó, người lại còn đưa ta theo, hàng ngày còn gọi ta là tiểu lang quân.”

 

“Người nói xem, ta có thể không nghĩ rằng người đang lợi dụng ta sao?”

 

“Ta không có…” 

 

Ta lẩm bẩm.

 

Sở Chi Úc không để ý, vẫn tự nói.

 

“Sau khi trở về, người hỏi tại sao ta lại nhìn người bằng ánh mắt đó, vì ta cảm thấy người khác hẳn trước đây.”

 

“Không chỉ là việc không thích hoa mai, mà còn cả sự nũng nịu, thay đổi khẩu vị, cách nói chuyện, tất cả trong tháng qua, như hoàn toàn biến thành một người khác.”

 

Ta không đáp, ta biết, lúc này để hắn nói hết những gì trong lòng, thì mối quan hệ của chúng ta mới có thể thay đổi.

 

“So với trước đây, ta thích ngươi như bây giờ hơn, nhưng ta không dám đáp lại ngươi, vì ta không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, lại có thể khiến một người đột nhiên thay đổi tính cách. Ta cũng sợ rơi vào vực thẳm.”

 

Ta nhìn Sở Chi Úc cao lớn đứng đó nói những lời này, nhất thời không biết đáp lời thế nào.

 

Sở Chi Úc thấy ta không trả lời, liền chủ động tiến đến gần, quỳ một gối bên cạnh ta, nắm lấy hai tay ta, ngẩng đầu nhìn vào mắt ta, nghiêm túc nói tiếp.

Hết Chương 5.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Các nàng chuyển khoản đọc truyện thì ghi giúp mình số ID với. Có vài cái không có ghi số ID thì admin không nạp pha lê vào được đâu ạ.

Trả lời

You cannot copy content of this page