Chương 1
17/07/2024
Chương 2
17/07/2024
Chương 3
17/07/2024
Chương 4
17/07/2024
Chương 5
17/07/2024
Chương 6
17/07/2024
Chương 7
17/07/2024
Chương 8
17/07/2024
Chương 9
17/07/2024
Chương 10
17/07/2024
Chương 11
17/07/2024
Chương 12
17/07/2024
Chương 13
17/07/2024
Chương 14
17/07/2024
Chương 15
17/07/2024
Chương 16
17/07/2024
Thực ra, ta không quá đau buồn, vì ta biết nàng giả ch*ế*t, dù không rõ vì sao Thái hậu lại giúp nàng và Sở Chi Úc trốn khỏi hoàng cung.
Cung đình có quá nhiều bí mật, đúng không?
Ví dụ như không ai biết, Hạ Hoàng hậu cao ngạo lạnh lùng, đầy tâm cơ đã bị đoạt hồn.
Ví dụ như không ai biết, Tiết Tân Hoàng hậu đã không còn yêu Hoàng thượng từ lâu rồi.
Không ai biết, bạch nguyệt quang (mối tình đầu) trong lòng Hoằng Thanh là Tiết Tinh Nguyệt, đã sớm trở thành hạt cơm trắng dính trên bàn.
Trong khi đó Hạ Nam Chi, người lẽ ra mụn nhọt trong mắt ngài, lại trở thành vết son đỏ Hạ Bảo Nhi.
Tự nhiên cũng không ai biết, Minh Đáp Ứng không hề muốn đầu độc Hạ Hoàng hậu, đây chỉ là sự gán tội của hoàng gia để giữ nhi bỏ mẫu.
Ta nhìn lễ tang của Hạ Nam Chi, Hạ Bảo Nhi trong trang phục cung nữ, khóc lóc giả dối, theo đoàn đưa tang ra khỏi cung.
Ta đặt tay lên chiếc khăn lụa trên thắt lưng, là tấm khăn Hạ Bảo Nhi thêu dở, ta không để thợ thêu hoàn thành nó.
Ta hy vọng sau này có thể gặp lại, cũng hy vọng không bao giờ gặp lại.
Vì bây giờ ta là Hoàng hậu, nếu gặp lại, ngươi nhất định sẽ phải quay về hoàng cung, nơi vực sâu không đáy này.
Mẫu hậu nói với ta, Sở Chi Úc là hoàng đệ của ta.
Điều này khiến ta càng muốn gi*ế*t hắn.
Nhưng nếu gi*ế*t hắn, Bảo Nhi sẽ buồn.
Từ khi những người được cài cắm trong cung Hạ Nam Chi bắt đầu liên tục báo tin, ta dần nhận ra, có lẽ nàng không còn là Hạ Nam Chi trước đây nữa.
Thực ra, khi Tinh Nguyệt không có ở đó, ta cũng lén đến thăm Hạ Nam Chi.
Ta chưa từng nghĩ rằng, một đế vương, thiên chi kiêu tử, lại có thể leo tường để nhìn trộm một nữ nhân.
Nàng làm nũng với Sở Chi Úc, uất ức nói không muốn uống thuốc, vì quá đắng.
Nàng vừa hát một khúc mà ta không hiểu, vừa hỏi Sở Chi Úc có hay không.
Nàng vén váy chạy nhảy trong sân.
Nàng thật sự rất đáng yêu, một vẻ đáng yêu mà Hạ Nam Chi tuyệt đối không có.
Nàng gọi Sở Chi Úc là tiểu lang quân, giọng nói đầy ngọt ngào và vui vẻ, một âm thanh mà ta chưa từng nghe thấy.
Nhưng mỗi lần ta đều phải lén nhìn, ta không thể quang minh chính đại mà giận dữ.
Hơn nữa, chúng ta đã sớm đạt được thỏa thuận, ta không có quyền can thiệp nàng gọi tên nam nhân khác như thế nào.
Nhưng ta vẫn can thiệp, ngay tại Mai viên.
