Tiểu Lang Quân

Chương 13

Chương trước

Chương sau

“Hả?” 

 

Hoằng Thanh giật mình nhìn ta, mắt đầy bối rối.

 

“Hoàng thượng không đi cùng thiếp đến Mai viên sao?” 

 

Ta lại hỏi một lần nữa.

 

“Mai viên? Ồ, mai viên nở hoa rồi phải không, vậy trẫm sẽ đi thưởng hoa cùng nàng.” 

 

Hoằng Thanh đặt sách xuống đứng dậy, rồi như chợt nhớ ra điều gì.

 

“Phải về sớm, hôm nay là sinh thần của Hoàng hậu.”

 

Lại là Hạ Nam Chi.

 

Ta không trả lời, chỉ cùng Hoàng thượng đến Mai viên.

 

Thưởng hoa trong vườn một lúc, rồi ta sai người bẻ hai cành để mang về cắm bình, sau đó mới chuẩn bị rời đi.

 

Không ngờ lại gặp Hạ Nam Chi trong vườn, người mà ai cũng biết là ghét hoa mai.

 

Nàng không nhìn thấy chúng ta, giống như một con chim vui vẻ, đi quanh Mai viên nhìn ngắm cành mai này, ngửi cành mai kia.

 

Phía sau nàng đứng cạnh một thái giám ta quen, chính là thái giám giả Sở Chi Úc.

 

Sở Chi Úc lặng lẽ đứng đó nhìn nàng, ta lén nhìn Hoằng Thanh một cái, trong mắt Hoằng Thanh toàn là Hạ Nam Chi, nhìn nàng vui vẻ, khóe miệng Hoằng Thanh cũng cong lên ý cười.

 

Bỗng nhiên, một tiếng nói trong trẻo vang lên.

 

“Tiểu lang quân.”

 

Phản ứng đầu tiên của ta là nhìn Hoằng Thanh.

 

Ta biết, tiếng gọi tiểu lang quân của Hạ Nam Chi là dành cho Sở Chi Úc.

 

Hoằng Thanh cũng biết.

 

Quả nhiên, Hoằng Thanh giận dữ nói.

 

“Chẳng phải trẫm đã bảo ngươi, làm cho sạch sẽ một chút sao?”

 

Xem kìa, Hoằng Thanh vẫn không chịu thừa nhận, trong lòng ngài đã có Hạ Nam Chi, cũng không chịu thừa nhận, cơn giận của ngài là do ghen tuông mà ra.

 

Ngài ấy đang ghen.

 

Hoằng Thanh kéo Hạ Nam Chi đi.

 

Ta nhìn Sở Chi Úc đang đứng cung kính ở đó, như vô tình hỏi.

 

“Sở công công, dạo này thân thể Hoàng hậu nương nương có khỏe không?”

 

Sở Chi Úc đáp.

 

“Đa tạ Quý phi nương nương quan tâm, nương nương mọi sự đều tốt.”

 

“Vậy thì tốt, thời gian này, hoàng thượng ngày nào cũng sai người truyền tin từ cung Hoàng hậu, bản cung còn tưởng Hoàng hậu thân thể không khỏe.”

 

Ta cố ý nói vậy, cố ý để Sở Chi Úc biết chuyện Hoằng Thanh ngày nào cũng dò hỏi tin tức của Hạ Nam Chi.

 

Sở Chi Úc là người tình của Hạ Nam Chi, việc này chắc chắn sẽ nói lại với Hạ Nam Chi.

 

Ta muốn xem, Hạ Nam Chi rốt cuộc dùng thủ đoạn gì để cướp Hoằng Thanh.

 

Ta đang định mở miệng nói thêm gì đó, thì thấy Hạ Nam Chi và Hoằng Thanh quay trở lại.

 

Hạ Nam Chi còn khoác trên người áo choàng lớn của Hoằng Thanh, chính là chiếc áo choàng mà ta tặng.

 

Từ xa, Hạ Nam Chi đã bắt đầu gọi Sở Chi Úc, giọng trong trẻo ngọt ngào.

 

“Nương nương có lạnh không?” 

 

Sở Chi Úc cũng thấy nàng đang mặc áo choàng lớn của Hoằng Thanh.

 

Nàng nói, hoàng thượng sợ nàng nhiễm phong hàn, sẽ thất lễ trong yến tiệc đêm.

