Tiểu Lang Quân

Chương 2

Chương trước

Chương sau

Hắn không nhìn ta, ta cũng không cần phải đa lễ, chỉ khẽ cúi chào.

 

“Thần thiếp đến để bàn chuyện hợp tác với Hoàng thượng.”

 

“Hợp tác?” 

 

Hoằng Thanh đầy nghi hoặc nhìn ta.

 

“Ngươi lại muốn giở trò gì?”

 

Ta thầm thở dài, những tội lỗi mà nguyên thân đã gây ra quả thực không ít, cũng không trách được Hoằng Thanh nghi ngờ.

 

“Thần thiếp đã nghĩ thông suốt rồi, thay vì si mê sai lầm, chi bằng giúp người khác hoàn thành ước nguyện.” 

 

Ta vô cùng chân thành mà nhìn thẳng vào mắt Hoằng Thanh.

 

“Hoàng thượng đã không có tình cảm với thần thiếp, thì dù thần thiếp có cố gắng thế nào, cũng chỉ gây thêm phiền toái cho cả hai mà thôi.”

 

“Vậy ngươi muốn thế nào?” 

 

Hoằng Thanh vẫn không tin tưởng, nhưng có lẽ sự chân thành của ta đã làm hắn dao động.

 

“Vì vậy, chi bằng chúng ta làm một cặp phu thê bề ngoài, Hoàng thượng có sủng ái Tiết quý phi hay thu thêm ba nghìn giai lệ, thì ta chỉ là Hoàng hậu trước mặt người khác của Hoàng thượng thôi.”

 

Ta nói những lời này với khuôn mặt vô cảm.

 

“Đại nghịch bất đạo.” 

 

Hoằng Thanh đột nhiên vỗ bàn một cái.

 

“Ngươi là chủ hậu cung, lẽ ra phải mẫu nghi thiên hạ, làm gương cho phụ nữ trong thiên hạ, sao có thể nói ra những lời hoang đường như vậy?”

 

Ta cúi đầu, trầm mặc một lúc, bình tĩnh nói.

 

“Nếu không, Hoàng thượng phế bỏ ta, đẩy ta vào lãnh cung, tội danh Hoàng thượng cứ tùy tiện định, ta cũng muốn xem xem, khi người trong lòng ngài bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió thì nàng ta sẽ tự bảo vệ bản thân như thế nào đấy.”

 

Hoằng Thanh im lặng, ta lại tiến thêm một bước.

 

“Hoàng thượng thử nghĩ xem, nếu nàng ta không có long chủng, các đại thần trong cung sẽ tấu sớ ép Hoàng thượng thay thế một Hoàng hậu không có con nối dõi như thế nào.”

 

“Còn nếu nàng ta sinh hài tử, công chúa thì không nói, nhưng nếu là hoàng tử, thì hậu cung tiền triều có bao nhiêu kẻ dòm ngó vào hài tử của các người, dù là công chúa thì những kẻ tranh sủng có thể tha cho nàng ta không?”

 

Ta nhìn lén Hoằng Thanh, tay hắn nắm chặt, đặt trên thư án.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm, lời của ta, hắn đã nghe hiểu.

 

Ta tiến thêm một bước, ngẩng đầu lên tiếp tục nói.

 

“Hiện giờ, để thần thiếp gánh vác những điều này, Hoàng thượng và Tiết quý phi có thể làm một đôi thần tiên quyến lữ không phải lo lắng về những trò tranh quyền đoạt lợi, chẳng phải rất tốt sao?”

 

“Thần thiếp tại đây cũng xin lấy danh dự của toàn thể Hạ gia mà thề với Hoàng thượng, nếu Tiết quý phi thật sự có long chủng, thần thiếp sẽ bảo vệ nàng bình an vô sự, bảo vệ đứa trẻ trưởng thành.”

 

Ta nhìn chằm chằm vào bàn tay của Hoằng Thanh, ta đang đánh cược, cược xem hắn yêu Tiết Tinh Nguyệt đến mức nào.

