Tiểu Lang Quân

Chương 1

Chương trước

Chương sau

“Nương nương, thật ra nô tài không phải là thái giám thực sự.”

 

Ta lười biếng dựa vào chiếc giường quý phi, nhìn thái giám Sở Chi Úc đang quỳ rạp dưới đất, khẽ cười một tiếng.

 

“Bổn cung biết.”

 

Sở Chi Úc cúi đầu, ta không thấy được nét mặt của hắn, nhưng rõ ràng thấy thân thể hắn run lên một cái.

 

Ta tên là Hạ Nam Chi, là Hoàng hậu hiện tại, hoặc có thể nói, Hạ Nam Chi là Hoàng hậu hiện tại, còn ta, chỉ là một kẻ xuyên không, ăn cắp thân phận của nàng.

 

Thế giới ta xuyên không tới, là một quyển tiểu thuyết mà ta đã đọc, tên là “Thanh Mai Trúc Mã Là Hoàng Đế”.

 

Hạ Nam Chi là con gái độc nhất của Tể tướng Hạ Minh Vân, nàng dâu do tiên đế đích thân chỉ định. 

 

Hoàng thượng Hoằng Thanh lại không mấy quan tâm đến Hạ Nam Chi, trong lòng hắn chỉ có quý phi hiện tại Tiết Tinh Nguyệt, đích nữ của Phiêu Kỵ Đại tướng quân Tiết Nhượng.

 

Đúng vậy, Tiết Tinh Nguyệt và Hoằng Thanh là thanh mai trúc mã, Hạ Nam Chi chỉ là một nữ nhân bị ép duyên. 

 

Thân phận chính cung của nàng cũng là do tiên đế dùng ngôi vị hoàng đế ép buộc, nên Hoằng Thanh mới chấp nhận.

 

Cũng không biết Hạ Nam Chi làm sao có được sự kiêu ngạo như vậy, trong nguyên tác đã nhiều lần làm khó nữ chính, thậm chí có ý định gi*ế*t nàng ta.

 

Nhưng ta không phải là Hạ Nam Chi, nếu trong lòng người ta đã không có ta, thì hà cớ gì ta phải ép buộc.

 

Khi ta xuyên không đến, chính là ngày Tiết Tinh Nguyệt được phong làm quý phi. 

 

Hạ Nam Chi nhìn Tiết Tinh Nguyệt mặc trang phục hoa lệ, nụ cười rạng rỡ, và Hoằng Thanh bên cạnh với ánh mắt yêu thương không thể che giấu, nàng tức giận đến ngất xỉu, khi tỉnh lại, chính là ta rồi.

 

Sở Chi Úc là do Tể tướng đưa vào cung. 

 

Ta nhớ, trong nguyên tác, sau khi Tiết Tinh Nguyệt được phong quý phi, để tranh sủng, Hạ Nam Chi đã hạ dược Hoằng Thanh, muốn dùng thai để tranh sủng.

 

Nhưng không ngờ Hoằng Thanh vì chuyện lưu trú đêm đó mà phẫn nộ, không muốn ở lại cung hoàng hậu qua đêm nữa.

 

Vậy là hoàng hậu và Sở Chi Úc ngầm có tình cảm, mang thai con của Sở Chi Úc, nhưng lại cứng rắn nói rằng đó là con của hoàng thượng sau một đêm ân ái. 

 

Đương nhiên, đây cũng là điểm yếu lớn nhất mà Tiết Tinh Nguyệt dùng để lật đổ hoàng hậu.

 

Trong sách không miêu tả nhiều về diện mạo của Sở Chi Úc, chỉ nói rằng ngũ quan đoan chính.

 

Ta thật sự rất tò mò, dù gì nguyên thân còn có với hắn một đứa con, lúc mới tỉnh lại, trong cung bận rộn rối ren, ta cũng chưa kịp nhìn kỹ diện mạo của Sở Chi Úc.

 

Thái y đến bắt mạch, xác nhận ta bình an vô sự, ta mới cho giải tán đám cung nhân bên cạnh, chỉ để lại Sở Chi Úc.

 

Sở Chi Úc không biết tại sao ta giữ hắn lại, chỉ quỳ dưới đất cúi đầu, chờ ta hỏi đến.