 

Nàng dường như đang cố gắng phủi sạch quan hệ với Hoằng Thanh.

 

Hoằng Thanh nắm lấy tay ta, bỗng nhiên giả vờ hỏi tay ta sao lại lạnh như vậy?

 

Ta cảm thấy rất ngượng, vì tay ta không hề lạnh, tay ta thậm chí còn ấm hơn tay Hoằng Thanh.

 

Nhưng ta không thể phản bác ngài, ta chỉ có thể phối hợp với ngài diễn trò.

 

Tuy nhiên, người đáng ra phải xem trò, lại kéo theo tiểu lang quân của nàng rời đi.

 

Trong tiệc sinh thần buổi tối, Hạ Nam Chi và Hoằng Thanh trông như một cặp phu thê hòa thuận, ân ái.

 

Hạ Nam Chi cười rất ngọt ngào, nhưng nhìn thế nào cũng thấy có chút xa cách và khách sáo.

 

Hoằng Thanh thì không như vậy, hai chữ hài lòng hiện rõ trong ánh mắt ngài, nếu không phải vì tiếng “tiểu lang quân” mơ hồ khi say rượu của Hạ Nam Chi, ta tin rằng tối nay Hoằng Thanh sẽ luôn vui vẻ.

 

Tiếng “tiểu lang quân” đó, có chút nũng nịu, có chút uất ức, và cả chút mờ ám. 

 

Ai nghe cũng sẽ mềm lòng.

 

Nàng không phải là Hạ Nam Chi, Hạ Nam Chi sẽ không say trong tiệc, càng không thất lễ trong tiệc.

 

Ta đã biết, Hoằng Thanh đương nhiên cũng biết. 

 

Sở Chi Úc đỡ nàng rời đi.

 

Hoằng Thanh cũng đổi sang một nụ cười giả tạo, giống như nụ cười của nàng lúc trước.

 

Hoằng Thanh phát điên rồi.

 

Ngài kéo ta đi chất vấn Hạ Nam Chi, ngài muốn gi*ế*t nàng. 

 

Hạ Nam Chi nói, muốn ta và toàn bộ hoàng gia phải chôn cùng nàng.

 

Hoằng Thanh lại hỏi ta, có sợ ch*ế*t không.

 

Câu hỏi này khiến ta tiến thoái lưỡng nan, nếu ta nói sợ ch*ế*t, ta sẽ thua Hạ Nam Chi. 

 

Nếu ta nói không sợ, kẻ điên này có thể thực sự khiến ta phải ch*ế*t.

 

Suy nghĩ một lúc, ta nói.

 

“Ta sợ, nhưng nếu Hoằng Thanh ca ca muốn ta ch*ế*t, thì ta sẽ không sợ.”

 

Hạ Nam Chi đang đánh cược, cược rằng kẻ điên này không dám đánh đổi tất cả, ta cũng đang đánh cược, cược rằng kẻ điên này còn có chút lý trí.

 

Cuối cùng, chúng ta đều thắng cược.

 

Trở về Dưỡng Tâm điện, ám vệ trong bóng tối bước ra báo cáo, hắn nói, Hạ Nam Chi tự mình thừa nhận, nàng không phải Hạ Nam Chi, nàng tên là Hạ Bảo Nhi, đã chiếm thân xác của Hạ Nam Chi.

 

Hoằng Thanh có tin hay không ta không biết, nhưng ta tin, bởi từ ngày nàng ngất xỉu, tất cả hành vi và lời nói của nàng đều không phải là những gì mà một nương nương khuê các như Hạ Nam Chi có thể làm ra.

 

Đêm đó, Hoằng Thanh một mình đến Mai viên, suốt đêm không về.

 

Ngày hôm sau, Hạ Nam Chi bị cấm túc.

 

Hoằng Thanh vẫn không chịu thừa nhận, trong lòng ngài có Hạ Nam Chi. 

 

Ngài ấy nói, để ta thường xuyên đến thăm nàng, vì chuyện của nàng và Sở Chi Úc, chỉ có bốn người chúng ta biết, ám vệ nghe được sự thật đã bị xử lý, chỉ có ta đi nhắc nhở nàng không được vượt quá giới hạn.

Hết Chương 13.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Các nàng chuyển khoản đọc truyện thì ghi giúp mình số ID với. Có vài cái không có ghi số ID thì admin không nạp pha lê vào được đâu ạ.

Trả lời

You cannot copy content of this page