Gọi trước mặt ta, ít nhất ta cũng có quyền can thiệp chứ?
Ta đưa nàng đến một nơi không người, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh và chiếc mũi đỏ vì lạnh của nàng, muốn đưa tay ra xoa đầu nàng, nhưng lại kiềm chế.
Nhìn nàng chạy nhảy muốn quay về, ta có chút khó chịu, muốn gặp Sở Chi Úc mà vui vẻ như vậy sao?
Ta giả vờ ho khan để nhắc nhở nàng, thấy nàng dừng lại một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh nàng uất ức mím môi.
Một luồng gió lạnh thổi vào cổ áo ta, nhìn thấy nàng mặc đồ mỏng manh, ta cởi áo choàng lớn khoác lên cho nàng, rồi tìm một cái cớ.
Không ngờ, khi gặp Sở Chi Úc, ánh mắt đầu tiên của nàng đã bắt đầu giải thích, cố gắng phủ nhận mối quan hệ của chúng ta.
Ta thấy sắc mặt Tiết Tinh Nguyệt không tốt, chợt nhớ ra, chiếc áo choàng này là Tiết Tinh Nguyệt tặng ta.
Ta có chút áy náy, bèn nắm tay Tiết Tinh Nguyệt, buột miệng nói.
“Sao tay lại lạnh thế này?”
Vừa nói xong ta đã hối hận, tay Tiết Tinh Nguyệt còn ấm hơn cả tay ta.
Ánh mắt của Tinh Nguyệt thăm dò và thất vọng.
Ta bị nhìn như vậy mà có chút chột dạ.
Buổi tối, Hạ Nam Chi diễn vai Hoàng hậu rất tốt, như thể chúng ta thực sự là một cặp phu thê yêu thương nhau vô cùng.
Ta rất hài lòng, càng hài lòng hơn khi ám vệ báo tin, buổi chiều Hạ Nam Chi và Sở Chi Úc đã cãi nhau một trận.
Nếu không phải đang ở tiệc, có lẽ ta đã cười thành tiếng.
Mặc dù ta biết nụ cười dịu dàng của Hạ Nam Chi đối với ta đều là diễn, nhưng nghĩ đến việc nàng cãi nhau với Sở Chi Úc, khóe miệng ta không kiềm được mà cong lên.
Cho đến khi nàng gọi một tiếng “tiểu lang quân”.
Giọng nàng mang theo vẻ uất ức, ta thậm chí còn chưa kịp tức giận, đã thấy đau lòng trước.
Sở Chi Úc thật đáng ch*ế*t, sao có thể để nàng chịu ủy khuất như vậy.
Ta nhìn ánh mắt nàng đột nhiên trở nên tỉnh táo và hoảng loạn, muốn nói gì đó?
Ta phải nói gì để nàng không còn hoảng loạn đây?
Cuối cùng, ta không nói được gì, vẫn là Tinh Nguyệt giải vây.
Cho dù sau đó ta nói gì hay đến đâu, người cứu nàng cũng không phải là ta.
Khi ta dẫn Tinh Nguyệt đi tìm nàng, nàng và Sở Chi Úc đã làm lành.
Ánh mắt họ nhìn nhau, đầy ắp dịu dàng và yêu thương.
Lúc đó ta mới biết, thế nào là lửa giận ngút trời.
Gi*ế*t hắn, gi*ế*t Sở Chi Úc!
Mỗi giọt máu trong cơ thể ta đều kêu gào: Gi*ế*t Sở Chi Úc, Hạ Nam Chi sẽ trở lại.
Nhưng ta lại không thể khống chế bản thân, tiếp tục ép nàng, cho đến khi nàng nói ra, muốn tất cả những gì ta coi trọng phải chôn cùng nàng.
Ta nghĩ ta đã phát điên, ta hỏi Tinh Nguyệt có sợ ch*ế*t không.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
kratos01
Các nàng chuyển khoản đọc truyện thì ghi giúp mình số ID với. Có vài cái không có ghi số ID thì admin không nạp pha lê vào được đâu ạ.
9 tháng