 

“Ngẩng đầu lên.” 

 

Ta nói.

 

Sở Chi Úc quỳ thẳng người hơn, ngẩng đầu lên, nhưng mắt vẫn nhìn xuống, không dám nhìn thẳng vào ta.

 

Ta cẩn thận ngắm nhìn Sở Chi Úc, da như bạch ngọc, mày kiếm mắt sao, nói là dung mạo tựa Phan An cũng không ngoa.

 

Với dung mạo thế này, chỉ dùng bốn chữ “ngũ quan đoan chính” để miêu tả, quả thật có phần qua loa.

 

“Ngươi không có việc gì muốn nói với bổn cung sao?” 

 

Ta lười biếng dựa vào giường quý phi, nhẹ giọng hỏi.

 

Sở Chi Úc cúi đầu thấp hơn.

 

“Nô tài không biết đã làm sai điều gì, xin nương nương chỉ rõ.”

 

“Nếu ngươi không nói, ta sẽ để ngươi vào cung thế nào thì ra khỏi cung như vậy.”

 

Ta nhớ trong sách nói, Sở Chi Úc vào cung là vì Tể tướng Hạ cứu mạng cả nhà hắn, hắn vì để báo đáp nên tự nguyện vào cung bảo vệ Hạ Nam Chi. 

 

Sau này cũng vì điều này, Hạ Nam Chi mới dùng cái ch*ế*t uy hiếp, ép Sở Chi Úc phải quan hệ với nàng, rồi mang thai.

 

Người trọng tình nghĩa như vậy, không sợ ch*ế*t, chỉ sợ không thể báo đáp ân tình của gia chủ.

 

Quả nhiên, Sở Chi Úc suy nghĩ một lúc, rồi nói.

 

“Nương nương, thật ra nô tài không phải là thái giám thực sự.”

 

Ta cười: “Bổn cung biết.”

 

Thân thể Sở Chi Úc run lên, không nói gì, ta cũng im lặng, cứ nhìn hắn như vậy.

 

Một lúc sau, Sở Chi Úc lại mở miệng nói.

 

“Nô tài không còn điều gì giấu nương nương nữa.”

 

Ta vẫn không nói gì, bầu không khí yên lặng đáng sợ, một lúc sau nữa, Sở Chi Úc cuối cùng mới mở miệng nói.

 

“Nương nương thứ tội, lần trước nương nương bảo nô tài hạ dược cho Tiết quý phi, thuốc đó nô tài không hạ.”

 

Ta không biết Hạ Nam Chi muốn hạ thuốc gì cho Tiết Tinh Nguyệt, vì trong sách, Hạ Nam Chi chỉ là một nữ phụ độc ác, nhiều hành động gây tổn thương nhỏ cho nữ chính cũng không được viết rõ ràng.

 

“Đứng lên đi.” 

 

Ta phẩy tay, Sở Chi Úc cúi người đứng dậy, vẫn khom lưng cúi đầu, không dám ngẩng lên.

 

Ta bước xuống giường quý phi, Sở Chi Úc vội vàng tiến lên đỡ.

 

Ta không nói thêm gì, gọi tỳ nữ đến thay y phục rồi đi nghỉ.

 

Ngày tháng còn dài, ta cần suy nghĩ kỹ, sau này phải sống ra sao đã.

 

Đã đến đây thì an cư, dù mượn thân phận người khác, ta cũng phải cố gắng sống tốt trong cuộc sống của người khác.

 

Ta không có chấp niệm quyền lực như nguyên thân, ta chỉ muốn sống thoải mái tự tại.

 

Vì vậy, sáng hôm sau, khi Hoằng Thanh vừa hạ triều, ta liền đi gặp hắn.

 

Hoằng Thanh dường như thật sự rất ghét Hạ Nam Chi, thậm chí không thèm nhìn ta một cái, chỉ lạnh lùng hỏi.

 

“Hoàng hậu có việc gì?”

Hết Chương 1.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Các nàng chuyển khoản đọc truyện thì ghi giúp mình số ID với. Có vài cái không có ghi số ID thì admin không nạp pha lê vào được đâu ạ.

Trả lời

You cannot copy content of this page