 

Ít nhất trong nguyên tác, cuối cùng vì Tiết Tinh Nguyệt mà Hoằng Thanh giải tán hậu cung.

 

Nhưng lúc này, căn cơ của Hoằng Thanh chưa vững, hắn vẫn cần sức mạnh từ gia tộc của các phi tần để củng cố ngai vàng của mình.

 

Đêm qua ta không ngủ, ta nghĩ nếu không phải nguyên thân gây khó dễ đủ điều cho Tiết Tinh Nguyệt, thì cuối cùng khi hậu cung bị giải tán, nguyên thân cũng sẽ có một kết cục tốt.

 

Trước mặt ta có Sở Chi Úc, một tiểu lang quân mặt ngọc như thế, tại sao ta phải cố gắng chiếm lấy một trái dưa không ngọt?

 

Bàn tay nắm chặt của Hoằng Thanh từ từ thả lỏng.

 

Ta đã thắng cược.

 

Ta cúi người.

 

“Nếu Hoàng thượng nghĩ thông suốt, thì lúc nào cũng có thể triệu thần thiếp, dù là gi*ế*t hay phế bỏ, hoặc đồng ý với giao dịch của thần thiếp, thần thiếp đều không oán thán, thần thiếp không muốn sống một cuộc sống bị ép buộc nữa.”

 

Nói xong, không chờ Hoằng Thanh lên tiếng, ta quay người rời đi.

 

“Nếu ngươi muốn nuôi nam nhân thì cũng nên làm sạch sẽ một chút, hậu cung không phải nơi thanh tịnh gì, đừng để những kẻ lòng lang dạ sói bắt được thóp.” 

 

Giọng của Hoằng Thanh có phần trầm lắng, ta biết hắn không cam lòng, nhưng vì Tiết Tinh Nguyệt, hắn đã thỏa hiệp.

 

Hắn không yêu ta, ta có thể chịu đựng tất cả, dù có ngày sự việc bại lộ, cũng chỉ cần phế bỏ ta là có thể giải quyết. 

 

Tiết Tinh Nguyệt của hắn, sẽ vĩnh viễn ở dưới chiếc ô bảo vệ.

 

Trở về cung, ta lập tức cho lui tất cả cung nữ, chỉ để lại Sở Chi Úc một mình.

 

Sở Chi Úc yên lặng quỳ trước mặt ta.

 

“Đứng lên đi, ta có vài điều muốn nói với ngươi.”

 

Sở Chi Úc đứng dậy, nhưng vẫn cúi đầu, khoanh tay.

 

“Ngẩng đầu lên, nhìn ta.” 

 

Ta ra lệnh.

 

“Nô tài không dám.” 

 

Sở Chi Úc nói khẽ.

 

“Không nghe lời thì sẽ bị đuổi ra khỏi cung đấy.” 

 

Ta cười nhẹ.

 

Sở Chi Úc từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ đối diện với ánh mắt của ta.

 

“Từ nay về sau, trước mặt người khác, ngươi là nô tài trong cung của ta, nếu chỉ có ta và ngươi, ngươi sẽ là lang quân của ta, được không?” 

 

Ta bước đến bên Sở Chi Úc, ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Hắn rất cao lớn, cao hơn ta một cái đầu rưỡi, đầu ta vừa vặn tựa vào ngực hắn.

 

“Nô tài mãi mãi là nô tài, hơn nữa nếu việc này bị Hoàng thượng phát hiện…”

 

Sở Chi Úc chưa kịp nói hết câu, ta liền ngắt lời hắn.

 

“Ta đã nói được những lời này với ngươi, tất nhiên là đã giải quyết xong mọi vấn đề. Ngươi nói, nô tài mãi mãi là nô tài, vậy ta ra lệnh cho ngươi, nghe ta. Ngươi muốn kháng mệnh sao?”

Hết Chương 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Các nàng chuyển khoản đọc truyện thì ghi giúp mình số ID với. Có vài cái không có ghi số ID thì admin không nạp pha lê vào được đâu ạ.

Trả lời

You cannot copy content of this page